Chap 32
Trí Tú đi một vòng quanh bệnh viện mới kiếm được chỗ mua cháo cho Trân Ni. Trí Tú cầm trên tay chén cháo rồi líu lo chạy về, Trí Tú hôm nay lạ quá Kim Trí Tú thường ngay đâu phải như thế.
Trí Tú vừa đến bệnh viện thì chạy một mạch đến phòng Trân Ni. Trí Tú rón rén đẩy cửa vào rồi đi về ghế ngồi, Trân Ni đang ngủ nhìn có vẻ rất say thì phải. Trí Tú không gọi cô dậy chỉ nhẹ nhàng đặt chén cháo lên bàn còn bản thân thì ngồi tựa đầu vào thành giường.
Nằm đó tầm năm mười phút hơn thì Trân Ni lại nheo nheo mắt bừng tỉnh. Cô ngẩn mặt dậy thì bất ngờ trước hình ảnh Kim Trí Tú người thì ngồi lên ghế nhưng tay chống ở thái dương tựa vào thành giường ngủ ngon lành. Trân Ni chỉ im lìm nằm đó không dám cử động mạnh sợ sẽ làm Trí Tú thức giấc.
- Mày dậy rồi hả?
- Ờ...Ni mới dậy thôi, sao Tú còn ở đây?
Trí Tú vừa ti hí mắt đã thấy Trân Ni ngồi tựa lưng vào giường mặt có chút hồng hào hơn trước. Trí Tú cũng thuận miệng hỏi một câu với trong giọng trầm ấm vô cùng. Trân Ni cười ngại đáp một câu rồi cúi gầm mặt
Trí Tú đứng dậy đi đến bàn với lấy chén cháo rồi quay lại ghế ngồi trước sự ngỡ ngàng của Trân Ni.
Trí Tú chìa chén cháo âm ấm đến trước mặt giọng nhẹ nhàng nói:
- Nè mày ăn đi.
- Tú cho Ni hả?
Trân Ni hai mắt tròn xoe gặn hỏi lại Trí Tú, cô khẽ gật đầu một cái rồi ngồi xuống ghế. Trân Ni đưa cái tay đang truyền nước đến bê lấy chén cháo nhưng lại có chút nhăn mặt vì đau. Tay cô từ nảy giờ cứ để yên một chỗ nó tê cứng hết rồi.
Trí Tú tậc lưỡi khó chịu đi đến giật lại chén cháo trên tay Trân Ni khi thấy dáng vẻ lọng cọng của cô.
Trí Tú múc lên muỗng cháo ấm đưa về phía Trân Ni mặt có chút khó ở nói:
- Có nhiêu đó mà ăn cũng hông xong nữa, há miệng ra.
Trân Ni ngoan ngoãn há to miệng ra ăn lấy muỗng cháo Trí Tú đưa đến. Trí Tú đúc người khác ăn mà nạt nộ như thế thì ai mà chịu nổi, Trân Ni tuy ăn nhưng lại mếu máo như sắp khóc. Trí Tú thấy chứ, cô biết bản thân hơi lớn tiếng với Trân Ni làm cho Trân Ni sợ liền hạ giọng xuống.
- Tao..tao làm này sợ hả?
- Một..chút...
Trí Tú ngây mặt hỏi Trân Ni giọng hơi run run. Trân Ni gật đầu nhẹ một cái rồi mím môi đáp, Trí Tú có chút áy áy hạ giọng ngay lập tức cái tông giọng mà Trí Tú chưa từng dùng nó với ai. Ngay cả Lệ Sa và cha cô cũng chưa từng được nghe, nó ấm áp đến lạ lùng.
- Há miệng ra.
Trí Tú đưa muỗng cháo cuối cùng về phía Trân Ni giọng dịu dàng nồng ấm đến lạ. Trân Ni không biết sao lại cười tít mắt há miệng thật to nhận lấy muỗng cháo từ Trí Tú.
Trí Tú cũng bất giác cười mỉm lắc đầu ngao ngán trước dáng vẻ trẻ con của Trân Ni mà nói thầm trong bụng.
- Con nhỏ người rừng này bộ điên hả trời, ai đời nằm bệnh viện mà vui như nó đâu.
Trí Tú dẹp dọn chén cháo đã được Trân Ni ăn sạch bách rồi quay lại ghế. Trí Tú khoanh tay trước ngực nói một câu tỉnh bơ nhưng lại khiến Trân Ni ngơ ngác.
- Tiền ăn tiền viện phí của mày tao đóng hết rồi. Nhưng không phải cho không mà là trao đổi.
- Tú...Tú muốn đổi gì?
Trân Ni xụ mặt khi nghe đến tiền đóng viện phí, lần trước là cô may mắn được người tốt giúp đỡ. Lần này coi như xong đời, tiền ăn, tiền nhà còn hụt lên hụt xuống lấy đâu ra tiền trả lại cho Trí Tú đây.
Trí Tú nhóm người dậy nói một câu làm Trân Ni cũng có phần khó hiểu. Trí Tú tặc lưỡi một cái cất giọng trầm nói:
- Dễ thôi, mày làm con hầu cho tao trong một tháng. Tiền hôm nay coi như xóa sạch.
Trân Ni chỉ biết mím môi gật gù đồng ý, cô làm gì còn sự lựa chọn nào khác đâu. Trí Tú cũng hài lòng trước dáng vẻ vâng lời của Trân Ni.
.....
- Hôm nay sao không thấy Trân Ni đi học, còn cả Trí Tú nữa?
Thái Anh nghiêng mặt hỏi Lệ Sa, khi từ sáng giờ cô vẫn chưa thấy Trân Ni đến lớp. Bây giờ cũng sắp vào tiết rồi.
Lệ Sa cũng lắc đầu đáp gọn. Trí Tú không đến lớp là chuyện bình thường nhưng Trân Ni không đến lớp là chuyện vô cùng bất thường. Lệ Sa nhìn qua cái bàn trống bên cạnh liên tục tự hỏi không biết hai người này đâu rồi nữa
- Cả lớp đứng.
Thầy Khải vừa bước vào chỉ kịp cúi đầu rồi ngồi xuống ghế trên mặt còn bị bầm tím. Đứa nào trong lớp cũng xì xầm bàn tán, không biết ai mà ra tay ác vậy nữa thầy Khải vừa hiền vừa đẹp trai mà đứa nào ganh ghét đánh thầy ra nông nổi này.
Thầy Khải bước ra giữa lớp cất giọng nói:
- Hôm nay Trân Ni có chút chuyện nên xin nghỉ.
Thầy Khải chỉ nói gọn một câu rồi xoay lưng lại ghi chép lên bảng chuẩn bị học bài mới. Cả lớp hôm nay chẳng có ai để bắt nạt thì đứa nào cũng nằm dài ra bàn chán bản. Chị Tú không có, con nhỏ nghèo hèn đó cũng không có chưa bao giờ bọn nó cảm thấy chán nản như bây giờ.
- Ê..hôm qua tao thấy chị Tú đánh thầy Khải. Hình như có con Ni ở đó nữa, nó đứng nép sau lưng chị Tú nhìn dáng vẻ sợ sệt lắm.
- Gì má! Có nhìn lộn ai hông, chị Tú đánh ông thầy tao còn tin. Chứ nói là đánh ổng để bảo vệ con nghèo đó thì kiếp sau tao mới tin.
- Mày nên tin đi con, hôm qua tao cũng thấy nè. Con nhỏ đó còn nhào vào lòng chị Tú ôm chặt cứng rồi khóc bù lu bù loa nữa chứ.
Tiếng mấy đứa nó to nhỏ xì xầm thu hút sự chú ý của Lệ Sa lúc này. Lệ Sa chỉ im lặng ngồi đó chờ xem bọn nó nói gì tiếp theo, mấy câu nói khó hiểu của bọn nó làm Lệ Sa có chút nhíu mày. Chuyện này là sao chứ! thầy Khải Trân Ni rồi Trí Tú rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, còn bây giờ Trân Ni và Trí Tú đang ở đâu.
Một mớ câu hỏi hỗn độn trong đầu Lệ Sa cứ liên tục nhảy ra làm cô khó chịu đến nhắm tịt cả mắt.
Lệ Sa không thể chờ đợi được nữa ngay lập tức xoay mặt xuống giọng lạnh tanh hỏi:
- Mày nói Trí Tú và Trân Ni làm sao?
- Tại sao tao phải trả lời!?
Nó nhếch mép thổi phù vào bộ bóng tay dài thòng trên tay. Lệ Sa khó chịu với thái độ khinh thường của nó muốn lao đến túm lấy cổ áo nó nhưng đã bị Thái Anh ghì vai lại.
Thái Anh để nhẹ vài tờ tiền lớn trên bàn nhìn bọn nó nhếch mày một cái hỏi:
- Như vậy được chưa?
- Chị Tú đưa con nghèo đó đến bệnh viện cặp sông Sài Gòn rồi.
Thái Anh và Lệ Sa nghe xong thì xoay mặt nhìn nhau khó hiểu. Trí Tú và Trân Ni bị làm sao lại đến mà đến bệnh viện, Thái Anh và Lệ Sa tuy là lo nhưng vẫn đợi đến cuối tiết mới dám ra về.
Thái Anh và Lệ Sa vừa nghe trống đã bay ra khỏi lớp. Thằng Vũ con Hồng từ này giờ cũng nghe, cũng thấy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Trí Tú và Trân Ni làm gì mà đến nhập viện?
......
Lệ Sa và Thái Anh đi khắp bệnh viện tìm kiếm nhưng nó lớn quá tìm mãi vẫn chưa thấy, nếu hỏi thì biết hỏi ai đây. Hai người họ đang đứng chống hong thở hồng hộc ngó nghiêng xung quanh thì vô tình chạm mắt đến một thân ảnh nhỏ nhắn đi chân sáo trên dãy hành lang trên tay còn là chén cháo vừa mua.
Lệ Sa kéo tay Thái Anh chạy một mạch đến đó còn liền tục gọi tên Trí Tú.
- Trí Tú...Trí Tú..
Trí Tú giật thót mình xoay người lại gồng mặt lạnh lùng còn ưỡn ngực bầy ra cái dáng vẻ Kim Trí Tú thường ngày.
- Chuyện gì?
- Trân Ni đâu?
Trí Tú đáp gọn nhíu mày hỏi. Thái Anh nhóm người đến trước chợp lấy tay của Trí Tú giọng gấp gáp nói Trí Tú không nói chỉ hếch mặt đáp về phía căn phòng trước mặt rồi rồi vặn cửa bước vào. Thái Anh và Lệ Sa cũng nối bước theo sau.
Vừa bước vào trong Thái Anh đã lo lắng ngồi vào ghế ngó nghiêng xung quanh người Trân Ni giọng lo lắng hỏi:
- Ni bị làm sao mà để nhập viện? Còn thấy không khỏe chỗ nào hông?
- À..Ni không sao, chỉ là do thiếu ngủ nên ngất xỉu thôi.
Trân Ni cười nhẹ đáp rồi nhìn đến Trí Tú đang tựa lưng vào tường ở đó. Khi...khi nảy cô thấy Trí Tú cười nhưng khi cô vừa chạm mắt đến nụ cười của Trí Tú đã tắt lịm đi. Trí Tú cười với cô chẳng?
Chắc do dô nhìn nhằm rồi Trí Tú mà cười với cô thì chắc mười kiếp nữa. Trân Ni xua đi cái suy nghĩ buồn bả đó thì lại nghe tiếng nói của Thái Anh liền ngẩn mặt.
- Ni về ở cùng tui với Sa đi. Cứ ở một mình bệnh hoạn thì ai lo, ở cùng nhau có chuyện gì còn giúp được chứ.
Trân Ni ngây mặt trước câu nói của Thái Anh liền dạo mắt nhìn Lệ Sa một cái. Lệ Sa chỉ cười rồi đáp:
- Ni cứ về ở chung đi, càng đông càng vui mà.
- Tao ở chung được hông?
Trí Tú tự nhiên ở đâu mà chọt dô một câu làm cả ba điều ngơ người. Trí Tú cũng có phần khó hiểu khi tự nhiên ba người họ lại trừng mắt nhìn chằm chằm cô.
Lệ Sa sau khi hiểu được ý của Trí Tú liền lên giọng chán chê:
- Ai cũng được, riêng mày thì không!
- Lí do?
- Tại tao không thích!
Trí Tú nhíu mày hỏi nhưng Lệ Sa lại chẳng chút nhân nhượng đáp một câu vô tình đến đau lòng với Trí Tú. Trí Tú chỉ cười nhếch nếp một cái cô vẫn đứng tựa lưng ở đó. Cái gì Kim Trí Tú này muốn thì chẳng có ai có thể ngăn đươc nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip