Chap 40

- Tú nay lạ quá ha?

- Lạ cái gì?

Trí Tú và Trân Ni đang đi song song với nhau trên đường đột nhiên Trân Ni lại nghiêng đầu cất giọng. Trí Tú hơi khó hiểu nhíu mày đáp.

Trân Ni um một tiếng giọng hơi trêu chọc Trí Tú.

- Tú nay hiền hơn, hông có hung dữ giống thường ngày.

- Mày thích tao vậy hông?

Nhận được câu trả lời của Trân Ni làm Trí Tú trợn tròn mắt dừng hẳn chân đang bước lại. Trí Tú hai mắt long lanh nhìn đang yêu vô cùng cứ nhìn chằm chằm vào Trân Ni.

Trân Ni gật đầu nhẹ một cái giọng nhỏ xíu đáp cũng pha chút ít ngại ngùng:

- Có chứ, ai mà chả thích người dịu dàng. Nếu Tú cũng được vậy thì hay quá...

- Nếu tao được vậy mày có thích tao hông?

Trí Tú háo hức hỏi tới khi nhận được câu trả lời ưng ý từ Trân Ni, Trân Ni giật vai một cái khi tự nhiên Trí Tú lại lớn giọng. Trân Ni gật gù rồi đi trước vài bước để lại Trí Tú ở phía sau như nhảy cẫng lên trong sung sướng.

Trí Tú chạy tọt đến phía trước đan xen vào tay Trân Ni một cách tự nhiên rồi thong dong bước đi trên đường. Trân Ni có chút ngại ngùng nhưng vẫn để yên không chút từ chối Trí Tú, cứ như thế hai người nắm tay nhau đi trên con đường tấp nập ở Sài Gòn.

Đi được một chút Trí Tú lại xoay mặt sang hỏi Trân Ni:

- Nay mày có đi bán hông?

- Có chứ.

- Nay nghỉ đi, coi như tiền này tao mua hết đồ của mày hôm nay

Trí Tú đưa cho Trân Ni một sấp tiền rồi hếch mặt nói, Trân Ni nghe đến đó thì nhíu mày khó chịu rụt tay lại. Cọc tiền còn chưa kịp đưa sang tay Trân Ni, Trí Tú ngẩn mặt nhìn cô nhưng nhận lại là ánh mắt hơi rưng rưng của Trân Ni.

- Tú coi Ni là gì? Bộ Tú nghĩ Ni ham tiền lắm hả! Cái gì cũng muốn lấy tiền ra để giải quyết hết.

Trân Ni hai tay quẹt quẹt đi mớ nước mắt đang lem luốt trên ha gò má vừa nấc lên vừa nói với Trí Tú. Trí Tú đơ mặt không biết bản thân đã nói gì lại khiến Trân Ni khóc bu lu bu loa lên hết.

Trí Tú cứ ú ớ không nói thành tiếng cũng không biết phải dỗ Trân Ni như thế nào, tay chân cô cứng đơ không ôm được người ta cũng không thể mở lời xin lỗi.

Trân Ni hất mạnh tay Trí Tú ra khỏi rồi bước đi thật nhanh về phía trước còn không thèm ngoảnh lại nhìn lấy một cái.

Hai chân Trí Tú cứ dính chặt cứng vào đất không thể đuổi theo được. Trí Tú vừa tự trách vừa vỗ vỗ vào trán:

- Ngu ơi là ngu, Kim Trí Tú mày ngu quá mới có lấy được chút thiện cảm với người ta bây giờ lại tự mày xóa sạch.

Cô hết cách đành quay người đối diện với Trân Ni rồi bước đi một mạch, lúc đi còn đá đỗ mấy cái chậu ven đường. Chuyện Trân Ni cô sẽ tự tìm cách giải quyết sau.

....

- Chú em cũng khá đấy chứ, nó nợ dại vậy mà cũng đòi được.

Ngài sẹo ngậm điếu thuốc mới mòi trên môi tay thì điếm tiền thoang thoát nói với Mạnh. Mạnh chỉ cười nhẹ gật gù đáp một cách khiêm tốn:

- Anh Ngài quá khen, em chỉ theo lệnh anh mà làm thôi. Chỉ góp chút sức nhỏ còn lại chắc là nhờ danh anh.

Mạnh buông vài câu nịnh nọt làm Ngài sẹo khoái chí cười phá lên, tiếng cười cứ ồ ồ còn pha lẫn mùi thuốc lá nực nồng. Mạnh nhăn mặt khi ngửi được mùi thuốc nực nồng đó nhưng chỉ một thoát cơ mặt lại giãn ra.

Ông ta khập khiễng đứng dậy vỗ vỗ vai Mạnh một cái giọng hơi đanh nhắc nhở Mạnh:

- Chú em làm tốt thì anh thưởng. Đánh con Tú một trận cảnh cáo đi! nhớ là giữ nguyên tay chân nó. Tối nay thì càng tốt...

- Em biết rồi.

Mạnh cầm lấy sắp tiền từ tay Ngài sẹo rồi gật đầu một cái, Ngài sẹo gật gù trước tên nhóc mới tuyển rồi quay người lại ghế. Nụ cười đắc ý của ông ta như thế hiện trên khuôn mặt già nhăn nheo.

Đây mới là mở đầu cho chuỗi ngày đau khổ của Trí Tú, cha nó có tội thì ông phải bắt nó trả gấp đôi. Chuyện cái chết của mẹ nó năm xưa ông ta còn chưa thỏa mãn.

.....

8h khuya ở chợ đêm Sài Gòn~~~

Tiếng người tiếng còi xe trộn lẫn với nhau cứ dồn dập vào tai nghe đến nổi đinh tai nhức nhóc, tiếng rao bán tiếng cãi nhau đều có đủ.

Ánh đèn điện sáng bừng cả khu chợ đêm, người thì đông như kiến cứ chen chúc nhau đi trên đường.

Trân Ni vẫn như thường ngày bầy biện đồ ra bán nhưng hôm nay nhìn tâm trạng cô không được tốt thì phải. Chẳng chịu tươi cười như thường ngày, Trân Ni vừa tựa lưng vào tường nhắm hờ mắt thì lại nghe tiếng hỏi của một cậu trai nào đó.

- Là Ni hả?

- Ủa Mạnh, tìm Ni có chuyện gì sao?

Mạnh nheo mắt cúi người thấp xuống nhìn người con gái có chút quen mắt trước mặt. Trân Ni nghe thấy liền ngồi ngây dậy giọng uể oải đáp.

Mạnh ngồi xuống cạnh Trân Ni như thường ngày, thấy sắc mắc tái nhợt của Trân Ni liền lo lắng đưa tay đến kiểm tra.

- Ni sốt hả? Sao người nóng quá vậy, hay để Mạnh đi mua thuốc.

- Không cần đâu!

Vừa định nhóm người dậy Trân Ni đã lớn giọng níu tay Mạnh lại, Trân Ni chỉ cười nhẹ lắc đầu một cái. Mạnh cũng hiểu ý nhìn Trân Ni chớp chớp mắt vài cái rồi ngồi xuống.

Mạnh vẫn còn hơi lo nên tiếng khuyên nhũ Trân Ni.

- Ni bệnh thì mua thuốc, tội gì mà ngồi đây chịu đựng.

- Trời hơi nực nên Ni mới nóng vậy thôi, không sao đâu.

Trân Ni mồ hôi nhễ nhại cùng với cái môi khô khốc nhìn Mạnh xua tay lắc đầu. Mạnh biết Trân Ni đang bệnh chỉ là do không đủ tiền nên Trân Ni mới không dám mua thuốc. Mạnh thở hất một cái nhìn Trân Ni đang mệt mỏi ở đó nhưng bản thân lại chẳng làm gì được.

Chuyện lần đó Mạnh dúi tiền vào tay Trân Ni làm Trân Ni cảm thấy rất khó chịu. Nến lần này chắc chắn không thể dùng lại cách cũ.

Mạnh nhích lại gần Trân Ni vỗ vỗ lên vai mình xoay mặt nhìn cô giọng quan tâm nói:

- Ni dựa vào vai Mạnh đi, ngủ một chút cho khỏe người chứ ngồi vậy quài sao chịu nổi.

Trân Ni cười giả lã nhìn Mạnh, cô muốn từ chối lắm chứ nhưng mấy chuyện Mạnh giúp cô cũng nhiều nên miễn cưỡng thuận ý Mạnh lần này.

Mạnh ngồi vững người để Trân Ni có thể yên tâm tựa vào, Trân Ni tựa lên cái vai rộng của Mạnh rồi thiu thiu ngủ.

Vừa nhắm mắt được một chút Mạnh lại rít lên một câu hỏi:

- Nay Ni lạ quá Mạnh xém chút không nhận ra Ni.

- Lạ đến vậy sao? Lạ như nào?

- Ừm...Ni đẹp hơn nè.

Trân Ni cười nhẹ nhưng hai mắt vẫn nhắm ghiền trả lời Mạnh. Mạnh nghe xong liền nhanh nhẩu đáp còn nghiêng đầu tựa má nhẹ vào đỉnh đầu Trân Ni.

Trân Ni không đáp gì chỉ im lặng ở đó, còn nhích lưng một chút gần người Mạnh. Trời ơi Sài Gòn hôm nay lạnh thật. Mạnh vừa định choàng tay ra sau lưng của Trân Ni thì một giọng trầm đến lạnh ngưới cất lên:

- Bỏ cái tay mày ra!!!

- Tú..

Trân Ni nghe thấy chất giọng quen thuộc liền mở toang mắt ra nhìn. Nhận ra là Trí Tú cô chỉ gọi khẽ một tiếng rồi lạnh mặt không thèm nhìn lấy Trí Tú một cái.

Mạnh nhíu mày khó chịu trước vị khách không mời mà đến này, Mạnh đứng dậy đối diện với Trí Tú. Trí Tú mặt mày đỏ bừng mùi rượu còn thoang thoảng, chất lại bị con ma men khống chế rồi.

Giọng Mạnh đanh lại khoanh tay trước ngực nhìn Trí Tú thắc mắc hỏi:

- Chỗ người khác đang buông bán phiền cô đây tránh sang một bên.

- Tao không tránh thì sao?

Trí Tú hai con mắt lừ đừ mở không lên má thì ửng đỏ còn nói chuyện một cách thách thức. Mạnh vừa vung tay định đánh Trí Tú thì đã bị Trân Ni ghì tay lại.

Trân Ni kéo tay Mạnh ra sau còn bản thân thì đi đến nhìn Trí Tú bằng cặp mắt hời hợt:

- Tú muốn cái gì nói luôn đi, Ni còn phải bán.

- Tao...tao muốn nói chuyện riêng với mày.

Đứng trước Trân Ni, Trí Tú lại co rúm lại còn hạ chất giọng trầm thành một chất giọng hết sức nhẹ nhàng nhưng lại ngà ngà say. Trí Tú cúi mặt tay run run níu lấy ngón út của Trân Ni nhưng lại bị cô giật tay lại.

Trí Tú ngẩn mặt lên nhìn Trân Ni bằng cặp mắt đỏ lừ vì rượu hay vì khóc cũng chả rõ, mắt Trí Tú cứ chớp chớp liên tục dáng đứng thì không vững. Nhưng những cảnh này hoàn toàn nằm ngoài tầm mắt của Trân Ni.

Trân Ni nghiêng mặt sang hướng khác lạnh lùng đáp với Trí Tú, giống như cách thường ngày Kim Trí Tú hay nói với cô.

- Ni với Tú không có chuyện gì để nói hết á! Tú về đi...

- Tao không về...nếu mày không đi với tao...tao sẽ lao ra đường cho xe tông.

Trí Tú lên tiếng nài nỉ khi bị Trân Ni từ chối từ nảy giờ. Trân Ni còn định mặc kệ quay lưng vào trong nhưng Trí Tú vừa nói vế sau cô liền như chớp xoay lại.

Vừa xoay lại Trí Tú đã bước loạng choạng xuống dưới vỉa hè còn định lao ra ngoải nữa. Trân Ni phi đến mạnh tay kéo con người nửa tỉnh nửa mê đó vào lề.

Trí Tú ngã, nằm lên đóng vải được Trân Ni bày sẵn hai mắt nhắm ghiền còn chép chép miệng. Trân Ni khụy xuống vỗ tay vào má Trí Tú gọi:

- Tú...Tú...

- Chừng nào mày đồng ý đi tao mới chịu tỉnh...

Giọng Trí Tú cứ như dính vào nhau khó nghe lắm nhưng hình như chỉ có mình Trân Ni là nghe thấy rõ mồn một. Mạnh đứng tựa lưng vào tường khoanh tay nhìn con sâu rượu nắm chặt lấy tay Trân Ni áp vào má.

Nhìn vậy ức lắm chứ, nhưng sợ đánh con nhỏ nát rượu đó Trân Ni lại giận anh ta thì khổ. Khó khăn lắm mới có được chút thiện cảm từ Trân Ni ngu dại gì mà xóa sạch.

- Ừm...đi thì đi. Tú mau ngồi dậy đi.

Trân Ni cố rụt tay lại nhưng chẳng thành đành thở dài bất lực nói một câu. Trí Tú nghe xong liền buông tay Trân Ni rồi đứng bật dậy kéo Trân Ni đi đâu đó một mạch.

Trân Ni giật thót khi bị Trí Tú đột ngột kéo đi chỉ kịp ngoái đầu nói vọng lại nhờ vả Mạnh một câu:

- Mạnh coi bán đồ dùm Ni nha, Ni đi đây xíu sẽ về ngay.

Mạnh cười đáp rồi ngồi xuống tựa lưng vào tường nhìn theo bóng lưng của Trân Ni và Trí Tú khuất vào trong hẻm tối.

Hai người họ có mối quan hệ gì sao? Kim Trí Tú trước kia đâu phải người như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip