Chap 44

- Mày uống đi.

- Cảm ơn.

Lệ Sa đưa ngay mặt Trí Tú một cốc nước rồi nhỏ giọng nói. Trí Tú đưa tay với lấy uống một hớp cảm giác thân thể đau nhức khó tả đầu cứ xoay mồng mồng. Vết thương bị Mạnh đánh hôm qua còn mới tanh, miệng vết thương con ương ướt máu.

Trí Tú tựa lưng vào thành giường khó khăn thở lên từng hơi rồi xoa xoa lấy hai thái dương. Cô ti hí mắt nhìn vào mấy xương bàn tay trầy trụa cái trán đau rát ở mí mắt, hình như là bị tét một đường khá sâu.

Đợi khi Trí Tú đã dần tỉnh Lệ Sa mới dám cất giọng hỏi, chất giọng có chút tức tối:

- Lại đi gây sự với ai? Nhìn lại mày xem có còn giống người hay không, mặt mũi tay chân thì trầy trụa máu me tùm lum.

- Mày thì biết cái gì!?

Trí Tú cười khẩy nghiêng mặt sang một bên khi bị Lệ Sa trấn vấn, Lệ Sa chỉ toàn giỏi miệng lúc nào cũng quy chụm cô là người có tội. Cô chính là đứa đi gây sự, lúc nào cũng vậy.

Lệ Sa giãn mày ra không nói thêm chỉ ngồi đí nhìn dáng đi khập khiễng của Trí Tú khi bước ra khỏi cửa. Nó đúng là đứa cứng đầu, từ trước giờ vẫn vậy không  có gì thay đổi hết.

Trí Tú kéo cái chân xèn xẹt dưới nền ra khỏi cửa, Trí Tú vừa vặn tay nắm cửa thì lại đơ mặt. Là Trân Ni...

Trân Ni bất ngờ nhìn thấy Trí Tú thì giật mạnh vai một cái, nhưng rất nhanh đã kịp lấy lại vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Tú muốn đi đâu?

- Tao...tao...

Trí Tú cứng họng không đáp được, bây giờ cô cũng không còn nhà để về nữa cô biết phải đi đâu đây. Trí Tú hai mắt dao động rồi cúi gầm mặt xuống, bây giờ đối diện với Trân Ni trong tình cảnh này cô càng thấy hổ thẹn hơn.

Trân Ni không nói gì kéo tay Trí Tú đi vào trong, để cô ngồi gọn ở giường rồi mới  chịu cất giọng trách móc:

- Tú nhìn Tú xem có chỗ nào lành lặn hay không? Trán còn tét cả đường dài kia kìa.

Trí Tú chỉ biết cúi gầm mặt buồn xo khi bị Trân Ni la mắng như con. Cô có muốn vậy đâu chứ, rõ ràng là cô bị oan mà Mạnh là người gây chuyện trước. Lệ Sa không nói gì quay lưng ra khỏi cửa còn thuận tự khóa cửa lại dùm.

Trân Ni để Trí Tú ngồi im đó còn bản thân đi đến tủ lấy ít thuốc và băng gạt, Trí Tú đưa mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Trân Ni. Cô bất giác nghĩ lại mấy lời nói có mấy phần hợp lí của Mạnh, cô nên tránh xa Trân Ni ra thì hơn.

- Tú ngẩng mặt lên Ni xem.

-....

Trí Tú đưa từ từ khuôn mặt đầy vết bầm tím trầy xước. Cái trán tét một đường ngay mí mắt môi thì bị dập một lỗ, còn mấy cái vết bầm trên má, sống mũi. Trân Ni rít một tiếng rồi nhăn mặt xót trong dạ.

Ai mà ác dữ vậy không biết, dù sao Tú cũng là con gái đánh cỡ đó đừng nói gái, con trai còn muốn chết.

- Đau thì nói nha Tú, đừng có im.

Trân Ni trúc ra một ít thuốc  khử trùng vào bông gòn rồi xoay mặt lại nói với Trí Tú. Cô gật gù ngồi im đó hai đùi khép chặt lại tay thì để lên đùi trông rất ngoan ngoãn, Trân Ni cười thầm khi thấy dáng vẻ khép nép của Trí Tú lúc này.

Có phải Kim Trí Tú thường ngày hay không đây, mỗi lần bị đánh xong là ngoan lạ thường.

Trân Ni chậm chậm lên vết thương đang hở miệng, cảm giác rát đau rồi lại mát mát trên da làm Trí Tú phải nhăn mặt.

Cái biểu cảm khó coi đó đã lọt vào mắt của Trân Ni, cô dừng hẳn tay giọng lo lắng hỏi:

- Tú đau hả?

- Không có...

Trí Tú thả lỏng cơ mặt lắc đầu lia lịa làm Trân Ni chỉ biết cười trừ. Đau thì la đau hà cớ gì phải cắn răng chịu đựng chi cho cực không biết nữa. Trân Ni thoa thêm một lớp thuốc mỏng lên mấy vết thương hở miệng rồi thổi nhè nhẹ gió lên đó muốn cho thuốc nhanh khô hơn.

Cái ánh mắt si tình của Trí Tú dành cho Trân Ni không lẫn vào đâu được. Nhưng tiếc thay Trân Ni lại không cảm nhận được, là do Trân Ni vô tâm hay do Trí Tú che đậy quá kỉ.

- Xong rồi đó.

Trân Ni dán lên miếng băng gạt cuối cùng đứng thẳng người dậy nói. Trí Tú chỉ gật gù đáp, nhìn Trí Tú bây giờ chỗ nào cũng có băng gạt hết, từ tay chân đến mặt mũi.

- Mày đi đâu.

- Xuống nhà ăn, Tú cũng đi đi. Hết đồ ăn nhịn đói gáng chịu.

Trí Tú níu tay Trân Ni lại gấp gáp hỏi khi thấy Trân Ni vừa định quay gót rời đi. Trân Ni cười nhẹ với vẻ mặt nhăn nhúm toàn là băng gạt của Trí Tú rồi đáp. Trí Tú ú ớ buông vội tay Trân Ni ra khi thấy bản thân phản ứng có thái hóa.

Trân Ni lắc đầu cười khúc khích rồi sải bước ra cửa, Trí Tú thì cứ như cái đuôi nhỏ cứ lẽo đẽo theo sau lưng Trân Ni xuống lầu. Thái Anh và Lệ Sa đã ngồi đó chờ sẵn, đồ ăn cũng đã được bày biện đủ hết rồi.

- Vào ăn luôn đi.

Lệ Sa mở giọng mời gọi nhưng không quên kéo ghế cho Thái Anh. Thái Anh nhìn Trân Ni cười nhẹ nhưng lại liếc xéo Trí Tú, đúng là bất công.

Trí Tú ngồi xuống bàn cầm đũa chén lên ăn tự nhiên, ăn cứ như chết đói. Thái Anh và Lệ Sa đều ngơ nhác nhìn con người tàn tạ trước mặt, gia chủ còn chưa cầm chén khách ăn muốn hơn nửa bàn rồi.

Trân Ni ngồi cạnh cứ liên tục vuốt lưng Trí Tú khi thấy cô ăn ngấu nghiến liên tục. Hai má thì đột phồng lên nhai liên tục tay cứ gắp đồ ăn thoang thoát, Trí Tú ăn rồi lại uống như thế thoáng chóc đã ba bốn chén cơm.

- Nè, mày ăn đi.

Một cục thịt lớn được Trí Tú gắp vào chén. Trân Ni còn chưa kịp hỏi gì thì Trí Tú đã quay mặt sang kia tay lùa cơm vào miệng, Trân Ni khó hiểu nghiêng đầu nhưng vẫn chầm chạm cắn miếng thịt đó.

- Bộ em với Sa có thuật tàn hình hả? Sao nhìn hai người họ tự nhiean dữ ạ.

- Mình ăn đi em, măc kệ hai đứa nó.

- Còn gì đâu mà ăn!

Thái Anh thúc nhẹ trỏ vào tay Lệ Sa hỏi nhỏ, Lệ Sa đưa mắt sang nhìn hai con người chim chuột gắp thức ăn qua lại bên kia rồi mới đáp.

Câu nói có như không của Lệ Sa làm Thái Anh tức giận buông luôn đôi đũa trên tay gác lên miệng chén, hai tay thì khoanh trước ngực. Nhìn mấy dĩa tô trống trơn thì ăn cái gì nữa, Lệ Sa cũng chẳng biết dỗ ngọt Thái Anh ra sao đành kéo người Thái Anh lại rỉ vào tai.

- Nhịn bây giờ tối có món khác.

Lệ Sa nhướng mày sau câu nói đó làm Thái Anh đỏ mặt tía tai tát nhẹ vào vai cô. Suốt ngày chỉ có mỗi chuyện đó là nhanh nhẹn, còn tất cả chuyện khác cứ lề mà lề mề.

....

Ăn xong thì chén đũa cũng dọn xong ăn uống no say rồi thì lại đi ngủ. Giờ hơn 8 giờ tối rồi còn gì, Trân Ni đã dọn đến đây ở từ hôm qua rồi.

Trí Tú lẽo đẽo theo sau Trân Ni lên lầu cứ đi theo bóng lưng của Trân Ni. Trân Ni cũng chẳng hay biết có cái đuôi nhỏ sau lưng sắp xếp lại giường cho gọn gàng rồi cầm lấy một cái mền và gối.

Hành động của Trân Ni đã kích thích sự tò mò của Trí Tú, cô buông miệng hỏi:

- Mày làm gì mà nằm ra đó?

- Thì trước kia không có Tú, Ni ngủ ở giường bây giờ có Tú rồi thì Tú ngủ ở giường mới đúng.

- Tại sao tao được ngủ ở giường mà mày lại không được?

Trân Ni đáp ngồi bẹp dưới sàn đáp một cách hồn nhiên nhưng vẻ hồn nhiên ấy lại làm tim Trí Tú quặng thắt lại. Trí Tú lại hỏi tiếp một câu, nhưng lại chẳng thấy Trân Ni đáp câu nào. Trân Ni cúi mặt xuống tay vò vò lấy vạt áo, câu hỏi của Trí Tú khó quá cô không thể nào trả lời được. Chắc là do cô nghèo...mà nghèo lấy đâu ra tư cách tranh giành với một tiểu thư như Trí Tú

Trí Tú không nói gì kéo tay Trí Tú ngồi dậy còn bản thân thì nằm vào chỗ Trân Ni nhắm chặt mắt, hai tay để ở bụng.

- Tao đến sau, đây cũng là phòng của mày tao phải ngủ dưới đất mới đúng. Giường của mày, mày cứ ngủ tao không phiền.

Trân Ni lại bị dáng vẻ lúc này của Trí Tú đánh lừa, người thì thương tích đầy mìn  lưng còn bị bầm cả mảng lớn. Nếu như nằm dưới nền cứng này đến sáng chắc có khi tháo luôn xương sống.

- Tú lên giường nằm đi trời khuya lạnh lắm. Giường rộng ngủ hai người vẫn thoải mái mà.

Trân Ni ngồi xổm xuống kéo tay Trí Tú ngồi dậy giọng thúc giục nói với cô. Trí Tú như bị bỏ bùa liền cuống hết mền gối lên giường nhanh hơn cả trong tưởng tượng của Trân Ni.

Trí Tú bộ chờ đợi để nghe câu nói này sao?

Nằm im một lát Trí Tú lại rít lên hỏi:

- Mày ngủ chưa Ni?

- Chưa, có chuyện gì hả Tú?

Trân Ni nghe thấy thì mở mắt tròn xoe nghiêng mặt sang nhìn Trí Tú. Mới nằm xuống còn chưa đã lưng thì ngủ nghê cái gì, Trí Tú có cách bắt chuyện nào mặn mòi hơn xíu được hông chứ nhạt quá.

Thấy Trân Ni vẫn còn thức Trí Tú mới mạo muội nhắc đến chuyện lần trước.

- Tao...muốn xin lỗi mày chuyện lần trước. Do say quá nên tao...tao hơi quá đáng với mày. Mày đừng giận tao nghe Ni...

Trân Ni ngẩng người miệng thì há to ra khi nghe được câu xin lỗi của Kim Trí Tú. Giọng nói nhỏ xíu chân thành đến lạ thường làm Trân Ni bất giác rung động.

Phòng thì tối om mọi biểu cảm của đối phương hai người họ đều không nhìn thấy chỉ nghe được mỗi tiếng nói. Nhưng như thế cũng đủ biết được đối phương đang nghĩ gì rồi.

Trí Tú nhắm tịt mắt chờ đợi trước trạng thái im lặng của Trân Ni, hai tay cô bấu chặt dưới ga niệm run lên bần bật. Trân Ni vẫn chưa hồi đáp...

Trân Ni không chấp nhận lời xin lỗi của Trí Tú sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip