Chap 60
- Mẹ!!
Trí Tú bật người lên thở hỗn hểnh. Cô nhìn thấy ông ta đánh mẹ cô, đánh cô đau lắm. Trí Tú nheo mày vì cơn đau khắp người truyền đến, cô nhìn quanh một lượt rồi nhìn sang đóng dây nhợ trên tay. Trí Tú khó chịu gỡ băng gạt trên miệng.
Cảm giác người ê ẩm chẳng còn chút sức lực nào hết khiến Trí Tú càng khó chịu hơn. Cô nhích người tựa lưng vào thành giường, đầu cô cứ xoay mồng mồng khó chịu vô cùng. Những thứ trước mắt đều trở nên mờ mờ ảo ảo nó nhòe đi.
Trí Tú ôm đầu lăn lôn qua lại trên giường vết thương trên đầu cô cứ đau nhức âm ỉ. Trí Tú liên tục thở gấp ôm lấy đầu, đau đến chảy cả nước mắt.
- Tú!!
Trân Ni vừa đẩy cửa bước vào liền hốt hoảng chạy đến khi thấy Trí Tú nằm đó ôm đầu quằn quại. Trí Tú hét lên đau đớn cô cứ gầm gầm lên khiến Trân Ni càng bối rối hơn.
- Tú sao vậy Tú? Tú đau ở đau hả!? Để em đi kêu bác sĩ.
- Cô là ai!? Tại sao lại chạm vào người tôi. Tú? Tú nào? Tôi tên Tú hả!?
Trí Tú gạt tay Trân Ni ra khỏi người rồi nhéo mày hỏi liên tục trong sự hoang mang của chính mình. Cô gái trẻ này là ai? Tại sao lại khóc, tại sao lại gọi cô là Tú? Cô tên Tú sao? Trân Ni chết lặng đứng trân ra đó nước mắt không ngừng rơi lộp độp.
Trân Ni mếu máo tay cứ với với tới phía trước. Trí Tú khó hiểu nghiêng nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ phía trước. Khóc cũng dễ thương vậy nữa hả?
- Cô là ai?
- Là Ni..là Ni của Tú mà.. Tú hông nhớ Ni hả!?
Trân Ni mếu máo nước mắt nước mũi tèm lèm vừa nấc lên vừa nói. Trân Ni vỗ vỗ nhẹ ngực liên tiếp như ra hiệu nhưng trước cái mặt ngây đơ đó của Trí Tú làm Trân Ni lại càng khóc lớn hơn.
Trí Tú nhăn mặt lắc đầu nhẹ như đáp lời Trân Ni cô thực sự không nhớ ra gì hết, Không nhớ được gì hết, Trí Tú cố nheo mắt để thoát khỏi lớp màn mỏng trước.
Cô ngoắc ngoắc tay về phía người con gái đang đứng sững đó mếu máu lau lau nước mắt.
- Lại đây, xa quá tôi không nhìn rõ.
Trân Ni hít lên một cái rồi đưa sát lại gần, Trí Tú của cô không nhớ ra cô sao? Cô muốn Tú lúc trước quay về. Trân Ni vừa cúi gần mặt xuống Trí Tú đã thừa cơ hồi hôn chụt lên môi cô rồi cười khoái chí.
- Aa...nhớ ra rồi. Em là Kim Trân Ni là người yêu của Kim Trí Tú.
- Aaa hic..Tú gạt em... Tú gạt em..
Trân Ni khóc lớn hơn ngồi hẳn lên giường luồng tay qua vai ôm chặt cứng lấy Trí Tú. Trí Tú đã như thế còn giỡn cho được, Trân Ni cứ dụi dụi vào lòng cô khóc nấc. Trí Tú vỗ nhè nhẹ lưng Trân Ni an ủi rồi kéo vai cô.
Nước mắt Trân Ni tèm lèm hết trơn cứ như con mèo mung làm Trí Tú phải bật cười thành tiếng.
- Thôi không có khóc nữa, Tú giỡn thôi mà. Nào..cười lên!
Trí Tú bĩu môi véo má Trân Ni làm lên bộ dạng tươi cười nhưng Trân Ni lại giận dỗi đánh nhẹ vai Trí Tú một cái. Trí Tú cười phá lên nhưng lại thoát nhăn mặt vì vết thương trên mặt vẫn còn đau.
- Tú đau hả Tú?
- Một chút à.
Trân Ni lo lắng hỏi han khi thấy sắc mặt đanh lại của Trí Tú. Tuy có giận nhưng Trí Tú bây giờ vẫn là quan trọng nhất, Trí Tú cười gượng đáp xong lại xụ mặt buồn xo.
Trân Ni khó hiểu cúi thấp người hơn nhìn chằm chằm Trí Tú dịu dàng hỏi:
- Tú cảm thấy không khỏe chỗ vào sao?
- Tú..xin lỗi em.
Trí Tú một nhiên lại xin làm Trân Ni khó hiểu đáp lại:
- Tú xin lỗi cái gì? Mà tại sao lại xin lỗi em? Tú có làm lỗi gì đâu.
- Là Tú thất hứa, Tú có đánh nhau với Vũ...
Mặt Trí Tú xụ xuống cứ hối lỗi liên tục lắc đầu nhìn Trân Ni càng khiến Trân Ni thêm phần áy náy. Là do cô Trí Tú mới trở thành như vậy tất là lỗi của cô. Trí Tú không có lỗi gì hết, Trân Ni nắm chặt lấy tay Trí Tú giọng ngọt ngào chân thành:
- Em mới là người xin lỗi Tú. Là do em nên Tú mới bị thương ra nông nổi này tại mấy câu nói vớ vẩn của em, giờ Tú quên hết đi xem như chưa từng hứa với em gì hết.
Trí Tú nghe xong thì mím môi khó chịu cứ lắc đầu từ chối liên tục.
- Đâu có được, Tú đã hứa với em chắc chắn sẽ làm được. Tú sẽ không tái phạm lần nữa đâu.
Cô nhe hàm răng trắng tinh hai mắt híp chặt lại nhìn Trân Ni. Dáng vẻ ngây ngốc của Trí Tú làm Trân Ni cũng phải cười theo. Nhìn Trí Tú bây giờ sao đáng yêu quá chừng, chả giống với Trí Tú trước đây chút nào.
- Tú có biết là em sợ lắm hông hả!? Vậy còn giỡn được nữa.
Trân Ni xoay sang trách mắng Trí Tú chuyện khi nảy. Người ta đã lo đến ăn ngủ không yên mấy ngày trời Trí Tú tỉnh dậy mà còn kiếm chuyện trêu ghẹo người ta nữa chứ.
Trí Tú lắc đầu cái đầu có đầy băng gạt trắng đưa về phía Trân Ni nheo nhoe hai mắt liên tục nài nỉ:
- Thôi mà, Tú giỡn em đừng có giận nữa. Khi nào Tú khỏe hẳn rồi Tú bù cho em.
Trí Tú tặc lưỡi nháy một bên mắt bị thương làm Trân Ni phải nhăn mặt theo. Vết thương trên người không lo đi lo ba cái chuyện tào lào. Trí Tú bây giờ tay chân nhắc lên còn không nổi nói chi là làm ba cái chuyện đó.
- Tú lo mà dưỡng thương đi kìa. Đừng có lo mấy chuyện đó nữa.
Trân Ni ngại ngùng đứng dậy lau đi mấy giọt nước mắt còn vương trên má rồi xoay lưng lại. Trí Tú cười đắc ý trước bộ dạng ngượng đến chín mặt của Trân Ni, nếu cô mà không bị thương thì đã ăn Trân Ni từ lâu lắm rồi.
Mới vui vẻ được chóc lát Trí Tú lại trầm mặt xuống khi nhìn thấy Lệ Sa từ cửa bước vào. Lệ Sa cười giả lả trước ánh mắt sắc lạnh của Trí Tú hỏi han một câu.
-Mày tỉnh dậy lâu chưa!?
- Mới nảy thôi.
Trí Tú tuy giận nhưng vẫn đáp rồi nằm dài lưng ra giường. Lệ Sa đến làm gì!? Sao không đợi cô chết đến viếng một lần luôn cho tiện.
Trân Ni đang soạn lại chút đồ đạc trên bàn cũng không để tâm gì mấy đến Trí Tú và Lệ Sa. Trí Tú nằm đó liếc ngang liếc dọc khiến Lệ Sa phải liên tục xoay người né đi.
Trí Tú giọng trêu chọc hờn dỗi nói một câu:
- Nếu lần sao đến nhớ mua cho tao!
Lệ Sa nheo mày khó hiểu trước câu nói không rõ chủ đích của Trí Tú nhăn mặt hỏi lại:
- Mua cái gì!?
- Giàu thì mạ vàng nghèo thì gỗ thường cũng được, mua một mét bảy đi nằm cho thoải mái.
Trí Tú nhàn nhã lắc lư cái chân tê rần ba hôm nay đáp một cách đanh đá, làm Trân Ni và Lệ Sa phải đơ người. Trí Tú đang nói cái gì vậy chứ!?
Lệ Sa dường như ngợ ngợ ra cái thứ Trí Tú vừa nói thì cười trừ. Trí Tú là đang xỉa xói cô sao?
- Thì..tao xin lỗi...nhưng mà sao mày không đánh lại thằng Vũ? Ít nhất cũng không thảm tới vậy.
Lệ Sa đột nhiên lại chuyển sang hướng khác làm Trí Tú khá bối rối im bặt. Trân Ni xụ mặt khi nhắc đến chuyện đó, là do cô..
Trí Tú thấy vẻ mặt buồn xo của Trân Ni liền lớn giọng đáp với thái độ khó chịu:
- Kệ tao! Mày về đi ở đây không cần mày nữa.
Trí Tú nhắm chặt mắt xua một tay về hướng Lệ Sa muốn nhanh chống đuổi Lệ Sa đi thật nhanh. Lệ Sa chỉ biết cười trừ nhìn Trí Tú rồi vặn cửa rời đi một mạch.
Vừa ra đến cửa Lệ Sa đã chạm mặt phải thầy Khải cứ lấp ló một góc. Cô dạo bước đến gần hỏi nhỏ:
- Thầy đến thăm Tú sao?
- À..ờ...
Thầy Khải ấp úng chỉ kịp ừm ờ nắm chặt lấy giỏ quà trên tay. Lệ Sa cười nhẹ rồi chỉ tay về phía phòng Trí Tú:
- Thầy cứ vào trong thăm Tú, Tú nó vừa tỉnh dậy lúc nảy.
- Ừm..cảm ơn em.
Nói xong Lệ Sa cũng rời đi. Về phần thầy Khải cứ thục thò trước cửa không dám vào, cứ cầm vào nắm cửa rồi lại buông ra ,cứ như lấy mấy lần. Khải chấn chỉnh lại một chút thở mạnh rồi đưa tay đến.
*** Cạch...
Đối diện với thầy ta là Trí Tú đang tựa lưng vào giường được Trân Ni đúc cháo một cách dịu dàng còn cười tít cả mắt nữa chứ. Trân Ni xoay mặt nhìn khi nghe thấy tiếng động từ phía sau liền để nhẹ tô cháo lên bàn cúi chào một cái.
- Thầy mới tới, em mời thầy ngồi.
Trân Ni lễ phép nhắc một cái ghế khác đặt cạnh giường Trí Tú. Thầy Khải cười nhẹ đáp, đặt giỏ quà lên bàn rồi mới đặt người ngồi xuống.
Trí Tú thì có vẻ không vui khi nhìn thấy thầy ta, cô chép chép miếng cháo trong miệng rồi lại nằm dài ưỡn ra đó nhắm chặt mắt. Trông dáng vẻ Trí Tú lúc này chẳng có chút lễ phép gì hết.
Thầy Khải cũng chỉ biết cười gượng xoa xoa lấy hai đầu gối, đẩy nhẹ gộng kính lên. Nhìn Trí Tú như thế anh cũng có chút xót, dù sao bây giờ cũng là anh em trong nhà tuy là không ruột thịt nhưng nhìn em gái mình bị thương như thế không xót sao được.
- Tú! Có thầy Khải đến thăm.
Trân Ni nghiêm giọng khi thấy thái độ có chút thất lễ của Trí Tú. Trí Tú nghe thấy liền thì khó chịu nheo mày tựa lưng vào giường.
Trí Tú chép chép miệng giọng hời hợt:
- Muốn gì nói đi tôi đang mệt muốn nghỉ ngơi!
-Ừm...em không sao chứ, cha có..
- Đừng nhắc đến ông ta! Tôi không muốn nghe!
Còn chưa nói xong Trí Tú đã lớn tiếng chặn luôn câu nói phía sau của thầy Khải làm thầy ta đơ cứng. Trí Tú mở trừng mắt nhìn thầy ta chằm chằm, cô với ông ta bây giờ chẳng là gì hết.
Chính miệng ông ta muốn từ cô cơ mà! Trí Tú chán ngáy vẻ mặt lương thiện của thầy ta nằm dài ra giường. Trân Ni phía này cũng có chút thắc mắc nhưng lại thôi.
Trân Ni cũng nhắm mắt cho qua rồi cười ngại nhìn thầy Khải giọng ái ngại:
- Thầy đừng có buồn Tú, Tú còn mệt nên nói chuyện hơi lớn tiếng một chút.
- Không sao, em ở lại với Tú. Thầy xin phép về trước.
Nói rồi thầy Khải cũng rời đi, không quên nhìn sang Trí Tú đang nhắm tịt mắt hai mày vẫn còn đâu lại.
Đợi khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại Trí Tú mới chịu mở mắt ra nhìn lom lom ngoài cửa, đưa cái tay còn lại lên ngoác ngoắc Trân Ni.
Trân Ni khó hiểu nhưng vẫn bước lại giường ngồi hẳn lên đó. Trí Tú có vẻ chưa hài lòng cứ liên tục ngoắc khoác Trân Ni lại gần.
** Chụt..
Tú ôm lên đỉnh đầu của Trân Ni một cái làm cô cũng có chút bất ngờ ngẩn mặt. Trí Tú chu chu cái mỏ thẹo vít ra rồi hờn dỗi nói:
- Mai mốt Ni đừng cho thầy ta xoa đầu nữa. Ni là của Tú mỗi mình Tú thôi!
- Tú ghen hả?
- Ừm..ghen muốn bóc cả khối đầu rồi đây nè.
Trân Ni cười phá lên rồi dí sát mặt hỏi. Trí Tú cứ gật gù liên tục còn chỉ chỉ tay lên đỉnh đầu.
- Ni biết rồi, giờ thì ngủ đi cho khỏe.
Trí Tú nghe xong thì cười nhe răng rồi ngoan ngoãn nằm xuống ngủ. Cái dáng vẻ vâng lời của Trí Tú làm Trân Ni phải cười bất lực, ngoan như vậy thì sau này dễ bảo lắm.
____
Sắp ngọt rồi nè🥰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip