Chap 10: Một ngày cùng cô (1)
Trời đã sáng, Jennie thức dậy nhưng cảm nhận được những vết thương đang dày vò mình, nàng nhăn mặt nhưng thấy những chỗ bị thương đều được băng bó cẩn thận và đang nằm trên....giường của nàng. Jennie cố gắng ngồi dậy trong cơn đau nhức, cố mở mắt để nhận thức xung quanh và ánh mắt của nàng lại nhìn về phía người con gái đó.
Là Jisoo. Jennie vừa mừng thầm trong lòng, cuối cùng cô cũng về, ánh nắng bình minh lọt qua khung cửa sổ, phản chiếu nhẹ lên khuôn mặt cô khiến khuôn mặt ấy không đáng sợ như mọi ngày, nhìn rất đẹp, những đường nét trên khuôn mặt cô đều tỏa ra những sức sống khiến người nhìn cảm nhận được sự lạc quan và niềm vui.
Nàng còn nhớ chuyện hồi hôm qua, trong khi Seungri đang làm hại mình, Jisoo xông vào như một nữ nhân đến giải cứu cho nàng, lúc đó nàng bật khóc vì sự xuất hiện bất ngờ của cô. Ngay sau đó nàng đổ ánh mắt mình vào cô và ngất xỉu trong cái ôm của cô. Nàng chỉ nhớ nhiêu đó nhưng cũng hiểu được hành động của cô thật tốt. Nàng lại nợ cô một lời cám ơn nữa rồi. Nàng vừa ngắm vừa tủm tỉm cười.
Bỗng Jisoo nhăn mặt lại rồi từ từ mở mắt ra vì nắng chói vào mặt khiến cô khó chịu. Đập ngay vào mắt cô là hình ảnh người con gái đang ngồi ngắm nhìn cô còn cười nữa. Trong lòng cô thấy nàng có vẻ khỏe một tí rồi nhưng cô lại không nói gì. Nhìn nàng một cái rồi vào nhà tắm vscn để con người đang nằm trên giường đang cười lại tắt hẳn nụ cười, thay vào đó sự giận dỗi rất đáng yêu. Mặt nhăn lại, má bánh bao thì phồng lên, môi thì cứ chu chu ra giận dỗi khiến người khác nhìn chỉ muốn bắt về nuôi đem trưng trong tủ kính. Người gì đây đáng yêu quá.
Sau một hồi thì cô bước ra với bộ tóc đang ướt nhèm nhẹp. Cô tiến đến bàn trang điểm, với máy xấy tóc rồi đứng trước cửa lan can rồi ngắm nhìn cảnh ở bên ngoài, vừa đứng vừa xấy. Jennie lại nhìn cô lần nữa, đúng là người đẹp thì ngắm hoài cũng không chán. Trong khoảng thời gian đó, cả hai không ai nói một lời, cô cứ tập trung vào việc của cô, nàng cứ tập trung vào việc của nàng. Trong đầu jennie thì cứ suy nghĩ rằng khi người yêu thức dậy thì sẽ trao cho nhau một nụ hôn hoặc một cái ôm ấm áp hoặc nói một lời yêu thương ngọt ngào gì đó. Nhưng thực tế thì người mà nàng yêu thức dậy xong rồi không nói câu nào, rồi còn không chú ý gì đến nàng. Đang ở ktx của nàng mà coi nàng như không tồn tại là thế nào?
" Yaaah !!! "
Jisoo khẽ nhướng mày nhìn về phía người vừa kêu mình. Gì thế này? Cô là tiền bối của nàng, là người lớn hơn nàng 6 tuổi đấy, nghĩ sao lại kêu trống không không chủ vị gì thế này? Đúng là vô phép tắc.
" Trong lúc tôi đi vắng thì không ai ở nhà dạy em về phép lịch sự à hay ở nhà không có tôi hay có tôi thì em có quyền nói trống không như thế. "
"....."
Jennie thấy Jisoo phản ứng lại với mình một cách lạnh lùng. Lúc còn đi chơi với nàng thì khi nangd lỡ nói trống không với nàng thì đáp lại là nụ cười của cô cùng với cái cốc ngay đầu, lúc đó cô rất vui vẻ. Nhưng từ lúc cô về thì tính cô lại trở nên lạnh lùng như lúc ban đầu. Do nàng nhớ nhung hình ảnh người con gái luôn dịu dàng và chăm sóc nàng hay do cô đã thay đổi rồi. Mới đi có 4-5 tháng mà thay đổi nhanh vậy sao? Nàng thấy cô có vẻ đang trách móc nàng thì liền cúi mặt xuống giấu đi nỗi buồn ấy. Nàng nhớ cô lắm mà khi cô về nàng lại buồn như vậy.
Từ lúc nào Jisoo đã rời khỏi phòng của nàng. Nàng thở dài rồi cố gắng xuống giường, lê bước chân vào nhà tắm làm vscn. Lúc sau cô quay lại cùng với tô cháo và ly nước ép. Nhìn xung quanh không thấy nàng đâu, cô mới bước vào phòng tắm thì cửa nhà tắm mở ra. " Em làm gì vậy? "
" À... Em đi rửa mặt thôi "
" Người còn mệt không? "
" Giờ em thấy cũng khỏe rồi ạ nhưng chân thì hình như bị thương nên đi lại hơi khó khăn. "
Nghe xong rồi cô dìu nàng lên giường, trong lòng nàng cũng vui hẳn rồi vì cô lại quan tâm cho mình.
" Ăn đi rồi uống thuốc cho khỏi. "
" Cám ơn Soo "
Cô đưa tô cháo cho nàng, nàng nhận lấy nhưng vết thương ở cổ tay khiến nàng đau quá nên thụt lại. Cô thở dài rồi đút cho nàng ăn vậy.
Từ nhỏ tới giờ Jisoo chưa đút cho ai ăn nên có phần vụng về. Cô lấy chiếc khăn khô rồi kẹp vào cổ áo nàng như em bé chuẩn bị mẹ đút cháo cho ăn í. Jennie thấy hành động vừa rồi liền không khỏi bật cười.
" Soo đừng coi em là em bé được không? Không cần phải kẹp khăn vào đâu "
" Tôi chưa đút cho ai ăn lần nào nên không biết. Tôi thấy có mấy bà mẹ hay làm như vậy cho con mình để lau cháo trên miệng ấy "
Cô nói xong thì múc một muỗng cháo cho nàng, cô A một cái thì nàng A theo. Cứ như thế thì nàng ăn xong. Cô đưa cho nàng ly nước ép rồi bắt nàng uống hết. Xong rồi lấy thuốc cho nàng uống.
*Tút....tút *
Tiếng chuông điện thoại của Jisoo reo lên. Cô nhìn ID rồi tự động tắt máy để lên bàn. Jennie thấy thắc mắc tại sao cô không nghe nên hỏi " Sao Soo không nghe máy đi? "
" Đó không phải là việc của em. Uống xong rồi muốn đi đâu thì tôi chở. Hôm nay không cần tập đâu "
Cô vừa nói rồi lấy một bộ quần áo thoải mái cho nàng, thay đồ giúp nàng luôn. Jennie có phần ngại ngùng nhưng cuối cùng cũng để cho cô làm.
Hôm nay Jisoo bỏ hết công việc của tập đoàn BP rồi mấy công việc ở YG để dành một ngày đi chơi với jennie. Cô không mặc một bộ áo quần màu đen nữa mà thay vào đó là một bộ quần áo rất thoải mái : áo thun và khoác một chiếc áo sơ mi, quần jeans cùng với sneaker. Cô đội nón cho mình rồi từ từ dìu nàng ra xe không chỉ trong sự ngỡ ngàng của nàng mà còn của các nhân viên trong công ty. Mọi người ai nấy đều nhìn thấy mặt cô và hành động của cô ngày hôm qua rất khâm phục. Trước giờ mọi người chỉ thấy một mặt lạnh lùng với ánh mắt sắc lạnh của cô, bây giờ lại chứng kiến người con gái ấy mà mọi người hay nghĩ ,thật sự họ đều đổ gục trước cô rồi. Họ cũng lấy điện thoại ra chụp rồi quay video. Cô cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục dìu nàng ra xe.
Jisoo tập trung lái xe, còn jennie lâu lâu cứ nhìn ra ngoài rồi lại lén nhìn cô. Cô quay lại thì nàng lại nhìn sang chỗ khác. Trông nàng thật ngốc nghếch
" Từ sáng đến giờ em ngắm tôi không đủ hay sao? "
" Làm....làm gì....có....Ai mà thèm...ngắm Soo chứ "
" Mà tên tôi là Jisoo. Kim Jisoo. Tôi cho phép em gọi tôi là Jisoo rồi mà em gọi tên tôi cụt ngủn là thế nào.Hay tên tôi dài quá đến nỗi em đọc không được hay gì? "
" Em thích gọi chị là Soo đó thì sao? lè lè "
Cô chỉ biết cười trừ rồi lái xe. Còn nàng đỏ mặt, xấu hổ quá muốn tìm cái lỗ để trốn. Cuối cùng cũng đến nơi, khu công viên này ở đây rất yên tĩnh và thoáng mát , ở đây thấy có vài con nít đang chơi đùa,có mấy người lớn thì đang chạy xe đạp, chạy bộ ,mấy người đang dắt chó đi dạo rồi có các cặp đôi đến đây để tận hưởng bầu không khí mát mẻ này , ở đây trồng rất nhiều các loại hoa, cây cỏ được tỉa và chăm sóc rất khéo. Nàng muốn vào đây thăm quan nhưng chân nàng lại bị thương, đi lại rất khó khăn. Cho nên cô sau khi cất xe thì cõng nàng đi dạo trong công viên. Jennie càng không nỡ từ chối Jisoo nên cứ để cho cô cõng.
" Khi nào Soo mệt thì bỏ em xuống cũng được "
Cô vừa đi vừa cõng nàng khiến người khác đi qua đều ngắm nhìn hai người họ như một cặp đang yêu vậy, nàng rất thích bầu không khí này nên cô sẽ cõng nàng đi dạo để tận hưởng , mọi người nhìn đều ngưỡng mộ tình yêu của họ. Hai người vừa đi vừa nói nên không để ý đến mọi người xung quanh.
Đi được một hồi thì cả hai ngồi trên ghế đá để nghỉ ngơi chút xíu.
Cả hai lại rơi vào khoảng im lặng thì cô mới lên tiếng
" Tại sao em với anh ta lại quen nhau vậy? "
Đối diện trước câu hỏi đó, Jennie tỏ vẻ không vui, cuối gầm mặt xuống không trả lời.
" Nếu em có chuyện gì muốn tâm sự thì hãy nói với tôi, có khi tôi sẽ giúp được em thì sao? "
Lưỡng lự một hồi, nàng mới kể lại toàn bộ sự việc cho cô nghe về việc nàng và Seung Gi quen nhau rồi cả chuyện hôm qua nữa
"............."
" Chuyện đó xảy ra như vậy. Hic em thật sự không muốn nó xảy ra cả. Nếu hôm qua không có Soo cứu em thì có lẽ bây giờ em không còn được vui chơi với ca hát nữa rồi " - jennie vừa nói thì bất giác nước mắt nàng rơi. Cô hiểu hết mọi việc, vừa tức điên vừa buồn thay cho nàng. Thật sự hắn thật hèn hạ, đê tiện. Suy nghĩ được một hồi, cô mới lên tiếng.
"Em đừng lo, tôi sẽ giúp em thoát khỏi chuyện này "
" Thật ạ?? "
" Ừm, nhưng sau khi tôi giải quyết rồi em hãy nói cho gia đình em biết. Có thể họ sẽ không trách em đâu. Em không có lỗi trong chuyện này "
" Nhưng nếu hắn ta biết thì sao? "
" Em quên tôi là TGĐ của tập đoàn BP à. Tôi có quyền hơn hắn và chủ tịch Kim rất yêu thương tôi. Những kẻ nào dám làm hại đến người thân của tôi thì một là hắn sẽ chết ,hai là tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Chuyện hôm qua hắn không dám kiện tôi đâu. Ngày mai tôi sẽ làm sáng tỏ vụ này. Em đừng lo "
Cô nói ra những lời như thế, dù không biết cô sẽ làm như thế nào nhưng trong lòng jennie có một cảm giác an toàn và tin tuyệt đối vào cô. Nghe được lời nói ấy, trong lòng có vẻ bớt đi gánh nặng.
" Em ....cám ơn Soo "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip