Chap 24
Trân Ni ngồi trong nhà nhưng lòng cảm thấy thấp thỏm lo âu. Sao Trí Tú đi mua có mấy cái bánh ở sát bên đây, cớ chi mà lâu quá chưa về. Về nhà đi rồi em dần một trận cho biết. Cái tội la cà là mảng đời không bỏ, có biết ở nhà mọi người lo lắm không.
Lộp cộp lộp cộp
Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài sân, Trân Ni cứ ngỡ là Trí Tú về nên nhanh chân chạy ra. Chủ yếu là em chỉ muốn chửi cho một trận thôi chứ không phải là lo lắng gì cho kham.
Nhưng người ngoài cửa chạy vào lại làm cho Trân Ni hụt hẫng. Không phải Trí Tú, mà là gia nhân. Ủa? Rồi Trí Tú định đi ra ruộng trồng lúa để làm bánh cho em hay gì mà giờ này chưa chịu về nữa. Thiệt tình!
Vừa mới xoay người định đi vào phòng của mình thì gia nhân lại gọi với theo. Hì hụt chạy tới vừa thở vừa nói:
-" Cô..hơi..hơi cô Trân Ni cô có..có hơi.."
Chống hai tay lên đầu gối hít lấy hít để không khí, thiệt tình nó đang quét cái sân định xong là vô tắm rồi đi ngủ. Ai biết đâu tự nhiên có người lấp la lấp ló trước cửa nó thấy lạ nên mới chạy ra. Đột nhiên người đó la lên " Đưa cho Trân Ni!" Rồi chạy đi mất tiu. Nó còn chưa kịp nhìn rõ mặt người ta, thấy có mỗi cái bóng đen đen.
-" Có gì thì em nói từ từ cớ chi mà em thở dữ vậy đa. Bình tĩnh đi rồi nói tui nghe!"
Trân Ni rót ly trà đưa tới trước mặt con bé, nó liền chợp lấy hớp lia lịa, có lẽ là khát lắm rồi.
-" D..Dạ có..có ai mới đánh dây thép sang đây, nói muốn gửi cho cô."
Trân Ni nhíu mày khi gia nhân đưa bức điện tính cho mình. Ai lại đánh dây thép cho em giờ này. Không lẽ mới đi có vài ngày mà cha má nhớ em đến mức phải đánh dây thép sao? Trân Ni đã nói là đi vài ngày là về rồi mà.
-" Ờ cảm ơn em, em ra sau nghĩ ngơi đi cũng tối lung rồi đó đa."
Gia nhân nghe Trân Ni bảo vậy cũng không nán lại lâu mà lui ra sau bếp nghỉ ngơi. Mần công chuyện cả ngày tay chân cũng muốn rã ra rồi.
Sau khi gia nhân đi khuất, Trân Ni mới tiến lại bàn ngồi xuống sau đó xé phông thư ra. Trong đó cũng chỉ có đơn điệu một tờ giấy, được ghi với những nét chữ nguệch ngoạc chả ra làm sao.
Em cũng miễn cưỡng soi lá thơ dưới ánh đèn dầu để đọc cho rõ.
" Chào, cô tiểu thư đanh đá. À không, là em mới phải vì dầu gì chúng ta cũng sẽ thân thiết với nhau hơn thôi, đúng không em. Hình như em đang đợi con hầu của mình về nhà nhỉ? Tiết quá lúc nảy mấy thằng em của anh, nó thấy con hầu của em ngon quá nên nó lỡ tay đem đến chỗ anh rồi. Mà anh thì không thích bẩn, anh thích em hơn. Nếu muốn mau chóng mang con hầu này về thì em nhanh đến nhà hoang phía Tây đi, anh đợi. Chớ mấy thằng hầu nhà anh không đợi được nữa đâu, tụi nó không có kiên nhẫn. Chào em!
Lê Gia Long"
Càng đọc tay Trân Ni càng siết chặt lấy lá thơ, tới mức lá thơ đã loang lỗ vài vết rách do tay Trân Ni bấu vào giấy. Mắt của em hiện lên những tia máu cho thấy sự tức giận của em bây giờ đã lên tới đỉnh điểm.
Chết tiệt, nếu tên Gia Long đó xuất hiện ngay bây giờ em thề sẽ giết hắn tại chỗ rồi quăn cho chó ăn. Ngay cả người của Trân Ni cũng dám bắt, em sẽ cho hắn chết không toàn thây.
Đập mạnh lá thơ trên bàn để kiềm nén cơn giận của mình, sau đó Trân Ni nhanh chóng chạy ra cổng kêu xe kéo tới nhà hoang phía Tây. Bây giờ không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, điều em quan tâm nhất hiện tại là Trí Tú có bị làm sao không.
Ngồi trên xe kéo mà như thể Trân Ni đang ngồi trên đống lửa, lòng cứ thấp thỏm không yên. Liên tục hối thúc bác kéo xe nhanh lên trong khi bác đã kéo hết sức rồi. Nhưng em vẫn còn thấy tốc độ này là không đến kịp. Dẫu chúng làm gì Trí Tú thì sao, lúc đó em có chết cũng không tạ tội nỗi với cô.
...
Đến nơi Trân Ni nhanh chóng nhảy xuống xe gom hết những đồng tiền có trong người đưa cho bác ấy. Lần mò để tìm đường vô nhà hoang nhưng có điều đường rất hẹp cộng với một phần là do trời tối nên khó đi vô cùng. Trân Ni chỉ còn cách bám vào mấy cành cây xung quanh mà đi theo quán tính.
Ở một nơi hoang vu như thế này mà lại có một căn nhà sáng trưng phía trước thì chắc chắn là nó rồi.
Trân Ni mừng thầm nhanh chân tiến về phía căn nhà hoang. Nhưng nếu bây giờ đi vào đấy mà lỡ có chuyện gì thì làm sao mọi người biết đường vào tìm cả hai bây giờ. Trân Ni cũng phải nghĩ đường lui cho cả Trí Tú và em chứ.
Không còn cách nào khác Trân Ni đành tháo sợi dây chuyền ngọc trai đang đeo trên cổ mình ra.
-" Không sao, Trí Tú là trên hết. Nhà mình giàu mà, mình mua lại được!"
Dùng hết sức bình sinh Trân Ni bức đứt sợi dây chuyền ra. Sau đó vừa lần đường đi vào trong vừa rải những hạt ngọc trai xuống đất để làm dấu. Cũng như là cho người nhà đến chi viện.
Cuối cùng Trân Ni cũng vào được bên trong ngôi nhà. Đập vào mắt em bây giờ là cảnh Trí Tú đang bị trói ở dưới nền đất ẩm mốc.
Trông thôi đã thấy nó dơ dáy bẩn thỉu đến cỡ nào rồi sao cô chịu nổi. Càng nhìn lòng Trân Ni càng cảm thấy khó chịu. Ở nhà có bao giờ em bạc đãi gì Trí Tú đâu chớ. Vậy mà tên khốn nạn này lại dám làm cho cô bất tỉnh rồi trói buộc ở nơi này.
Gia Long ngồi ở bàn uống trà từ nảy tới giờ. Cho đến khi Trân Ni bước vào nhưng điều làm hắn không hài lòng là ánh mắt của em không đặt lên hắn dù chỉ một giây. Chỉ chăm chăm nhìn vào con hầu của mình. Làm hắn tức giận đến sôi cả máu lên não. Nhưng phải kiềm lại vì cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi.
-" Em đến rồi à, anh đợi em hơi lâu rồi đó. Nhưng không sao anh đợi em cả đời còn được."
Trân Ni nghe hắn nói mà muốn nôn hết thức ăn lúc chiều ra ngoài. Eo ôi kinh tởm! Sao hắn có thể nói được những lời đó với em chứ. Trân Ni nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn lên tiếng.
- " Rốt cuộc thì anh muốn cái gì từ tôi?"
Không vòng vo tam quốc với hắn làm gì, Trân Ni đi thẳng vào vấn đề chính.
-" Ô anh không nghĩ con gái cưng nhà Quan Tri Huyện Vĩnh Long lại thẳng thắng như thế đấy."
Bỏ tách trà xuống, giả vờ ngạc nhiên ca ngợi em bằng một giọng vô cùng châm biếm.
-" Anh điều tra tôi?"
Nhăn mặt khó chịu, hắn dám điều tra em. Thiệt tình là cái tên này không để Trân Ni ưa được một xíu hay sao á. Nhìn mặt hắn là muốn đánh cho một cái rồi. Không vì hắn đang giữ Trí Tú là em nhào vô chơi tay đôi với hắn rồi.
-" Em không những thẳng thắng mà lại còn thông minh."
Hắn đứng dậy vỗ tay khen ngợi Trân Ni. Nhưng hắn nhìn mặt em có vui không? Bộ em tới đây giỡn với hắn hả?
-" Bây giờ anh muốn cái gì thì mới thả Trí Tú ra."
Hắn đột nhiên bật cười rồi nhìn qua nhìn lại, sau đó đưa tay chỉ vào mặt mình.
-" Em ra kiều kiện với anh?"
Trân Ni không muốn nhiều lời với hắn nữa, nên chỉ gật đầu kiên định. Ánh mắt em nảy giờ vẫn chưa rời khỏi người của Trí Tú một giây nào. Trân Ni đang cố bình tỉnh nhất có thể để thương lượng với hắn, không thì em đã chạy tới mà cởi trói ngay cho Trí Tú rồi. Nhưng em biết nếu làm vậy thì sẽ không toàn mạng trở về. Em chỉ đi có một mình mà bên hắn thì quá đông. Chỉ còn một cách duy nhất là hạ mình để thương lượng.
-" Được thôi! Tiền anh không thiếu. Nhà anh cũng không thiếu. Ruộng đất, lại càng không. Vậy em nói xem anh đang cần cái gì."
Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gương mặt của Trân Ni. Em nhanh chóng lùi về sau một bước để tránh khỏi đôi bàn tay dơ bẩn của hắn.
Trân Ni không phải ngốc mà không biết hắn đang muốn cái gì. Nhưng điều đó là không thể vì cái đó chỉ dành cho người em yêu chứ không phải một tên cặn bả như hắn.
-" Anh muốn gì cũng được. Nhưng điều đó là không thể."
Nghe Trân Ni nói một cách kiên định như thế hắn cũng không nói gì ung dung tiến lại ghế của mình ngồi. Tất cả đều nhìn theo hắn bằng một con mắt khó hiểu, trong đó có cả Trân Ni. Không lẽ hắn lại bỏ qua một cách dễ dàng như vậy?
Hắn chỉ tay vào một thằng đang đứng trong gốc, ngoắc nó đi lại phía mình. Sau đó nở nụ cười rồi hất mặt về phía Trí Tú.
Trân Ni vẫn luôn quan sát hành động của hắn. Vì em biết hắn sẽ không bỏ qua một cách đơn giản đến như vậy.
-" Mày, đánh nó cho đến khi nào tỉnh thì thôi!"
——————————————
Thi giữa kì đang đến gần với tôi, nên ra chậm thì mấy cậu thông cảm giúp nhá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip