Chap 36
Vào tới phòng, Trân Ni liền nhảy lên giường úp mặt vô gối khóc cho thoả lòng. Từ lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai chị em nhà Trí Tú, Trân Ni chỉ ngờ ngợ chứ chưa dám chắc chắn điều gì. Em ngồi trong phòng cả buổi chiều cũng chỉ để an ủi bản thân rằng mình đã nghe nhầm. Trí Tú xuất thân là con nhà nông dân nghèo làm gì có chuyện cô là chị của Trí Tài chứ, chỉ có thể là Trân Ni nghe nhầm thôi. Em tự dặn với lòng mình như thế.
Nhưng rồi thì sao? Những gì em cố gắng che đậy cũng chỉ là ảo tưởng, ngay cả tình yêu này cũng vậy. Cô thà đẩy em vào tay người khác chứ không dám cùng em đối mặt. Em biết Trí Tú yêu em nhưng nếu cô yêu em bằng cách đó thì em thà chẳng biết đến Kim Trí Tú là ai.
-" Hức..hư..đáng ghét..Trí Tú là đồ hèn nhát."
Trân Ni xả hết những uất ức mình đã cố kìm nén vào gối. Em phải như vậy đến bao giờ, khi nào em mới có thể đứng trước mặt cha má. Nói rằng em sẽ không bao giờ cưới anh ta và người em yêu chỉ có mình Kim Trí Tú đây chứ. Điều đó đối với người nghèo là chuyện đơn giản vậy em giàu làm gì để rồi tình yêu đối với em lại vô cùng xa xỉ.
Tại sao ông trời đưa Trí Tú đến với em cho em biết thế nào là yêu là thương một người. Cho đến khi em cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thì lại đẩy cả hai vô tình cảnh trớ trêu buộc em và Trí Tú phải xa nhau.
Trân Ni chưa từng làm điều gì xấu cũng chưa hại đến ai bao giờ, hàng tháng em điều cùng má đi chùa để cầu bình an, may mắn. Và cái may mắn em nhận được là đây sao? Một người chồng đẹp trai, tài giỏi lại còn có một người chị chồng thương yêu em dâu hết mực. Trân Ni cảm thấy bản thân mình thật sự rất may mắn vì mấy ai có được vị hôn phu như em chứ.
Cha mẹ, người thân hay thậm chí là ông trời đều mang đến cho Trân Ni những thứ tốt đẹp nhất và em rất trân trọng điều đó. Nhưng có bao giờ họ ngồi xuống và hỏi em thích cái gì chưa.
Đúng! Những thứ họ cho em rất tốt, tốt hơn tất cả những gì đang có ngoài kia. Nhưng trên đời này đâu phải cái gì tốt cũng phù hợp.
Cuộc sống của em mà đến cả người em thương cũng không được quyền quyết định. Trân Ni biết tình yêu của mình dành cho Trí Tú không giống những người khác. Nhưng ai cho họ cái quyền được phỉ báng, chà đạp lên tình yêu hay tệ hơn là người em yêu chứ.
Đã có bao giờ Trân Ni động đến tình yêu của họ chưa, chưa bao giờ. Trân Ni có cho mình cái quyền được phỉ nhổ hay săm soi người khác chưa, cũng chưa bao giờ. Vậy nên em chỉ mong một điều nhỏ nhoi là họ đừng nói đến tình yêu của em nữa. Họ không chấp nhận cũng được nhưng đừng làm tổn thương người em yêu, em đau lòng lắm.
Và khi Trân Ni làm được như vậy Trí Tú sẽ nói yêu em đúng không? Trí Tú chỉ sợ những lời miệt thị khinh thường, vậy nếu như em cầu xin họ đừng nói nữa thì chắc chắn Trí Tú sẽ đứng lên cùng em sống hạnh phúc mà có phải không? Trân Ni tin Trí Tú sẽ không bỏ em đâu.
Cứ nằm trằn trọc như vậy mãi cho đến sáng. Trân Ni cả đêm không chợp mắt một chút nào, chỉ hướng theo suy nghĩ của mình rồi khóc, khóc xong lại tiếp tục suy nghĩ. Và bên kia có một người cũng không ngoại lệ.
Yêu nhau tại sao phải làm cả hai cùng đau. Trong khi có rất nhiều cách khiến ta hạnh phúc mà. Trân Ni nghĩ Trí Tú hèn, Trí Tú lại sợ Trân Ni khổ. Mỗi người mỗi suy nghĩ chưa ai có thể đặt mình vào vị trí của đối phương. Rồi đến khi nào họ mới có thể hạnh phúc đây hay cứ mãi như vậy rồi ngày càng đẩy nhau ra xa hơn.
Sáng sớm vẫn như thường lệ ông Kim* ngồi ở nhà trên thưởng trà, đợi cả nhà đông đủ sẽ cùng nhau ăn sáng. Có một điều làm không khá bất ngờ là còn gái cưng của ông lại thức sớm như vậy mà không cần ai đánh thức. Ông Kim* không cảm thấy vui vì điều này. Hãy thử nhìn vào mặt Trân Ni đi coi con bé có gì được gọi là sức sống không. Chỉ sau một đêm ai có thể làm con gái của ông trở nên tiều tụy như thế. Mắt sưng lại còn thâm quầng chứng tỏ cả đêm qua nó không ngủ mà còn dành cả đêm để khóc.
Không lẽ việc hứa hôn với Trí Tài làm Trân Ni khó chịu đến mức đó sao. Ông thấy Trí Tài cũng ổn mà, vả lại ông cũng đâu có ép hôn con bé cớ sao nó phải khóc đến sưng mắt như thế.
-" Ni ngồi xuống đi con, nói cho cha nghe cớ làm sao mà con khóc đến nổi sưng mắt thế kia."
Ông Kim* không rót trà cho Trân Ni mà thay vào đó là một ly nước ấm. Vì ông biết cả đêm qua con bé mất ngủ nếu mà uống trà thì sẽ không tốt.
-" Dạ không có chuyện chi đâu cha, chắc tối qua con khó ngủ nên mắt hơi sưng thôi."
-" Con đừng có dấu cha, nếu con cảm thấy không thuận mắt với cậu Tài thì để cha nói với nhà bên đó. Con đừng làm khổ bản thân như vậy."
Ông Kim* làm cha của con gái mình bao nhiêu năm chả lẽ không hiểu con bé sao. Trân Ni có biết con bé nói dối rất tệ không, tệ hơn là nói dối với ông.
-" Không, con sẽ cưới cậu Tài."
-" Con..con vừa nói cái gì? Là thật sao?"
Ông Kim* có nghe lầm không vậy Trân Ni chịu cưới Trí Tài sao. Mới hôm trước Trân Ni còn giận lên giận xuống với ông về việc quyết định hôn nhân của con bé. Không lẽ thích Trí Tài rồi, cũng đúng cậu ta vừa đẹp trai lại tài giỏi ai mà không thích chứ.
-" Con nói con muốn cưới cậu Tài!"
Trân Ni lập lại lời nói của mình một lần nữa nhưng sắc thái vẫn không hề thay đổi. Giống như việc em vừa nói là chuyện của một người nào khác vậy. Bình thản như không liên quan đến mình.
-" Được được, cha lập tức bàn với ổng ấy về chuyện kết hôn của hai đứa. Con yên tâm hôn lễ sẽ được diễn ra nhanh nhất và là hôn lễ lớn nhất cái xứ này."
Trân Ni nghe vậy mặt cũng không biến sắc cho người khác biết mình đang vui hay buồn. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, em nhấp một ngụm nước rồi tiếp tục lên tiếng.
-" Cha đánh dây thép cho cậu Tài nói ngày mai con muốn gặp cậu ấy."
-" Được cha sẽ làm ngay, còn con bây giờ hãy nghỉ ngơi đi. Mai cha kêu Trí Tài chở con đi mua sắm."
Bây giờ con gái ông muốn gì ông đều đáp ứng. Dù gì hai đứa cũng sắp thành vợ chồng gặp nhau nhiều sẽ gắn kết tình cảm hơn. Sau này về ở với nhau lại càng ít mâu thuẫn. Thiệt tình Trân Ni đồng ý làm ông Kim* mừng hết lớn. Vậy là ông đỡ phải lo cho tương lai sau này của Trân Ni sẽ khổ nữa. Có chồng giàu có, tài giỏi lại là con của bạn thân ông thì ông cũng an tâm phần nào.
Trân Ni không nói không rằng gật đầu một cái rồi đẩy ghế đứng dậy đi vào phòng. Trân Ni bây giờ không có hứng ăn sáng, hay nói đúng hơn là không muốn dây dưa rồi phải đối mặt với người ta.
Người ta bỏ rơi em đẩy em vào tay kẻ khác, thì em sẽ cho người ta biết cảm giác bị bỏ rơi sẽ đau đớn như thế nào. Và nếu Trân Ni làm như vậy Trí Tú cũng không thể trách em được vì chính cô đã lựa chọn điều đó. Những gì Trí Tú nhận được ngày hôm nay là tất cả lỗi lầm cô tự mình gieo lấy.
Ở một nơi nào đó hay nói chính xác hơn là nhà bếp. Trí Tú thất thần như người mất hồn, từ sáng đến giờ cô không biết mình đã làm gì và mình phải làm gì. Ai kêu làm gì làm nấy còn làm được hay không thì cô cũng không nhớ rõ.
-" Nè nè nè Tú, làm cái gì vậy hả."
Lệ Sa từ đằng sau nhanh chân chạy tới hứng lấy muốn gia vị Trí Tú có ý định nêm vào. Nó quan sát Trí Tú từ sáng đến giờ thấy cô chả làm việc gì ra hồn, lặt rau thì lấy rễ bỏ ngọn còn kêu lấy gạo nấu cơm thì nhà có mười người đong tám lon. Giờ ngay cả nấu canh cũng sớn xa sớn sác nêm bậy nêm bạ.
-" Bà có biết cái này là bột ngọt không mà bỏ liền mấy muỗng vậy, định nấu canh mạnh bà hay gì."
Trí Tú vẫn không quan tâm nhét hủ bột ngọt vào tay Lệ Sa còn mình thì lại bộ ngựa ngồi ôm hai đầu gối dựa vào tường. Lệ Sa thấy vậy cũng nhấc nồi canh để qua một bên, dù gì nó cũng đâu có nêm lại được nữa.
Bước lại bộ ngựa đẩy hết mấy vật chướng chổ qua một bên tiến lại ngồi gần Trí Tú.
-" Nè làm gì buồn quài, buồn quài vậy. Từ chiều hôm qua tới bữa nay luôn, bộ ai chọc gì bà hả nói tui, tui xử cho."
Trí Tú lúc này mới dời sự chú ý sang Lệ Sa. Con bé này lúc nào gặp cô cũng chọc cho cãi nhau nhưng đến lúc cô buồn thì chỉ có nó là quan tâm cô nhất. Trí Tú biết Lệ Sa cũng thuộc dạng đại ác bá nắm trùm mấy đứa nhóc trong làng. Mà liệu nó biết người làm cho cô buồn thì có dám mạnh miệng như lúc nảy không đây.
-" Trân Ni!"
Lệ Sa nhướng mày nhầm thắc mắc Trí Tú đang nói gì. Không lẽ Trân Ni lại làm cho Trí Tú buồn, điều đó làm sao có thể.
-" Sao? Ý bà là cô ba khiến bà buồn."
Trí Tú gật đầu chắc nịch, thử xem Lệ Sa có còn mạnh miệng xử đẹp người ta không.
-" Tui thấy cuộc đời cũng nên có vui có buồn cho nó thú vị. Bà đừng chấp nhất mà để trong lòng, không hay đâu."
Biết ngay mà, Lệ Sa là dạng anh hùng rơm thôi nó mà làm gì dám động đến ai. Tối ngày chỉ biết hù con nít là giỏi. Nhưng cũng nhờ có Lệ Sa mà tinh thần của Trí Tú khá hơn hẳn. Cô ước gì mình có nhiều năng lượng tích cực như Lệ Sa thì vui biết mấy, vô lo vô nghĩ. Thích thì nói thích, thương thì nói thương. Nhưng cuối cùng nó cũng chỉ là điều ước, mà điều ước thì đến bao giờ thành hiện thực cơ chứ.
Câu hỏi đó hãy để thời gian trả lời, còn bây giờ thì tới đâu tính tới đó. Trí Tú đâu thể tự mình sắp xếp cho tương lai hai đứa nhưng nếu có thể cô sẽ làm cho nó trở nên ấm áp hơn dù chỉ là tương lai của Trân Ni thôi cũng được.
——————————————
Vẫn là tui đây, tui mở mắt không lên rồi nhưng vẫn ráng đăng cho mấy cậu nên có gì sai xót thì nhắc tui nha. Chúc m.n ngủ ngon nghen.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip