Chap 47


Trí Tú nheo mắt từ từ mở ra, cảm nhận được đôi tay mình vô cùng đau nhức lại có phần tê dại. Trân Ni là đang gối đầu lên tay vùi sâu trong lòng Trí Tú. Cô nhìn chằm chằm vào em rồi bất giác thở dài. Trí Tú phải làm sao đây? Cô đã gây ra tội tày trời rồi, lúc trước còn dám mở miệng nói hai tiếng từ bỏ chứ bây giờ Trí Tú làm sao dám nghĩ đến chuyện đó. Chuyện gì không nên làm cô cũng cả gan làm rồi thì bây giờ có ăn gan hùm Trí Tú cũng không dám bỏ Trân Ni.

Nhưng cô phải làm sao để tiện cả đôi đường, chỉ còn vỏn vẹn một tuần nữa thôi là em đã chính thức lên xe hoa về nhà chồng. Mà đó còn là nhà của cô, nói đúng hơn là em dâu ở chung một nhà với chị chồng.

Nhìn vào gương mặt em khiến Trí Tú đau lòng khôn siết, không biết Trân Ni đang nằm mơ những gì mà trên môi em lại nở một nụ cười ngây thơ, đã từ rất lâu rồi cô không còn được nhìn thấy nữa.

Trí Tú nhẹ nhàng dùng tay đỡ lấy đầu của Trân Ni lên thay vào đó là một chiếc gối êm ái. Từ từ gỡ đôi tay đang ôm lấy eo của cô. Không biết em thật sự có cảm nhận được hay không nhưng cô thấy rất rõ là vòng tay của em ngày càng siết chặc, đôi lông mày cũng bấu chặc lấy nhau. Trân Ni là đang sợ cô bỏ rơi em sao? Ngay cả trong cơn mơ màn mà em cũng đề phòng như vậy?

Đưa tay lên xoa nhẹ vào đôi lông mày đang nhíu lại của em. Cho đến khi cô cảm nhận được em từ từ thả lỏng mới bỏ tay ra. Trí Tú làm sao mới có thể ngừng yêu thương cô gái này đây, ngay cả trong giấc ngủ cũng có thể khiến cô đau lòng đến như thế.

Ngồi dậy bỏ hay chân xuống giường làm sao nhẹ nhàng nhất có thể để Trân Ni không thức giấc. Cuối xuống lượm lại những thứ quần áo mà trong lúc hăng say cô đã quăn xuống.

Mặc lại được trang phục tươm tất Trí Tú mới cầm đôi guốc kẹp vào bên hông. Từng bước từng bước tiến lại cửa đẩy nhẹ ra.

Két~

Cái cửa này bình thường ra vào đùng đùng chẳng kêu một tiếng vậy mà Trí Tú đẩy cửa nhẹ nhàng lại kêu. Đúng là đang trêu đùa cô mà. Thật ra cái cửa cũng không muốn như vậy đâu nhưng do lúc nảy Trí Tài đóng cửa mạnh quá làm một con ốc trên bản lề rơi ra mới khiến nó kêu như vậy.

Xoạt~

Bỗng dưng Trân Ni trở mình đưa tay sang mò mẫm chỗ Trí Tú. Dường như không cảm nhận được người mình muốn tìm đến đôi mắt biểu tình muốn mở ra.

Trí Tú thấy tình hình không khả thi lập tức bỏ cửa chạy nhanh đến nhảy lên giường nằm xuống ôm Trân Ni vào lòng. Tay còn liên tục vỗ vỗ lên vai cho em tiếp tục vào giấc. Đến khi cảm thấy Trân Ni trong lòng hơi thở đã dần đều đặng, Trí Tú mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng là làm điều lén lút thâm tâm lúc nào cũng sợ hãi.

Rút kinh nghiệm Trí Tú bước xuống nhẹ nhàng hơn chạy ù một phát ra cửa lòn qua khe nhỏ rồi nhanh chống khép cửa lại. Nhanh đến mức Trí Tú cũng không ngờ mình làm được. Cô thả đôi guốc mình kẹp bên hông nảy giờ xuống, mang vô rồi đi ra ngoài trước như không có chuyện gì. Không thưa không gửi cô đi một mạch lên xe kêu người chở luôn về nhà. Trí Tú cần thời gian để có thể đưa ra một quyết định đúng đắn nhất, lần này tuyệt đối không để Trân Ni thiệt thòi nữa.

-" Trân Ni, em đợi Tú..."

Trước khi rời khỏi Trí Tú còn quay lại nhìn một lượt quanh nhà, miệng lẩm nhẩm gì đó mà chỉ có cô mới rõ được.



Trân Ni trong phòng sau khi cảm nhận được hơi ấm không còn hiện hữu nữa, đôi mắt của em mới dần mở ra. Nhìn khắp phòng nhưng chẳng thấy Trí Tú đâu.

Em biết đây là do em tự nguyện nhưng cũng không nghĩ lại tủi thân đến như vậy.

-" Thiệt tình, lại bị bỏ rơi rồi."

Trân Ni nở nụ cười nhạt nhưng sao nước mắt em lại rơi. Có chăng là em đang thương cho số phận của mình. Cho dù có mạnh mẽ, có cố gắng thế nào thì em cũng là con gái mà, cũng biết tủi thân chứ. Lần đầu tiên trao cho người mình yêu thương nhất nhưng em cảm thấy dường như mình không được tôn trọng, có lẽ là do em quá yêu người ta nên người ta mới không biết thế nào là quý. Em gieo nghiệt đến mức nào để cô đối xử với em như vậy? Sau lần ân ái đâu tiên thứ cô trả cho em lại là phòng không gối chiếc. Trân Ni đáng để nhận điều đó sao? Em không nghĩ là mình tệ hại đến mức đó.

Chống hai tay cố gắng hết sức gượng người ngồi dậy, nhưng thật sự một điều là hạ thân em vô cùng đau, đau như có ai đang dùng muối xát vào trái tim đang rỉ máu của em vậy. Xoay người cố vươn tay lấy chiếc áo bà ba đã được xếp gọn gàng đặt ở cuối giường.

Tay gài lại từng nút áo, Trân Ni một lần nữa oà khóc. Lần này không còn là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi nữa mà thay vào đó là sự uất ức, mủi lòng. Cũng giống như giọt nước tràn ly vậy chẳng ai có thể níu giữ, mặc kệ nó rơi ra sao, chỉ cần nó cảm thấy thoả đáng nhất là được.

Cốc cốc

-" ba ơi, ông kêu ra tiễn ông Kim."

Thái Anh ngoài này nghe theo lệnh lên gọi Trân Ni ra ngoài tiễn cha má chồng. Nhưng đợi mãi không thấy một ai lên tiếng, sợ rằng Trân Ni có chuyện gì nên định bụng đẩy cửa bước vào. Không biết có phải Trân Ni nhạy bén hay không mà lại lên tiếng trả lời.

-" Ừa..chị biết rồi em ra trước đi."

Thái Anh tuy nghe thấy giọng Trân Ni có gì đó khác lạ, nhưng phận người ăn kẻ ở điều quan trọng nhất là không được tò mò chuyện của chủ. Nên Trân Ni kêu sao thì nàng làm vậy, nói vọng vô một tiếng rồi tiếp tục xuống bếp dọn dẹp.

Trân Ni sau khi gắng gượng đứng dậy định bước ra ngoài nhưng sợ mọi chuyện bại lộ nên tiện tay lấy chiếc khăn choàng quấn lên cổ. Tuy có hơi nóng nhưng lại rất an toàn.

——

Và mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến ngày hôm nay - ngày mà Trân Ni phải về làm vợ người ta và viết bức điện tín này cho cô. Chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ ngắn gọn nhưng là cả nỗi lòng Trân Ni đặt hết vào nó. Cô không đọc cũng không sao chỉ cần lòng em nhẹ nhàng hơn là được.

Cầm bức điện tín trên tay đi ra khỏi phòng để kêu người đánh dây thép cho cô. Vừa hay gặp thằng Đen đang ngồi thẩn thờ tỉa lá cho cây. Trân Ni mới bước lại gần khều nó.

-" Ê nè..nè...NÈ.."

-" DẠ con nghe!"

Không biết nó đang ở phương trời nào mà Trân Ni kêu mãi không chịu nghe, đợi đến khi em nạt một cái mới thoát khỏi suy nghĩ của mình đáp lại lời em. Suy nghĩ gì mà không chịu tập trung, đáng lý ra là phải phạt nhưng do em sắp nhờ vả nó nên thôi tha cho một lần.

-" Anh cầm bức điện tín này, đi đánh dây thép cho Trí dùm tôi. Nhớ đi cho cẩn thận vào."

-" Dạ..dạ con đi liền."

Trân Ni đưa bức điện tín cầm còn chưa nóng tay cho thằng Đen nhưng có vẻ nó còn gấp gáp hơn cả em khi chưa kịp dặn dò gì thêm nó đã chạy đi mất. Thấy vậy Trân Ni chỉ lắc đầu rồi bước vào phòng chốt cửa lại, mặc kệ bên ngoài đông đúc bao nhiêu, Trân Ni vẫn muốn ở một mình.

Thằng Đen sau khi cầm được bức điện tín do Trân Ni giao phó thì cấm đầu mà chạy đi thiệt nhanh. Tuy là nó không thể đưa tận tay cho Trí Tú nhưng chỉ cần làm được việc gì đó cho cô thì nó đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Vừa chạy vừa nhớ lại hình ảnh của Trí Tú khiến nó vô thức nở nụ cười nhớ nhung.

Rầm~

Chỉ như vậy thôi nó đã biết mình là tông trúng vào thứ gì đó rồi. Nó nghĩ chắc là đụng trúng thằng ăn, con ở nào mới không quan tâm lắm cho đến khi nó ngước mặt lên.

-" mẹ..Việt Nam anh hùng! Lần này mày tiêu rồi Đen ơiii."

Nó nhìn vào người nó vừa đụng vào té ra đất thì nó đã biết mình không sống nỗi qua con trăng này rồi. Chỉ từ bị chửi cho đến đánh thôi chứ không còn sự lựa chọn nào khác.

-" Làm gấp gáp vậy? Này của mày phải không?"

Gật gật~

-" Cầm lên đi đâu thì đi đi."

Thằng Đen có nghe nhầm không vậy, người nó đụng trúng là Kim* Võ - mệnh danh là cậu út có tánh nết khó chiều nhất và một điều đặt biệt là cậu ấy không có ưa nó. Vậy mà hôm nay nó tông một cái mạnh như thế mà Kim* Võ không la nó sao? Cậu ta có bị gì không đó chứ.

-" D..dạ cậu không la con ạ..."

Nó muốn hỏi lại lần nữa cho chắc, chứ mần kiểu này nó đau tim chết.

-" Mày muốn lung lắm sao đa."

-" Dạ không! Thưa cậu."

Kim* Võ chỉ mới đưa tay lên định nhá một cái mà thằng Đen đã chạy đi mất biệt. Cậu nhìn theo bóng lưng của nó nở nụ cười nhếch mép rồi bước vào trong.

...

Chiều hôm đó Trí Tú trong lúc đang soạn đồ để chuẩn bị cho sự việc trọng đại ngày mai. Thì bất ngờ gia nhân đưa cho cô bức điện tính mà người đánh dây thép lại là Trân Ni. Trí Tú bỏ hết những gì đang còn dang dở nhanh tay xé bao thư bên ngoài ra. Tờ giấy bên trong chỉ viết một vài chữ nhưng lại khiến lòng Trí Tú không khỏi lo toan.

Không biết vì lí do gì khiến Trí Tú trong đêm phải kêu người chở cô đi đến tỉnh Vĩnh Long cho bằng được. Ai có hỏi cô cũng nói rằng đi chuẩn bị đám cưới cho ngày mai. Những chẳng phải cô bên đoàn rước dâu hay sao?

Không ai biết Trí Tú làm gì, nghĩ gì? Chỉ biết cô là đang muốn đến Vĩnh Long nhanh nhất có thể, dù có thế nào cũng phải trước giờ hành lễ.

——————————————
Tui đã thi được một môn nhưng tui thấy tui còn 1/2 cái tết. Mọi chuyện sắp xong rồi, cả cái fic này cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip