Chap 5


Trí Tú ngồi ngay mé sông chặt dừa, mà miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm chửi cái con người khó ưa kia. Nếu mà lúc nảy Lệ Sa với Thái Anh không ra đưa thang cho cô trèo xuống thì có lẽ cô đã chết khô ở đó rồi.

Chặt dừa mà Trí Tú tưởng tượng như đầu của ai kia từng nhát, từng nhát giáng xuống. Cô không thể để yên như vậy được cô phải trả thù. Thuận theo suy nghĩ của mình, Trí Tú cầm trái dừa đứng dậy tiến thẳng vào bếp.

-" Hủ muối đâu rồi ta, a đây rồi."

Trí Tú nở một nụ cười gian xảo sau đó bỏ muối vào trái dừa từng muỗng, từng muỗng cho đến khi tổ tiên bảo dừng thì cô dừng. Trí Tú nhìn trái dừa mình vừa hạ độc trên tay mà không khỏi nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo.

-" Này Tú...TRÍ TÚ."

-" Ôi tổ tiên ơi."

Trân Ni ở đâu ra vậy làm cô giật cả mình. May mà cô cầm chắc trái dừa chứ không là bể đầu rồi. Nhưng mà nảy giờ cô ta có thấy gì không nhỉ? Trí Tú nhìn Trân Ni rồi nuốt nước miếng cái ực, đến cả mồ hôi hột cũng muốn tuôn ra.

-" đang mần cái chi tập trung lắm hả? Sao tui kêu nảy giờ mới nghe. Bộ mần chuyện xấu hả?"

-" À đâu mần cái chi đâu, tui chỉ định..định đem dừa lên cho ba uống thôi."

-" Tui ngó coi bộ sắc mặt không khỏe lắm thì phải, chắc leo lên hái dừa cho tui nên say nắng rồi. Hông ấy dừa này uống đi cho mát. hồi tui chặt trái khác uống."

Thật ra lúc nảy Trí Tú làm gì Trân Ni thấy hết chớ sao không. Chủ yếu là muốn thử lòng người ta xíu thôi, ai mà ngờ người ta đem cho mình uống trái dừa muối thiệt. Người gì mà chẳng biết thương hoa tiết ngọc gì cả.

-" Thôi tui hái cho ba ba uống đi, chớ tui người ăn kẻ ở, đâu dám uống."

-" Tui cho uống thì cứ uống đi, hong ai dám trách đâu."

Mồ hôi trên trán Trí Tú đỗ ngày càng nhiều, đúng là gậy ông đập lưng ông mà. Giờ cô mà uống trái dừa này có khác gì tự hủy đâu, mà không uống thì Trân Ni chắc chắn sẽ nghi ngờ. Giờ mình lỡ tay mất rồi, phải làm sao? phải làm sao?

-" uống đi chớ mần chi chần chừ quài vậy."

-" À..ừm thì...SA lại đây tao nói nghe nè."

Hên ghê đâu ra Lệ Sa đi ngang qua làm cô mừng hết lớn. Thôi thì cô lấy nó làm bia đỡ đạn cũng được, có gì tạ lỗi sao vậy. 

-" Nói nội, à dạ chào ba."

Lệ Sa vẫn ngây thơ chưa biết chuyện gì sắp xảy ra. Còn Trân Ni thì đứng nhìn xem Trí Tú sẽ làm gì tiếp theo.

-" Tao mới chặt trái dừa mày uống đi coi như tao cảm ơn mày lúc nảy giúp tao leo xuống."

-" hôm nay tốt quá vậy trời."

Lệ Sa nhận trái dừa từ tay Trí Tú, vô tư mà đưa trái dừa vào miệng uống liền mấy ngụm.

-" ơi...khụ...khụ..khụ."

-" Ủa Sa em bị vậy?"

Trân Ni biết bị gì rồi nhưng vẫn hỏi cho đúng vở kịch. Nói chớ thấy cũng tội, em với Trí Tú làm mà Lệ Sa hưởng hết rồi.

-" Dừa mặ...ưm..ưm."

Trí Tú thấy Lệ Sa sắp nói ra thì nhanh tay bịch miệng nó lại. Chớ không ngày này năm sau là nó phải đi ăn đám giỗ của cô rồi sao. Cô là đang muốn tốt cho nó thôi.

-" À không đâu ba, chỉ con Sa đang bị đau họng nên uống dừa hơi khó chịu, ho xíu hết à."

Trân Ni nảy giờ đang cố gắng nhịn cười làm mặt em đỏ hết cả lên.

-" Không nữa thì tui với con Sa ra sau tìm Thái Anh nha. Chào ba!"

Vừa dứt lời thì Trí Tú nhanh tay lôi Lệ Sa ra sau hè, đứng đó một hồi lộ hết. Lệ Sa khó thở mà đập vào tay Trí Tú. Cô lúc này mới hoảng hồn buông ra, làm Lệ Sa hít lấy hít để không khí như mới sống dậy vậy.

-" hơi...hơi.. có..hơ.. bị điên không hả? Tự dưng kêu tui cho uống trái dừa mặn chát rồi bịt miệng bịt mũi kéo ra đây sao. Tui mần cái chi quấy với hả?"

-" Thì..thì vậy đó, tự hiểu đi."

Giờ kêu Trí Tú giải thích cô cũng không biết giải thích làm sao.Thôi thì để cho nó tự hiểu đi, cô đi mần việc tiếp.

-" Hiểu hiểu làm sao? Tự nhiên cái hiểu, ai nói đâu hiểu."

Lệ Sa thì vẫn còn ngơ ngơ đứng
đó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó phải đi tìm Thái Anh hỏi cho rõ mới được.

Trí Tú đang cắm mặt chạy vô nhà thì.

ẦM...

-" Đứa nào đi đứng không biết nhìn đường vậy HẢ!"

-" À à tui xin lỗi tui ý quá."

Trí Tú bật ngồi dậy phủi phủi quần áo cho người đối diện. Dù sao cũng là cô sai, chỉ lo chạy mà không lo nhìn đường.

-" bộ xin lỗi xong h...ừm sao không."

Cậu ta ngó thấy Trí Tú có vẻ xinh đẹp liền đổi thái độ ngay. Không còn sang sảng như lúc đầu nữa mà thay vào đó là bộ mặt giả nhân giả nghĩa.

-" À tui không sao đâu, nhưng đồ của cậu rồi."

-" Không chi, mấy bộ này tui mua lại mấy hồi. Chỉ sợ người đẹp như bị thương thôi."

Trí Tú nghe mấy lời này mà nổi cả da gà da vịt. Giờ mới để ý cậu ta nhìn khá trẻ chắc một cỡ Lệ Sa, cỡ đó mà ăn mặt bảnh bao trong nhà này thì chắc là cậu út rồi. Mà nghe nói cậu ta bình thường về trễ lắm mà, sao hôm nay về sớm vậy. Lại nhìn cô bằng cái ánh mắt thèm thuồng đó nữa chớ, nhìn là biết không đàng hoàng rồi. Tốt nhất là nên tránh xa.

-" Vậy nếu không thì tui đi trước nha."

-" Này khoang vội đã, lại cho tui hỏi chút chuyện đi. Nhìn vẻ lớn nên tui xưng chị cho phải phép nha."

-" chuyện thì cậu cứ nói để tui còn đi mần việc."

Trí Tú thật sự ghét cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa này của cậu ta. Đúng là mọi người đồn không sai mà.

-" cái chi đâu gấp gáp. Bộ chị người làm mới nhà tui hả? Chị tên gì, nhiêu tuổi?"

-" Dạ tui tên Trí tui làm đây được một tuần rồi, năm nay vừa tròn hăm ba."

-" Để tui giới thiệu với Trí tui Kim* con trai út của Quan Tri Huyện thuộc cái Tỉnh Vĩnh Long song cũng chủ căn nhà này."

Trí Tú nghe là biết cậu ta đang khoe khoang để lấy le với gái chớ gì? Dạng người như vậy cô gặp nhiều rồi. Và tất nhiên là cô không-có-ưa.

-" Cậu nói xong rồi đúng không, vậy thì tui xin lui vào trong mần việc."

Trí Tú thật sự là hết chịu nỗi cái tên này rồi. Đã không đàng hoàng rồi mà còn ra vẻ ta đây nữa chớ. Sao anh chị em nhà này ai cũng khó ưa vậy.

-" Khoang đừng vội lại nói chuyện với tui xíu nữa đi không ai dám la đâu. Đứa nào tui cắt lưỡi nó."

Cái tên Võ này nhất định không để Trí Tú đi được mà. Giờ ai có thể cứu cô đây, sao số cô khổ vậy nè trời. Ai đó làm ơn ra cứu tui, tui đội ơn người đó.

——————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip