𓆩〘 𝕏𝕍𝕀 〙𓆪

"Giám đốc Kim, vé máy bay đã chuẩn bị xong rồi"

"Được rồi, mọi chuyện cô ở lại đây điều hành đi, có gì thì gửi email qua cho tôi" Jisoo nói xong đứng dậy chuẩn bị ra sân bay.

Thư ký gật đầu, theo sau đưa chị xuống sảnh ra xe đến sân bay, đây là lần đầu tiên sau ba năm rời khỏi quê hương cô quay về, ba gọi điện đến nói mẹ đang bệnh nặng, muốn Jisoo về thăm bà vài hôm, bậc ba mẹ cho dù có làm sai, cũng là ruột thịt, chị cũng đồng ý, nhưng về thăm bà một bữa rồi đi.

Thư kí đang làm thủ tục cho Jisoo, trong lúc ngồi ngoài sảnh chờ đợi, cô nhìn xung quanh cho đỡ chán, vô tình nhìn thấy một cây đàn piano để giữa sảnh, cho khách có thể giải trí sau những chuyến bay dài, hay lúc đang chờ đợi lên máy bay, Jisoo đi về phía cây đàn ngón tay lả lướt trên phím đàn, nhiều năm rồi bản thân chưa có đánh đàn, kể từ ngày tốt nghiệp, không biết còn nhớ đúng vị trí nốt của nó không nữa, Jisoo ngồi xuống bình tĩnh, tay thử đàn vài nốt xem phải không, cũng may nó đúng.

Jisoo ngồi xuống ghế gỗ, hai tay để lên phím đàn, bắt đầu đè phím tạo ra âm thanh, bài Jisoo chọn đàn là bài "That Girl" bài hát nói về một chàng trai đánh mất người con gái mình yêu, nhưng làm cách nào cũng không thể đem cô gái đó trở về được nữa, giống như chị và em, làm cách nào cũng không về lại bên nhau, tiếng đàn vang dội sảnh chờ, Jisoo như muốn nói ra nỗi lòng của mình trong tiếng đàn, chị yêu em nhưng chị đã để em đi quá lâu, chị đã rất hối hận nhưng quá muộn để nói.

Tiếng đàn kết thúc, cũng là lúc thư ký thông báo cho chị chuẩn bị lên máy bay, Jisoo gật đầu cảm ơn rồi cầm hộ chiếu và vé máy bay đi vào trong, sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, Jisoo đã có mặt tại Hàn Quốc, chị bắt taxi về địa chỉ nhà ba mẹ, thấy Jisoo cả nhà đều vui mừng khôn xiết.

"Jisoo, con về lúc nào, sao không gọi anh con ra đón" mẹ Kim thấy Jisoo, bà vui mừng đến khóc, vừa hỏi Jisoo.

"Không cần, phiền phức" mặt Jisoo không một tia cảm xúc trả lời.

"Vậy, con ở lại đây ăn cơm nhé, ta sẽ gọi người chuẩn bị món con thích ăn" giọng bà có chút hụt hẫng, Jisoo vẫn lạnh nhạt như vậy.

"Không..thăm mẹ chút con sẽ về khách sạn nghỉ ngơi"

Mặc dù Jisoo đã tha thứ chuyện năm ấy, nhưng chị không thể nào quên đi được, cái ngày em bị ép đến mức phải rời đi, mỗi lần nhớ lại trái tim chị đau âm ỉ.

Jisoo ngồi nói chuyện với bà về sức khỏe, bà chỉ bệnh thông thường tuổi già, không có gì nghiêm trọng, chị chào bà rồi bắt xe về khách sạn, nói khách sạn vậy thôi, chị là về ngôi nhà của mình và em, chị nói vậy để không ai đến làm phiền, ngay cả Lisa chị cũng không thông báo là mình về nước, sau việc chị tự ý mở chi nhánh rồi rời đi, Lisa giận chị rất nhiều rất ít liên lạc, hầu hết gọi điện hoặc bay qua đây đến công ty bàn công việc.

Mở cửa vào nhà, ngôi nhà vẫn vậy, tuy không còn ở nhưng Jisoo vẫn cho người tới dọn dẹp, theo định kì mỗi tuần, mở cửa phòng mình ra, mọi thứ như mới hôm qua còn em ở đây, nước mắt không kiềm được bỗng rơi xuống, tự cười đưa tay lau đi nước mắt, mở tủ đồ ra chọn đại một bộ đồ thoải mái vào tắm, trở ra đã 5 giờ chiều, chị định ra ngoài ngắm cảnh Seoul sau ba năm rời đi, có thay đổi nhiều không.

Trời vào đông mau tối hơn, Jisoo mặc đồ đủ ấm mới ra khỏi nhà, vừa đóng cửa đứng chờ xe đến rước, lúc nãy cô có nhờ tài xế cũ đến chở mình, trong lúc chờ đợi, bất ngờ tuyết trên trời rơi xuống vài hạt.

Jisoo đưa tay hứng lấy bông tuyết kia, tuyết đầu mùa năm nay, cô đón nó ở Hàn Quốc, xe đến cô bước vào, tài xế chở cô đi xung quanh, sau đó ghé vào nhà hàng dùng bữa tối, xong chị lại muốn đi vài vòng rồi về.

"Bác, ở đây có tiệm cà phê nào ngon không ạ" Jisoo lên tiếng hỏi, thường thì ăn xong, chị sẽ uống cà phê.

"Có, tiệm JJC bán cà phê rất ngon" bác tài gật đầu vui vẻ giới thiệu.

"Vậy đưa cháu tới đó giúp nhé"

Bác tài gật đầu đánh lái quay lại, chở Jisoo đến quán cà phê nổi tiếng nhất nhì Seoul này, quán cũng khá lớn, bên ngoài nhìn vào cũng khá đông, chắc cô sẽ không ngồi lại, mua về vẫn hơn.

Bước vào ai cũng trầm trồ với nhan sắc của Jisoo, chị không quan tâm lắm, đi lại quầy gọi đồ uống.

"Cho tôi một ly, cà phê ít đường mang về" Jisoo gọi món mình thường hay uống.

"Cô ngồi đợi một chút nhé" cô gái trong quầy đang lu bu pha chế, có lẽ khách đông nhưng chỉ có hai người làm, chị cũng đang rảnh nên ngồi chờ họ một chút cũng không sao.

"JISOO" tiếng Lisa thất thanh kinh ngạc khi thấy Jisoo.

"Li...Lisa" tiếng gọi của Lisa làm cho chị giật mình, không ngờ lại gặp Lisa ở đây.

Lisa đặt rổ ly mới rửa xuống, chạy ra khỏi quầy mừng chị, Jisoo nhìn từ trên xuống dưới cách Lisa ăn mặc, tay chân còn ướt sũng đeo tập dề, đừng nói với chị em đi làm thêm ở đây nha, bộ em ấy thiếu tiền lắm hả, cô nhớ tiền chị kiếm ra em sẽ được nửa phần, nửa phần gấp hai ba năm làm việc ở đây, sao bây giờ đi rửa ly thế này.

"Sao em ở đây"

"Chị về khi nào, không báo em một tiếng" Lisa không trả lời câu Jisoo hỏi, em đang trách móc chị về không nói.

"Về thăm mẹ bệnh, sáng mốt chị sẽ về lại Italy" Jisoo điềm tĩnh nói chuyện.

"Chị thay đổi thật đấy" Lisa chề môi nhìn Jisoo khác xưa, chị bây giờ không còn giống Jisoo mà hay say xỉn, cô hay thấy nữa rồi, chị bây giờ chững chạc hơn rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều, lời nói thì nho nhã không còn như xưa đùa cợt.

"Ai rồi cũng sẽ thay đổi, Lisa" Jisoo mỉm cười nhẹ, Jisoo đã thay đổi, từ con người cho đến giọng nói, nhưng con tim chị thì không, nó một lòng hướng về người con gái ấy.

"Jisoo, chị Jennie đang ở đây" Lisa bỗng nhắc tới Jennie, người chị run rẩy một cái, ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

"Thì sao" Jisoo nhàn nhạt trả lời.

"Chị tới đây là, không phải muốn gặp chị ấy sao" Lisa ngờ vực nói.

"Không Lisa, chị chỉ vô tình nhờ Bác tài chở đi mua cà phê thôi, mà quán họ ở Incheon mà, Sao..." Jisoo cũng thắc mắc từ nảy giờ, cô nhớ quán họ từng nằm ở Incheon, nhưng hiện tại lại nằm ở Seoul.

"Cà phê của cô" Chaeyoung trong quầy đưa cà phê cho Jisoo, chị nhận lấy rồi lấy thẻ ra trả tiền.

"Jisoo đó không phải là vấn đề, thực ra chuyện của chị Jennie là..."

"Lisa...chị không muốn nghe" Lisa đang nói bị chị cắt ngang, mặt Jisoo nghiêm lại, chị không muốn nghe bất cứ cái gì từ người ấy nữa, nếu đã xa thì hãy để nó xa, Jisoo nói xong thì bỏ đi.

"Chị nghe em nói hết đã... Jisoo... Jisoo" Lisa thấy Jisoo đi thì chạy theo gọi chị.

Jisoo bước ra cửa, mặc Lisa vẫn đằng sau í ới gọi mình, Jisoo định mở cửa xe ngồi vào, nhưng mọi hoạt động dừng lại, Lisa chạy tới muốn kêu chị khoan hãy đi, nghe mình nói hết, ngạc nhiên khi Jisoo đứng bất động nhìn về phía trước, tay vẫn giữ mở cửa xe không vào, Lisa đi tới muốn nói chuyện rỏ ràng với Jisoo, nhưng cô thấy người đang đứng đối diện với Jisoo, cũng im bật không nói lời nào, nếu đã gặp nhau rồi vậy để họ tự nói chuyện đi, Lisa gãi đầu đi vào trong, cô cũng mệt mỏi với hai người này lắm rồi.

Jisoo nhìn người trước mặt, gương mặt ấy vẫn không thay đổi, chị nhìn em từ trên xuống dưới, tuyết đầu mùa chỉ rơi vài hạt, nhìn Jennie tay đang cầm dù tay kia cầm gậy dò đường, Jennie bước tới càng ngày càng gần Jisoo, tay chị nắm chặt cánh cửa, tim đạp loạn nhịp, hơi thở từ từ dồn dập, bất ngờ Jennie đi lướt qua người Jisoo, mở cửa đi vào quán, Jisoo quay đầu nhìn theo bóng lưng người kia, chị cười rồi leo vào xe kêu bác cho xe chạy.

Chị biết Jennie không thể nhìn thấy, chị cũng không lên tiếng kêu em, chị làm như lời em dặn mà, nếu vô tình gặp lại hãy xem nhau là người lạ, Jisoo đang làm rất tốt điều đó, nhìn Jennie khỏe mạnh còn tròn trịa không gầy gò chỗ nào, cuối cùng cũng đã có người chăm sóc tốt cho em ấy, chị cũng yên lòng ở nơi xa.

Trong quán Lisa và Chaeyoung Joohyun Seulgi, đang ngồi hóng hớt với nhau, bốn người thấy Jennie đi vào thì bắt đầu căng thẳng.

"Joohyun unnie, em đến rồi" Jennie cởi áo phao giữ ấm ra, mò mẫm máng lên giá treo, làm thủ tục nghi thức đến là phải báo cáo.

"Ơi.. Em đến rồi hả, hôm nay đến trễ thế" Joohyun trả lời.

"Heyeon bận học thi cuối năm, em phải giúp con bé vài thứ, nên đến trễ ạ" Jennie cười rồi mò đường đi vào trong.

"Vậy sao, mà Jennie này, em....với Jisoo nói chuyện với nhau chưa" Joohyun đang nói, tới phần nhắc đến Jisoo thì hơi ấp úng.

"Jisoo!?" Jennie nhíu mày khó hiểu khi Joohyun nói vậy.

"Đúng rồi, nãy bên ngoài chị gặp, Chị Jisoo có nói...ch...ui da đau" Lisa đang nói thì bị đánh vào lưng một cái đau điếng.

"Lisa, chị bị điên hả, chị Jennie không thể nhìn thấy" Chaeyoung đánh mạnh vào lưng Lisa một cái rõ to, cho Cô tĩnh lại.

Lisa lấy tay đánh lên trán mình một cái, cô quên mất là Jennie không nhìn thấy, trời ơi sao cô bất cẩn dị nè.

"Vậy là Jisoo cũng không gọi em sao" Seulgi lúc này mới lên tiếng hỏi.

"Không, có ai gọi đâu, mà mọi người đang nói gì vậy, Jisoo ở đâu" Jennie thật sự không hiểu mọi người đang nói cái gì, Jisoo chẳng phải ra nước ngoài, mất tích ba năm nay rồi sao.

"Haizzz, thực ra lúc nãy Jisoo có đến đây mua cà phê" Lisa thở dài nói, nếu cô nhớ Jennie không nhìn thấy, cô biết Jisoo không gọi Jennie, thì cô ở lại câu kéo rồi, "Chị ấy trở về thăm mẹ Kim bệnh, sáng mốt sẽ qua lại Italy, lúc nảy em muốn nói chuyện với chị ấy, nhưng chị ấy không chịu nghe còn bỏ đi, em chạy theo gọi, thấy chị đến, em tưởng Jisoo sẽ bắt chuyện với chị, nào ngờ"

Nghe Jisoo lúc nảy gần mình, cô sững người một chút, tim Jennie nhối lên một hồi, hèn gì lúc nãy khi đi vào, cô có cảm giác hồi hộp như có ai đó nhìn mình, thì ra là Jisoo đứng đó, nhưng vì sao chị lại im lặng khi gặp lại cô, tại sao chị lại không gọi cô, rốt cuộc Jisoo đang nghĩ cái gì, mà lảng tránh tất cả như vậy.

Bây giờ thì mọi người biết Jisoo đã về lại Hàn Quốc, nhưng tung tích của chị đang ở đâu thì không ai biết, Jisoo cũng không hẳn sẽ về nhà củ ở, nên việc này được loại bỏ, tuy là thường liên lạc bàn công việc hay gặp nhau ở công ty, nhưng Lisa cũng bó tay khi ra khỏi công việc, Jisoo sẽ như biến mất hoàn toàn, muốn tìm chị còn khó hơn cả lên trời, muốn lên trời chỉ cần đi máy bay, còn muốn biết Jisoo ở đâu làm gì, thì có trời có đất mới biết.

Sáng hôm sau Jisoo lái xe đến công ty chính L.S, Lisa thấy Jisoo cũng bất ngờ sao chị lại tới đây, mà sực nhớ đây cũng là công ty của chị, Jisoo vào căn phòng ba năm qua chưa vào lại, mọi thứ mới mẻ như ban đầu, có vẻ như Lisa chăm sóc chúng rất tốt, chị mở máy tính lên muốn xem tình hình công ty bên Italy, mọi thứ đều bình thường, có vẻ thư kí của cô đang làm rất tốt công việc được giao, thấy đã ổn chị tắt máy tính muốn rời đi, lâu này mới trở về Hàn Quốc cô không muốn lãng phí nó vào công việc, nên chị cho phép bản thân được nghỉ một ngày.

Tối hôm qua cô bảo bác tài bắt taxi về giao xe lại cho mình vài bữa, Jisoo muốn tự lái như vậy sẽ không phiền đến ai, Jisoo lái xe đến nghĩa trang, chị đi thăm mẹ của Jennie, cũng lâu rồi cô không tới thăm bà, đặt bó hoa xuống mộ, hôm nay tuyết có vẻ rơi nhiều, đủ phũ lên mặt bia thế này, Jisoo dùng khăn tay của mình lau đi phần tuyết dính trên bia, Jisoo trầm lặng đứng nhìn khuôn mặt hiền hậu đính trên bia, lấy tay phủi tuyết dưới đất, Jisoo ngồi xuống kế bên bà tâm sự.

"Mẹ...Jisoo đến thăm mẹ đây, đã lâu rồi con không tới, mẹ đừng có buồn con nha, à mà mẹ biết gì không, Jennie đã tìm được người chăm sóc cho em ấy tốt hơn con rồi, nên mẹ ở trên cao cũng hạnh phúc nhé, đừng lo về Jennie nữa, tuy con mới là người Mẹ gửi gắm Jennie, nhưng mà con không thể thực hiện lời hứa đó được, dù vậy Jennie cũng có cuộc sống tốt, mẹ, người cũng vui giống con mà đúng không"

Jisoo dù biết chị và Jennie không còn là vợ chồng, bà cũng không còn là mẹ vợ của mình, nhưng Jisoo luôn xem bà như người mẹ thứ hai, người có thể chịu lắng nghe Jisoo nói gì, thứ mà chính mẹ ruột của mình không có.

___________

ʕっ•ᴥ•ʔっehehe gần hết ngược rồi đó vui chưa nè khà khà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip