Chương 83: Vấn đề đánh trận
Trước tiên đi ngự thư phòng tìm Hoàng thượng hỏi tình huống đại ca, hay là trước đi Càn Thanh cung tìm Hoàng hậu cô cô đây? Trí Tú đứng ở ngã tư nào đấy ở Hoàng cung suy tính.
Đúng lúc nhìn thấy một cung nữ cúi đầu hướng bên này đi tới, người kia không phải là Thúy nhi cung nữ trong nội cung Hoàng hậu cô cô sao?
Trí Tú gặp Thúy nhi vội vội vàng vàng, nghĩ trêu chọc nàng vì vậy chặn đường Thúy nhi. Thúy nhi suýt nữa thì đụng phải, có chút kinh hãi lo lắng đụng phải vị đại thần nào đấy, đầu cúi thấp run rẩy nói "Nô tỳ đang chết, nô tỳ đáng chết"
"Khụ khụ..." Trí Tú nhịn cười nói "Thúy nhi a, đầu thấp như vậy nha, chẳng lẽ ngươi xem bản thế tử ta là phiến đá a?"
Thúy nhi có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn thấy Trí Tú, mặt lập tức đỏ bừng có chút nói lắp "Thế... thế tử"
Trí Tú nhìn thấy bộ dạng này của Thúy nhi, mỗi lần nhìn thấy mình mặt đều đỏ bừng, nói chuyện có chút lắp "Thúy nhi vội vã như vậy chẳng lẽ hôm nay có bạc sao? Bản thế tử gần đây có chút khó khăn, nếu không cũng mang ta đi lĩnh bạc a"
Thúy nhi không dám nhìn Trí Tú, khó khăn nhất chính là nhìn thấy nụ cười xấu xa thập phần câu dẫn của Trí Tú, có chút ngượng ngùng nói "Thế tử lại trêu ghẹo nô tỳ, hiện tại còn chưa đến cuối tháng đây làm gì có bạc"
"A không có bạc, kia Thúy nhi vội vã như vậy làm cái gì?"
"Hoàng hậu nương nương lệnh cho ta đi Thái Y viện mang chút ít thuốc an thần đến" Thúy nhi nói
"Hoàng hậu cô cô gần đây ngủ không ngon sao?" Trí Tú hỏi
"Không phải Hoàng hậu nương nương mà là Hoàng thượng..."
"Hoàng thượng?"
"Đúng vậy" Thúy nhi nhìn quanh, thấy xung quanh không có người nào, nhỏ giọng nói "Nghe nói là mấy ngày trước bắc bộ có vấn đề, cho nên Hoàng thượng vì quốc gia đại sự ngủ không ngon, Hoàng hậu nương nương lo lắng đến cuống cuồng"
"Đánh trận... có phải hay không Bắc Bộ xảy ra chuyện gì?" Trí Tú cả kinh, bắc bộ có vấn đề. Đại ca... "Kia, vậy đại ca ta đâu, hắn như thế nào?" Trí Tú lo lắng hỏi
"Cái này nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ nghe nói là bắc bộ xảy ra vấn đề, thế tử có thể đến hỏi Hoàng hậu nương nương một chút" Thúy nhi trả lời
"Thế tử"
"A, chuyện gì?"
"Thế tử nếu không có chuyện gì, nô tỳ liền cáo lui trước, nô tỳ còn phải đi Thái Y viện đây"
"Ngươi đi đi" Trí Tú phất phất tay
Hay là trước đi hỏi Hoàng hậu cô cô một chút.
Càn thanh cung----
"Cháu, Kim Trí Tú tham kiến Hoàng hậu cô cô" Trí Tú hướng Kim Liên hành lễ
"Tú nhi!!!" nhìn đưa cháu bảo bối một năm nay không gặp, Kim Liên rất cao hứng "Đến, để cô cô nhìn thật kỹ ngươi"
"Như thế nào gầy đi nhiều như vậy, có phải hay không tại Phác gia sống không tốt? Ngươi lại còn đen đi nha" Kim Liên đau lòng nói
"Đúng vậy, Tú nhi biến dạng rồi, làm sao bằng Hoàng hậu cô cô đã nhiều năm như vậy phong thái vẫn như cũ, xinh đẹp động lòng người" Trí Tú nịnh nọt nói
"Ngươi nha, dẻo miệng là không thay đổi được" Kim Liên được Trí Tú khen vui vẻ cười
"Tú nhi chính là nói sự thật... Hoàng hậu cô cô chính là đệ nhất mỹ nhân của nước ta đây" Năm tháng cũng không lưu lại trên mặt Kim Liên bao nhiêu dấu vết, hơn nữa ngày thường bảo dưỡng, với cô gái hai mươi không có gì khác biệt.
"Nếu là mười năm trước còn có thể nói như vậy, hiện tại danh hiệu đệ nhất mỹ nhân đã thuộc về nương tử Phác Trân Ni của ngươi đây"
Ách... có vẻ như nương tử đại nhân nhà nàng quả thật có danh hiệu này, lộ vẻ ân cần chủ động xoa bóp bả vai Kim Liên "Hắc hắc, tại trong lòng Tú nhi Hoàng hậu cô cô vĩnh viễn là đệ nhất"
"Ngươi há mồm liền nói ngọt, còn nói ta đệ nhất, kể từ khi ngươi về Phác gia ở rể, đều đã hơn một năm không tới xem cô cô ngươi, ngươi có vợ lại quên mất ta, có phải hay không suốt ngày đều dính lấy mỹ nương tử nhà ngươi a, thiệt thòi cô cô từ nhỏ đã yêu thương ngươi" Kim Liên ủy khuất nói
"Ta ở đâu dính lấy nàng, là nàng suốt ngày đều muốn ở cạnh ta" Trí Tú làm sáng tỏ nói
"Cô cô còn không biết ngươi sao, từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, chỉ cần nữ nhân nào đẹp mắt, ngươi như ong thấy mật bay đến. Nương tử Phác Trân Ni của ngươi lớn lên mỹ như thế, ngươi còn không dính lấy nàng cả ngày sao?!"
Được rồi, ta thua. Trí Tú bảo trì trầm mặc. Kim Liên nhìn thấy Trí Tú không thể phản bác, cười nói "Ha ha, nói đi, tìm cô cô có chuyện gì?"
"Ách... không có việc gì a, ta chính là đến thỉnh an cô cô, đã lâu không nhìn thấy cô cô, thật nhớ người a" Trí Tú làm nũng nói
"Được rồi, đừng giả bộ nữa, đều đã hơn một năm không đến nhìn ta, nếu muốn ngươi đã mang theo mỹ nương tử vội tới thỉnh an cô cô" Kim Liên giống như nhìn thấu Trí Tú
"Ta ngày mai sẽ mang nàng tới thỉnh an cô cô" Trí Tú lập tức nói, tiếp tục xoa vai Kim Liên " Ta chỉ nghe nói Hoàng thượng mấy ngày nay ngủ không ngon giấc liền đến xem một chút"
Kim Liên sau khi nghe xong, thở dài một hơi "Aiz đúng vậy, bệ hạ lo lắng quốc gia đại sự, mấy ngày nay đều ngủ không yên"
"Quốc gia đại sự?" Trí Tú hỏi
"Này..." Kim Liên không biết có nên nói cho Trí Tú nghe hay không
"Cô cô ~~" Trí Tú làm nũng nói "Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng Tú nhi, ngươi liền nói cho ta biết đi, nếu không Tú nhi đêm nay sẽ không ngủ được"
"Hảo hảo, đừng lắc nữa. Ta nói cho ngươi biết"
Trí Tú không làm nũng nữa, chờ Kim Liên nói với mình.
"Là mấy ngày trước bắc bộ đến quân báo, địch quân chiến thuật rất tốt, quân ta bị vây bên trong" Kim Liên lựa trọng điểm nói ra
"Người của chúng ta không phải so với địch nhiều gấp mười lần sao, vì cái gì lại bị vây, cho dù địch võ công cao, chúng ta mười người đánh một, vẫn không được?" Trí Tú hỏi
"Này chuyện quân sự chiến thuật cô cô cũng không rõ ràng, bất quá lần này quân ta nhiều hơn địch gấp mười lần lại bị vây bên trong, đối với chúng ta chính là sỉ nhục, nếu để cho quốc gia khác biết, uy tín cùng địa vị nước ta chỉ sợ...."
"Vậy ca ca ta có bị thương không?"
"Căn cứ quân báo hình như là bị thương, bất quá vết thương nhẹ, Tú nhi ra ngoài không thể nói lung tung, nếu để cho dân chúng biết, chỉ sợ làm cho lòng người bàng hoàng, cho nên tin tức này bị Hoàng thượng phong tỏa"
"Tú nhi biết rõ"
Trí Tú tại hoàng cung cùng Kim Liên hàn huyên một ngày, thẳng đến tối mới hồi Tướng quân phủ.
Sau khi trở về phòng, phát hiện người thương đã ngủ, nhưng đèn trong phòng vẫn cháy, chắc là Trân Ni lưu cho mình. Trí Tú đi đến thổi tắt ngọn nến, cởi ra áo ngoài chui vào chăn ấm.
Đang định nhắm mắt....
"Ngươi đi đâu?" Đột nhiên một câu nói bên tai truyền tới
Trí Tú giật mình, che lấy trái tim đập kịch liệt vì kinh sợ "Ni nhi... ngươi làm ta sợ muốn chết a, thì ra ngươi vẫn chưa ngủ"
Trân Ni trở mình, nâng người dậy, đem Trí Tú khóa trong vòng tay nàng "Ngươi đã đi đâu?"
Ban đêm có chút nhìn không rõ bộ dạng Trân Ni, bất quá cặp mắt nàng trong bóng tối như lóe ra hào quang "Ta đi hoàng cung a, ta không phải cho người báo cho các ngươi biết sao? Hắn không có nói?"
"Ngươi chỉ cho hắn cùng bà nội nói"
"Ngươi không phải cùng bà nội ở một chỗ sao? Cùng bà nội nói cũng như nói với ngươi nha" Trí Tú muốn tiến tới ôm eo Trân Ni
"Đừng đụng ta" Trân Ni lạnh lùng nói, Trí Tú sợ vội vàng rút tay về.
"Ni nhi ~"
"Ta nói rồi, ngươi đi đâu đều phải nói cho ta biết"
"Nhưng là... ta đã gọi Tiểu Tứ đi...."
"Ngươi chỉ để hắn nói với bà nội" Trân Ni lần nữa nói "Vậy cũng gọi là nói cho ta biết?" Trân Ni đề cao âm thanh
"Nhưng.... ngươi ở đấy a, kia không phải gián tiếp nói cho ngươi biết sao"
"Ta muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết, không phải thông qua người khác. Ngươi biết ta hôm nay, hôm nay có..." Trân Ni nói còn chưa dứt lời, Trí Tú cảm giác giống như Trân Ni giống như đang khóc.
Vội vàng ngẩng đầu lên "Ta sai rồi, ta sai rồi. Ta nhất định về sau đi đâu đều chính miệng nói cho ngươi biết" Nàng thế nào lại quên Trân Ni đối với nàng đi đâu rất nhạy cảm.
"Ngô..." đột nhiên Trân Ni hôn lên môi Trí Tú
Mang theo trừng phạt hung hăng hôn Trí Tú, điên cuồng hôn môi, đột nhiên cái lưỡi bá đạo chiếm hữu Trí Tú, không đợi Trí Tú kịp phản ứng, cái lưỡi mê người kia đã ở trong miệng Trí Tú không chút kiêng kỵ.
Trân Ni giống như bất mãn phản ứng của Trí Tú, có chút trừng phạt cắn môi Trí Tú.
"Ngô...." Trí Tú phục hồi tinh thần lại, bắt đầu dùng sức hôn trả muốn đoạt lại quyền chủ đạo
Hôn môi kéo dài, hai người dây dưa qua lại không rời. Không khí dần dần mỏng manh, nhiệt độ cũng theo lên cao, đợi đến khi Trân Ni không thở nổi hai người mới rời nhau ra.
Trong đêm tối chỉ nghe được tiếng thở dốc. Hai người an tĩnh trở lại. Trân Ni tựa vào cổ Trí Tú hỏi "Ngươi đi hoàng cung làm gì?"
"Hiện tại đại ca đi bắc bộ đánh trận, ta đến hoàng cung hỏi thăm một tý tình huống của hắn" Trí Tú đưa tay ôm Trân Ni
"Kia nghe được cái gì?"
"Giống như chiến thuật ở Bắc Bộ bị đối phương khám phá, đại ca bị thương nhẹ. Ngươi nói, người của chúng ta nhiều gấp mười lần thế nhưng còn bị một bộ tộc nhỏ vây lấy"
"Ngươi không thể nghĩ đơn giản như vậy, Bắc bộ Lang nha bộ lạc dũng mãnh đoàn kết, nhân mã mặc dù thiếu nhưng chỉ huy khống chế tốt. Lực công kích không thể coi thường, chúng ta tuy đông nhưng dùng chiến thuật không tốt, cộng thêm bắc bộ khí hậu nóng bức lại là địa hình rừng núi, chúng ta không am hiểu đánh ở địa hình này, cho nên rơi vào hoàn cảnh xấu" Trân Ni nói
"Nương tử, làm sao ngươi biết rõ như vậy? Chẳng lẽ nương tử đi qua bắc bộ?"
"Ta xem trong sách a"
"A, nương tử nhà ta học rộng tài cao nha" Trí Tú cao hứng nói
"Chúng ta quân trang dày to, mùa hè nóng bức như thế, quân trang tuy tốt nhưng lại vướng víu làm cho sức chiến đấu thấp xuống, huống chi rừng núi mặc như thế cồng kềnh có địch cũng không đuổi kịp. Cho nên mới thất bại, nếu có thể có loại quân trang vừa phòng hộ tốt vừa gọn gàng không nóng bức, nhưng làm bằng thiết mới cứng rắn" Trân Ni biểu đạt một chút ý của mình
"Nương tử, ngươi vừa nói cái gì?"
"Chỉ có thiết mới cứng rắn"
"Không phải câu này, là câu trước đó..."
"Nếu có thể phòng thân mà không bị trói buộc quá nhiều thì tốt rồi"
"Chính là câu này" Trí Tú kích động kêu lên
"Câu này thì làm sao?" Trân Ni khó hiểu hỏi
"Có, có loại này" thế kỷ hai mươi mốt trò chơi CS quân trang ở địa hình rừng núi rất hợp a
"Có? Ở nơi nào?"
"Ni nhi ngươi đứng lên trước, ta nghĩ đến biện pháp...."
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip