Chap 17
Hyo Joon tức đến đỏ cả mặt, tay ôm lấy bên má trái bị tát đến điếng người cho thấy nữ nhân đó vốn không hề nương tay. Lần đầu tiên bị tát bởi một nữ nhân, hơn nữa lại là vì một người hèn mọn, cái nguyên do quái ác như vậy khiến hắn như muốn nổ tung. Jennie tát hắn một bạt tai, nên nhớ đây là phố đi bộ, có hàng trăm hàng ngàn người đang rảo quanh đây nhưng bây giờ ai ai cũng nhìn vào hắn. Kim Jennie, cô được lắm!
Jennie vội vã chạy theo Jisoo như sợ vụt mất cô lần nữa, mấy lời mà tên khốn nạn đó nói ra đều là rác rưởi, vốn Jisoo không nên để nó vào tai mới phải. Tiền là cái thứ người ta ao ước có được càng nhiều càng tốt nhưng từ lúc nào nó đã trở thành cái nguyên do tách nàng ra khỏi cái tình yêu nàng mong mỏi, nàng không muốn trở thành ông này bà nọ, nàng chỉ muốn sống một cuộc đời an yên cùng với người mình yêu là đủ rồi nhưng tại sao không ai hiểu cho nàng vậy? Cái suy nghĩ của nàng nó quái gở lắm sao?
Jennie liên tục đuổi theo, tay với lên trán giật mạnh miếng dán hạ sốt trên trán nàng ra, bây giờ có sốt đến điên người cũng vậy thôi. Nàng liên tục gọi nhưng Jisoo vẫn quyết không dừng lại, cô tuy không giàu có nhưng cô có lòng tự trọng, dù những lời đó không xuất phát từ miệng nàng nhưng thực tế đều do nàng mà ra.
" Jisoo! Chị đừng bỏ rơi em... Jisoo! "
Jennie đột nhiên khóc nức nở, chân chạy loạn va vào nhau khiến nàng ngã xuống nền gạch, không hiểu vì sao bây giờ nàng sợ hãi đến lạ, nàng sợ cái cảnh Jisoo chạy đi mất khỏi nàng như cái ngày nàng giận dỗi đồng ý chia tay, lúc đó nàng đã không cản rồi cuối cùng để Jisoo đi biền biệt ba năm trời, bây giờ nhớ lại, nàng hối hận biết bao nhiêu.
" Jisoo!! Chị làm ơn... đừng bỏ rơi em mà... "
Jisoo đứng khựng lại, cô biết phải làm sao khi lời người ta nói đều đúng, cô nhẹ xoay người lại, nhìn thấy Jennie đang chống tay khóc nức nở, nước mắt liên tục trào ra mà không khỏi đau lòng. Cô vội chạy đến đỡ nàng đứng dậy.
" Chị đừng nghe lời hắn mà hức, đừng bỏ em, đừng mà... "
Jennie ôm lấy cô thật chặt, mặt vùi vào trong vai áo cô liên tục nức nở níu kéo. Jisoo không biết phải làm sao khi thấy nàng đau khổ, có lẽ nàng từng hơn như thế nữa khi bọn họ chia tay, sao miệng thì liên tục nói không còn yêu em nữa, lí trí mách bảo hãy rời xa em đi để em có được một cuộc sống trong mơ như bao nàng tiểu thư ngoài kia mơ ước, mà tim thì lại không ngừng nhói đau khi em rơi nước mắt, có trách cô chỉ muốn trách mình sinh ra không xứng với nàng.
" Jennie, nín đi... "
Jisoo nhẹ đặt tay trên lưng nàng, khẽ trấn an, đến khi những tiếng nấc dần dần biến mất thì Jennie mới ngước dậy nhìn cô, lúc đó vai áo đã ướt đẫm, Jennie? Em lấy nước mắt từ đâu mà có thể tuôn ra nhiều như vậy?
Jisoo nhẹ nhàng vuốt lấy lưng nàng, một buổi đi chơi thậm tệ, cũng đã đến lúc phải quay về rồi, vì ở ngoài thêm nữa sẽ lạnh lẽo cả bên ngoài lẫn trong tâm.
...
Trên đường về nhà Jisoo không nói thấy một lời, ở ngoài kia có bao nhiêu tiếng nói cười nhưng sao nàng chỉ thấy một sự im lặng đến nghẹn ngào, là do cái tên Hyo Joon đó phá bĩnh nàng, là do hắn mà mọi chuyện ra nông nổi, nàng đã cố để gần gũi hơn với Jisoo từng ngày, từng chút từng chút một, vậy mà chỉ vì hắn mà mọi thứ Kim Jennie nàng gầy dựng cũng đổ sập xuống không còn thứ gì cả. Jennie thở dốc, hơi thở nóng hổi phả ra nhắc cho nàng nhớ mình đang là một bệnh nhân.
Về đến nhà, Jisoo bước vào trong không nói lấy một lời, hiện tại cô cần không gian yên tĩnh để bình tâm lại. Jennie đi theo cô vào nhà, khi cô vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì đã bị nàng ôm gắt gao từ phía sau.
Tay Jisoo đặt lên hai bàn tay đang đan chặt trước eo mình, muốn gỡ ra nhưng không thành.
" Jennie, em buông ra đi... "
" Em không muốn... Jisoo chị đừng nghe lời hắn nói, đừng nghe ai hết, em thật sự không nghĩ như vậy đâu, em không cần những thứ vật chất đó, em không chê trách gì chị hết, là bọn họ nghĩ em như vậy, nhưng em không có! Em thật sự không có! "
" Jennie, đủ rồi... "
Jisoo nhắm mắt lại, môi mím chặt không nói thành lời, cô biết dù có nói thế nào Jennie cũng không chịu hiểu cho cô, nhưng ít ra nàng cũng phải biết thân phận của mình là ai. Cô không muốn kéo một công chúa ở trong lâu đài ra một căn chòi nhỏ ở giữa đồng ruộng mênh mông rồi hứa hẹn cho công chúa ấy một cuộc sống tốt, bởi vì như vậy cô cũng đã là kéo người ta khỏi cái sự sung túc vốn dành cho họ, dựa vào đâu phải kêu họ sống một cuộc đời lạ lẫm, làm ơn hãy chờ ở đó đến một ngày sẽ có người đến rước nàng sang một lâu đài khác, tiếp tục sung túc như cái cách nàng đang sống.
Jennie thẫn người, đủ rồi? Đủ rồi là như thế nào? Là nàng nói đủ rồi hay là cô nghe đã quá đủ? Nếu để nàng nói hết tất thảy những tâm tình thì chắc chắn đêm nay bọn họ phải thức trắng đêm.
Mắt nàng long lanh, buồn sầu vô độ, bọn họ không hiểu cho em, cớ sao chị cũng như vậy? Hay là do lẽ em không đáng được yêu thương?
" Jisoo, em thật sự rất nhớ chị... suốt ba năm qua em không một giây nào là không nghĩ đến chị! Chị có hiểu không!? "
" Kim Jennie! " - Cô gằn giọng, xoay người lại đối mặt với Jennie, cô không thích nhìn đôi mắt nàng ngấn lệ nhưng cố gòng mình cứng cỏi, cô đang cứng cỏi trước cái điểm yếu muôn đời của mình. Jisoo khẽ lắc đầu, cái lắc đầu ngao ngán làm con người ta hụt hẫn biết bao nhiêu. - " Jennie, em là phó giám đốc Kim, tôi là nhân viên hèn mọn, em là Kim tiểu thư, tôi là một đứa mồ côi từ năm mười lăm tuổi, lúc em nằm ở nhà tận hưởng sự chiều chuộng, lúc đó tôi đang bò sát dưới sàn lau nhà cho người ta, những đồ đạc em dùng, đối với tôi là thứ xa xỉ, tôi với em từ khi sinh ra đã đối lập hoàn toàn, làm ơn quên tôi đi, sống một cuộc đời ung dung, đừng theo tôi nữa... "
Jennie như muốn chết trân tại chổ khi nghe Jisoo so sánh bản thân mình với nàng, từng câu từng chữ nói ra nghe sao đau đớn, nàng may mắn sinh ra trong một gia đình khá giả, nhưng bây giờ sự may mắn đó lại kéo cho nàng cả tấn ưu phiền. Là vì như vậy nên Jisoo mới rời bỏ nàng sao? Là vì thân phận hai người khác nhau nên cô mới làm như thế?
" Em làm ơn đi, sống trong thế giới của em, đừng liên can gì đến tôi nữa... "
Jisoo nói xong liền cắn môi mình thật chặt, lời hứa xoá bỏ chữ " tôi " của cô đối với nàng bị phá vỡ chỉ sau mấy mươi phút ngắn ngủi, cũng trong mấy mươi phút đó cả chuyện tình của họ như bị thời gian đào lật lại, những khoảng thời gian đẹp đẽ đã bị sự phũ phàng che lấp. Jisoo mở cửa phòng, muốn bước vào trong, trước khi đóng cửa còn nghe được tiếng thỏ thẻ của người kia rồi lần nữa cắn chặt môi, đau đớn đóng cửa lại.
" Nhưng em yêu chị mà... "
Jennie bước từng bước nặng trĩu đến sofa, ngã người lên đó, tay gác ngang lên mắt nhưng không che lấp được từng dòng chảy ra như suối không thể nào ngưng. Nếu chỉ đơn giản vì những lời lúc nãy của Hyo Joon thì có lẽ mọi chuyện không ra nông nổi nhưng chắc hẳn đây cũng là những gì cô suy nghĩ bấy lâu nay, những trăn trở từ lúc bắt đầu mối quan hệ với nàng đến tận bây giờ nên mới phản ứng mạnh như thế.
Nàng thì có khá khẩm gì hơn đâu chứ? Nàng làm sao biết được mấy lời đàm tiếu khó nghe ấy, vì lẽ người ta không dám nói trước mặt nàng hay là vì nàng vô tâm nên mới không biết những gì Jisoo đã phải đối diện?
Có phải đúng như Jisoo nói? Hai người sinh ra vốn không có điểm tương đồng, là nàng ích kỉ muốn giữ cô cho riêng mình có phải không? Là nàng yêu đến mù quáng đánh đổi cả tương lai của mình chỉ vì một chuyện tình thuở còn là sinh viên. Nhưng tình cảm của nàng là thật, nếu nàng quan tâm đến tiền, đến danh lợi thì ngay từ đầu đã không tìm đến cô rồi.
Jisoo hoàn toàn khác với những người nàng gặp trước đây, bọn họ một câu hay hai câu cũng đều hỏi về hoàn cảnh gia đình nàng vì muốn biết cái mác tiểu thư có phải chỉ là danh xưng hay không, bọn họ thực chất không yêu nàng, nhưng Jisoo thì khác, chị dịu dàng với nàng trước khi biết nàng là ai, là người đầu tiên không lợi dụng nàng, cũng không màng đến thể xác, nàng yêu người này thì có gì là lạ? Chỉ là nàng yêu đến nỗi... luỵ tình.
Chaeyoung, Hyo Joon, Dungi, tất cả bọn họ đều nghĩ nàng nên đi tìm một đại gia nào đó có thể lo cho nàng cả đời, vậy tình yêu của nàng? Nàng phải ném nó đi đâu đây? Nghĩ đến đây, Jennie gần như phát điên lên rồi, nàng chỉ ước có thể nổ tung để không phải vướng vào những suy nghĩ rối ren.
" Em làm gì sai? Em làm gì sai để ai cũng đối xử với em như vậy? EM RỐT CUỘC ĐÃ LÀM CÁI GÌ! "
" Em yêu thì sao chứ? Em không có quyền được yêu hay sao!! Em không phải là tiểu thư! EM KHÔNG MUỐN!! EM KHÔNG MUỐN GÌ HẾT!! Hức hư... "
Jisoo tựa lưng lên cửa, từ từ ngồi xuống, co đôi chân của mình lên. Chỉ cách một cánh cửa mà sao như nghìn trùng vạn dặm, nước mắt cô chảy ra thành hàng.
Vốn dĩ cô không nên đồng ý cho Jennie ở lại đây vì chắc chắn cô sẽ không ngăn được tình cảm của mình nhưng khi ở gần người mình yêu, mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Em sẽ mãi không hiểu được vì sao chị lại nhẫn tâm như thế này, chị không hề muốn làm như vậy, nếu chỉ là những lời nàng nghe được đâu đó trong sân trường thì chị có thể nhịn được, vì chị tin Jennie của chị không phải là loại người rẻ mạc mà bọn họ đem ra làm chủ đề mua vui.
Cũng là vào một đêm, trước cửa phòng chị không phải là em, mà là người được sinh cùng nhà với em, trước em năm năm, một số tiền lớn với một lời nhắn gửi.
Kim Jennie, chị không nhận tiền nhưng chị biết mình phải làm gì sau khi người đó tìm đến chị van nài tha cho cuộc sống của em...
____________
thấy mấy pạng trách Jisoo nhiều quá mình cũng thấy zui 🥰 nhưng mà ở ngoài mình cũm có một vài người bạn giống z, thấy mìnk hong xứng xong tự ti muốn chĩu luông má, mà thôi khum dám tả tại tội quá chịu hok nổi 🐛\
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip