OTP của tôi không real..(3)
-Có giống hương vị của trước đây không?
-Ừm...cái gì?
-Mình vẫn pha theo tỉ lệ đó, 1 phần sữa 3 phần ca cao....6 phần yêu cậu
-*khụ khụ*
Ca cao tình yêu gì đó đáp thẳng lên mặt Kim Jisoo
Jennie trợn mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Jisoo dính đầy ca cao và thủ phạm không ai khác là nàng, rút vội miếng khăn giấy gần đó lau cho cô
-Cậu không thể lãng mạn được một chút xíu nào hả?
Jisoo bất lực để yên cho Jennie lau mặt, giờ cô chỉ muốn đá con người hậu đậu này ra khỏi nhà mình
-Mình xin lỗi mà
-Cậu đi về đi
-Hả? -Jen-ngơ-ngác
-Ô và chìa khoá cổng ở đằng kia, cậu cầm lấy rồi đi về đi
Jisoo chỉ tay về góc cửa, thẳng tay xua đuổi nàng, bực bội đi vào nhà tắm rửa mặt
Jennie bơ vơ ngồi giữa nhà, một lát sao ý thức được tình hình, lũi thủi ra về, tự nhiên ép người ta đến nhà rồi đuổi người ta về trong khi trời vẫn còn mưa tầm tã
Tối hôm đó có hai người không ngủ, một người mãi nghĩ đến chữ "yêu" của người kia, một người nghĩ làm sao để hiểu được đối phương nghĩ gì, làm sao để nàng hiểu được lòng mình đối với nàng vẫn như vậy
"Kim Jennie, vì sao cậu chỉ chụp hình một mình mình mà không phải mình và lớp trưởng, cậu là shipper nửa mùa à?"
Jennie bật cười chua chát nhớ đến câu nói của Jisoo lúc chất vấn mình
Vì mình chỉ thích cậu, mình thích nụ cười hạnh phúc đó của cậu, nên mình muốn lưu giữ nó lại, không biết từ khi nào điện thoại mình chỉ toàn hình ảnh của cậu....và tâm trí mình cũng thế, nhưng mình không muốn cho mọi người biết chuyện mình thích cậu và cả cậu nữa. Mình khó chịu khi mọi người gán ghép cậu với người khác chứ, nhưng mình có thể làm gì khác đây, chúng ta giờ đây không giống nhau nữa rồi, chỉ có cách này mới khiến mình thoải mái tiếp cận cậu mà không bị ai phát hiện
Mình nghĩ mình cố gắng thì sẽ gần với cậu hơn, lúc mình còn là đứa trẻ mồ côi, nhà nghèo không ai thèm chơi, chỉ có cậu như nguồn ánh sáng dẫn dắt mình ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực đó, có ai nói nụ cười của cậu có thể thắp sáng cả một vùng trời không? nhưng mình tin chắc nó đã thắp lên nguồn sống trong mình. Và rồi khi mình nhận lại cha mẹ, mình nghĩ mình đã có thể đường đường chính chính sánh vai với cậu, không còn những mặc cảm tự ti của trước đây, nhưng không....cậu đột ngột biến mất, rồi khi gặp lại tỏ ra như hai người xa lạ. Cậu không giữ lời hứa của trước kia...ai đã nói sẽ bám dính lấy mình mãi mãi...
Nếu như chúng ta mãi không gặp lại thì tốt biết mấy, mình cũng không cần khổ sở như vậy
Nếu như thời gian quay ngược lại mình không để cậu rời đi dễ dàng như vậy
-----------------
*24/12/2017
Jisoo đại diện ban cán sự của lớp đi phát quà cho mọi người
Jennie mở gói quà của mình ra xem, lại nhìn xung quanh, tại sao của mọi người là socola còn của nàng là cacao?
Khi chắc chắn rằng tất cả mọi người đều giống nhau chỉ có mình mình là khác biệt, Jennie mới dám nghĩ đến sự sắp đặt này là của Jisoo, nhưng cô không biết nàng bây giờ cũng thích socola, hương vị mà Jisoo thích
-Của cậu là cacao à? - Lớp trưởng từ đâu đến ngồi cạnh nàng
-Ừ, chắc họ chuẩn bị 2 vị
Mãi đến sau này khi nghĩ lại, Jennie mới thấy mình thật ngu ngốc, lớp trưởng đương nhiên nằm trong ban tổ chức, làm sao không biết nàng đang nói dối chứ
-----------
Buổi tối hôm đó trong trường mở tiệc cùng đón giáng sinh, với sự tham gia của đông đảo sinh viên, không khí náo nhiệt vui như trẩy hội, đương nhiên không thể thiếu những tiết mục văn nghệ đặc sắc. Jisoo cũng đăng kí cho mình một suất, đây không chỉ là một bài hát đơn thuần mà còn là mở đầu cho sự bài tỏ của mình
Kết thúc bài hát, Jisoo chào mọi người rồi vội vàng rời khỏi sân khấu, đi đến chỗ hẹn, Jisoo háo hức cầm đoá hoa đi qua đi lại, hồi hộp còn hơn lúc đứng trước hàng nghìn người để thuyết trình, vì sắp tới đây cô sẽ đứng trước cả thế giới thu nhỏ của mình còn gì
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng trôi qua, tiệc cũng sắp tàn, Jisoo nhìn đám người thưa thớt dần, mong có thể tìm thấy bóng hình quen thuộc ở đó, sự biến mất của nàng có phải thay cho câu trả lời không?
Jisoo siết chặt cái điện thoại trong tay, nhìn đồng hồ đã qua ngày mới, nhưng cô vẫn cố chấp không chịu rời đi, cô không tin Jennie thật sự đã cạn tình cảm với mình, những ánh mắt đó làm sao qua mắt được cô
Jisoo không thất vọng, trái lại cô thấy tức giận hơn, rốt cuộc Kim Jennie vì cái gì mà cố chấp không thừa nhận tình cảm của mình
Ở một nơi gần đó, người được réo tên trong suốt buổi tối vẫn còn miệt mài với đống chai trên bàn, cả cái bàn lớn bây giờ chỉ còn mình nàng, nhưng không sao, nàng cô đơn quen rồi
-K.I.M J.E.N.N.I.E
Nàng nghe ai đó gọi tên mình, chậm chạp quay đầu lại nơi phát ra âm thanh, xong lại chẳng buồn nhìn đến, trở lại với thế giới của riêng mình
Jisoo bực bội giật lấy chai rượu trong tay nàng, giỏi lắm ngồi ở đây uống rượu, để cô một mình ngồi đợi ở đằng kia
-Đi về với mình
-Kim Jisoo cậu bỏ ra
Jennie đột nhiên hất tay cô ra, mạnh đến nổi Jisoo không kịp phản ứng, ngã lăn ra đất, tay cô bị trẩy một mảng vì ma sát với nền gạch
Jisoo bị đau liền nổi đoá, cô không giận thì thôi, nàng giận cái gì chứ, ai là người bị cho leo cây hả?
-Đồ tồy
Jisoo không tin vào tai mình, người kia vừa chửi cô có phải không?
-Không có tình cảm với tôi thì đừng dễ dàng nói lời yêu như thế - Nàng tiếp tục
-Cậu nói cái gì? tình cảm của mình cậu còn không rõ sao?
Jisoo nắm lấy vai nàng, để nàng đối diện với mình, người này say nên ăn nói cũng hàm hồ như thế
-Rõ chứ, cậu viết cả một bức thư dài như thế cho lớp trưởng còn gì
Jennie uất ức khóc nấc lên, ai đó đã lén chụp bức thư Jisoo viết cho lớp trưởng đăng lên trang của lớp, từng dòng từng chữ như vả vào mặt nàng, Jisoo nếu không yêu nàng vì sao lại hôn nàng, tiếng yêu hôm đó cũng là vui miệng nói ra sao, vì sao giữ lại những thứ đó, những kỷ niệm đẹp đẽ của cả hai? tim nàng chưa bao giờ cảm thấy đau đến thế, đau hơn lúc biết tin nhà mình phải dọn đi vì bị bọn chủ nợ tìm đến, lúc xa cô nàng cũng chưa từng đau đến thế
-Bức thư nào chứ? thế bức mình viết cho cậu, cậu có đọc không?
-Tới lúc này cậu còn muốn đùa giỡn nữa sao, hừ
-Ahhhhhh KIM JENNIE, bức thư tôi để trong gói quà cậu không thấy sao?
Jisoo đau đớn la lên, một tay ôm vết cắn trên cổ, một tay giữ đầu Jennie lại, cái còn mèo hung giữ này sau bao năm vẫn thích cắn người như vậy
-Sao....cậu nói gì...?
Jennie như nhớ ra điều gì đó, rụt cổ lại, không còn hùng hồn như 2 giây trước
-Gói quà đó đâu, đừng nói cậu vứt rồi nhé?
Dù đau muốn chết đi sống lại, cô vẫn muốn làm rõ chuyện trước mắt, nếu nàng thực sự vứt đi thì cô không chắc mình sẽ không bóp chết nàng tại đây, bao nhiêu tâm sự, tình cảm từ trước đến nay đều đặt vào trong đó, bây giờ hay tin nó đang ở trong cái thùng rác ất ơ nào đó sao không giận cho được
Jennie kịp giữ tay Jisoo lại trước khi cô đi lục lọi cái thùng rác gần đó, nhẹ giọng nói
-Không....mình đổi...với lớp trưởng rồi
Kim Jisoo hận không thể lập tức lao vào cắn chết nàng
---------------
Tìm người hợp tác viết khúc cuối dùm ạ, mình chỉ có hứng viết khúc đầu thôi hihuuu
Mình viết cái kết sao mà nó lạ lắm t_t
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip