Chương XI
Lối đi quanh co đầy tối tâm chỉ có chút ánh sáng le lối của ánh trắng chiếu xuyên qua những khoảng trống. Những bụi chuối trồng hai bên chỉ như những bóng đen mờ mờ khiến Trân Ni chạy lắt léo giữa vườn thỉnh thoảng lại va phải rễ cây loạng choạng chúi xuống, nhưng tiếng động vọng tới làm cô càng sốt ruột.
Ngay cả khi vấp ngã chúi nhủi, đầu gối va xuống nền đất cô cũng không có thời gian xem mình bị làm sao vì nghe thấy một tiếng kêu đau đớn vang lên. Trân Ni lao về phía trước, hét to hết mức có thể:
"Ai đang làm gì ở đó?"
Không có tiếng đáp lại ngoài tiếng bước chân của những người mang trong mình âm mưu thâm độc chạy vụt đi, chỉ thấy hai cái bóng đen đen đang sụp xuống đất.
"Ai... ai đang ở đó?"
"Làm ơn giúp chúng tôi với." Trân Ni chạy tới đứng thở dốc. Người kia loạng choạng đứng lên khẽ nói: "... Hóa ra là cô Trân Ni."
"Đốc tờ có bị làm sao không?"
"Tôi thì không sao, nhưng Jisoo..."
Trân Ni cúi xuống chạm vào thân hình đang nằm sóng soài, tay cô chỉ cảm thấy thứ nước gì đó dính dính kèm theo một mùi tanh tanh từ chất dính dính đó.
"Chết... chết rồi hả trời?" Trân Ni tay chân rụng rời, run rẩy hỏi đúng lúc thân hình ấy hơi cử động, khẽ rên lên rồi lại nằm sụp xuống. "Đốc tờ, cô ta chưa chết. Đốc tờ có đi nổi không? anh đỡ cô ấy quay lại nhà tôi, chứ giờ đi về bên ấy, lúc phải qua cầu khỉ bắc ngang con rạch thì khó đi lắm."
Anh ta cúi xuống đỡ bạn mình lên, tay phải vòng qua eo, quàng tay trái người bị thương quanh cổ mình. Lại có tiếng kêu rên phát ra, mùi máu tanh tanh khiến Trân Ni phải nín thở khi bước tới đỡ phụ bên còn lại. Thân hình cô vốn rất nhỏ con nay phải kè một người cao như cây xào làm cô có chút khó khăn.
"Nhanh lên đốc tờ. Chỗ này tối quá chẳng nhìn thấy gì."
Tiếng người bị thương thì thào: "Xảy ra chuyện gì vậy..." nhưng rồi đầu cô ta gục hẳn xuống.
Trân Ni cảm thấy hơi thở nhè nhẹ phả vào sau gáy mình.
"Hình như cậu ấy ngất đi rồi."
Dù đốc tờ cũng có vóc dáng lực lưỡng, nhưng vì bản thân anh ta cũng bị thương nên việc nửa dìu nửa kéo lê cái thân hình cao to càng vất vả, đến nỗi Trân Ni phải thở hổn hển suốt cả quãng đường. Bà Thanh nhanh chóng đặt cái đèn dầu trong tay xuống khi vừa thấy bóng ba người xuất hiện từ bụi cây phía trong vườn dần hiện ra.
Bà nóng ruột đi ra mở cổng một cách vội vã: "Có chuyện gì?... Trời ơi chuyện gì thế này?"
"Đốc tờ và... Jisoo... bị chém ạ."
Bà Thanh và Trân Ni phải cùng nhau xách vai của Jisoo còn đốc tờ thì đỡ phần thân dưới trong khi tay trái anh ta cũng bị thương. Thân hình cao lớn được đặt nằm dài trên chiếc giường, cái áo đỏ loang vì máu, gương mặt tái nhợt.
"Mẹ ơi, mẹ đi lấy nước nóng nhanh lên. Vai của đốc tờ thế nào rồi?"
"Tôi không có làm sao đâu. Phải khám cho Jisoo cái đã. Cô đỡ hộ với, tôi sẽ cắt áo cô ấy để xem vết thương."
Khi thân áo bên trái bị cắt bỏ, Trân Ni như quay mặt tránh vì nhìn thấy vết thương chạy dài từ vai trái xuống lưng, rõ cả thịt trắng lem máu đỏ.
"Vết thương sâu lắm, phải may lại."
Bà Thanh bưng thau nước nóng từ bếp ra, mặt bà tái đi khi nhìn rõ vết thương.
"Liệu có chết không con, Trời ơi...sao mà ác quá vậy nè"
"Mẹ ơi, đốc tờ cần may vết thương ạ."
Đốc tờ kéo tay áo lên cao đến khuỷu, bắt đầu lau vết thương, anh ta nhờ Trân Ni phụ một tay.
"Chuyện gì... chuyện gì vậy?" Jisoo lại cử động nhưng choáng người vì đau, cô rên lên trong họng, vết thương vì thế mà há miệng rộng hơn, máu trào ra. Bàn tay nhỏ mềm mịn chạm nhẹ vào bên vai ấy.
"Cô nằm im. Đốc tờ đang lau vết thương."
"Chuyện gì xảy ra vậy Camille?" Jisoo thì thào rồi ngả đầu nằm im trên đùi Trân Ni.
"Có người rình làm hại chúng ta khi ta vừa rẽ lên cây cầu để về bản doanh"
"Phải rồi. Tôi chỉ thấy đau nhói lên rồi bất tỉnh. Cậu có sao không?"
"Một chút thôi. Tôi bị chém bên vai trái nhưng may chỉ sượt qua."
"Ai vậy?"
Trân Ni ngồi im, nhưng dường như đôi mắt đằng sau cặp kính dày cộp ấy thoáng hướng về phía cô. "Không biết là ai nhưng có hai tên. Một tên rình bên trái, tên còn lại rình bên phải. Lúc ta ngã xuống, may là chưa bị chúng chém thêm lần nữa, vì... cô Trân Ni... chạy tới kịp thời."
Mái đầu ấy định ngóc lên nhưng rồi lại trĩu xuống: "Vậy ư?"
Giọng người bị thương đều đều mà như có gì đó khiến Trân Ni cảm thấy người nóng bừng, nhưng việc giải thích thêm sẽ chỉ càng gây nghi ngờ nên cô đành yên lặng. May đúng lúc bà Thanh từ trong phòng bước ra, đem theo những đồ cần dùng. Anh bác sĩ vừa cắm cúi làm việc vừa đăm chiêu giải thích:
"Lúc khẩn cấp thì dùng tạm cũng được." Rồi anh ngẩng lên nhìn cô gái.
"Có lẽ cô phải làm phụ tôi rồi."
"Tôi sẽ cố."
"Cô có chắc là không sợ không?"
Sắc mặt Trân Ni tái đi, môi hơi run run nhưng giọng nói chắc nịch: "Không sợ."
"Vậy hãy lấy gối cho Jisoo nằm lên. Còn cô kéo thử xem chỉ đã bị mục chưa?"
"Mẹ giúp gì được không con?" Bà Thanh hỏi giọng run rẩy.
"Mẹ lấy hộ con cái gối ạ."
Bà Thanh biến mất, lát sau cầm cái gối trở ra, nâng đầu Jisoo lên rồi đẩy chiếc gối vào dưới. Đôi môi trái tim màu đỏ giờ tái mét nhưng vẫn cố mỉm cười:
"Cảm... ơn..."
Bà Thanh rưng rưng nước mắt, khẽ thì thầm: "Trời... khổ thân con quá!"
"Định may vết thương trực tiếp thế này ư, không có thuốc tê thuốc mê gì cả?" Trân Ni hỏi lại câu hỏi của bà mẹ. Thấy bác sĩ gật gật đầu, bà Thanh thất thần:
"Trời.... Làm sao có thể may tươi thế này được. Cái kim đâm vào tay một chút đã đau điếng người, đây lại dùng để may da may thịt được ư?"
Đốc tờ xé miếng bông to thành từng mảnh nhỏ, Trân Ni thấy vậy liền làm theo. Chỉ cắt thành từng đoạn vừa đủ dài, ngâm vào chén thủy tinh đựng thuốc sát trùng.
"Jisoo cậu chịu được không? Tôi sẽ khâu vết thương cho cậu. Cậu cố chịu"
"Ừ..."
Tiếng đáp nhỏ yếu xìu khiến Trân Ni chợt cảm thấy thương cảm lạ lùng. Con người cao lớn đang nằm nghiêng dài sượt này đã phải rời bỏ quê hương xa xôi của mình đến tận đây. Bố mẹ cô chắc luôn ngóng trông đứa con gái của mình, cũng như cô đang đợi chờ ai đó. Cảm giác này khiến cô cúi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay kia dịu dàng nói với người bị thương:
"Cô đau thì cứ cắn mạnh vào gối nghen"
Cái đầu đang phủ phục trên gối hơi lắc: "Không cần đâu. Vết thương nhẹ thế này tôi chịu được, đau chút thôi."
Đốc tờ rửa sạch tay bằng rượu, lau nhẹ vùng da quanh vết thương, rồi hơ kim trên ngọn lửa, nhúng vào rượu để sát trùng, và xâu chỉ đã ngâm thuốc sát trùng vào kim.
"Cô hãy dùng tay giữ cho hai bên vết thương khít vào nhau, đừng để bục hay lệch mỗi khi tôi buộc chỉ."
"Được ạ."
Làn da trên tấm lưng Jisoo giật giật khi bác sĩ đâm mũi kim xuống một bên vết thương rồi lại đâm lên ở bên kia. Trân Ni dùng bàn tay run run của mình cố khép vết thương lại khi đốc tờ buộc mối chỉ một cách thành thạo. Bà Thanh vội quay đi, anh ta may hết mũi này đến mũi khác, mỗi lần như thế tấm lưng trắng lại giật lên một cái, nhưng không hề có tiếng rên phát ra từ miệng người bị thương, trừ việc hai bên hàm cắn chặt đến bạnh lên.
"Cô hãy chỉnh đường may cho đều, khít, nếu không đến khi khỏi sẽ thành sẹo lồi rất xấu."
Ngón tay mát lịm, khe khẽ lướt trên những vết khâu. Cô thở phào khi mũi may cuối cùng xuất hiện. anh ta dùng thuốc sát trùng bôi lên một lượt, chờ cho khô rồi dùng mảnh vải trắng tinh che vết thương lại, quấn quanh vai.
"Cảm ơn cậu. Cảm ơn cô, Trân Ni." Giọng nói phát âm tên cô vang lên rõ ràng. Jisoo cử động tìm cách ngồi dậy nhưng không được, Trân Ni bèn đỡ một bên...
"Thế cậu bị thương ở đâu?"
Câu hỏi của Jisoo khiến Trân Ni cũng nhìn sang phía Camille lo lắng theo: "Anh để tôi xem vết thương cho"
"Vết thương của tôi không nghiêm trọng mấy đâu, chốc nữa tôi về đấy sẽ gọi người xem giúp."
"Để tôi xem, vì là lỗi của tôi đã..." Trân Ni ngừng lời vì cảm thấy đôi mắt xanh sắc bén đang nhìn cô chăm chú dò xét.
"Cô nói đúng lắm, người Việt thù rất dai!"
Trân Ni hơi mím miệng, mặt biến sắc nhưng Jisoo vẫn nói đều đều: "Tiếc là bọn chúng lại lén lút trả thù! Cảm ơn cô đã kịp thời đến cứu chúng tôi!"
Trân Ni đã định trả lời nếu như đốc tờ kéo tay áo xuống nói với cô: "Làm ơn băng vết thương cho tôi."
Vết thương bên vai trái của anh ta dù không sâu nhưng cũng khá dài nên máu chảy nhiều. Vết thương đã khô, khi kéo áo ra liền bị chảy máu lại. Trân Ni đành im lặng nén xuống mọi điều định nói, vội vã băng vết thương cho anh ta. Đốc tờ kéo cái tay áo lên vai như cũ, khẽ cảm ơn Trân Ni trong khi Jisoo cố gượng đứng lên nhưng loạng choạng đến nỗi phải dựa vai vào cột nhà.
"Chắc cô chưa đi được đâu."
Trân Ni quay ra nhẹ nhàng nói, tay vẫn từ từ quấn lại cuộn gạc.
"Tôi không sao đâu. Cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi." Giọng Jisoo khi nói câu này nghe hơi là lạ. "Đi thôi Camille."
"Có lẽ cậu phải nghỉ ở đây một đêm đã Jisoo. Lúc nãy mất máu nhiều quá, nếu vết thương bị hở sẽ ăn rất sâu." Anh bạn đốc tờ nói giọng lo lắng: "Nếu đi bộ về đó nữa e là đau lắm."
"Vết thương có thế này thôi mà!"
Nói rồi cô cố đứng thẳng người lên, dù vậy vẫn đau đến liêu xiêu.
"Đừng vội đi về làm gì. Cả hai người đều bị thương có nhẹ đâu. Giờ cũng muộn rồi, về bằng thuyền thì nước rút sâu, lúc cập bến sẽ khó lên bờ... Ni, con nói với bác sĩ và con bé Chi Xô cứ nghỉ ở đây đã, mẹ sẽ đi chuẩn bị chăn nệm cho."
Trân Ni dịch lời người mẹ với giọng trầm ngâm, mắt nhìn về hướng đốc tờ, cố gắng không nhìn sang phía người còn lại đứng cách đó.
"Tôi thì không sao đâu, nhưng Jisoo bị thương nặng quá."
Bà Thanh vội vội vàng vàng đi vào bên trong, một lát sau bê ra nào là mền mùng chiếu gối đem qua buồng của Trân Ni. Trân Ni đưa đuôi mắt thoáng liếc nhìn cái dáng dong dỏng ấy.
"Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện không hay xảy ra, nhưng cũng không biết phải nói gì hơn.!"
Nói rồi cô bước tới, vội giúp mẹ một tay. Hai người kia bàn bạc một lúc, rồi giọng nói trầm khàn mới trả lời ngắn gọn, đồng ý vẻ miễn cưỡng:
"Được."
Jisoo thì được dìu vào buồng của Trân Ni, còn Camille thì ngủ ở bộ dạt ở phía trước nhà. Lâu lâu tiếng rên ư ử trong họng của Jisoo phát ra làm cho Trân Ni lo lắng đưa tay vén mùng mà vào xem xét, mồ hôi từ trán chảy ra như thác ướt cả gối. Trân Ni bèn lui xuống bếp múc một thao nước để giành lau cho cô. Mặc dù căm ghét là thế, nhưng xét cho cùng Jisoo cũng giúp bà ngoại cô, ấy vậy mà cô biết như tỏ vẻ không quan tâm lại không đúng. Đến khi mọi chuyện xảy ra lại thấy xót vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip