Ân nhân.
Tôi yêu em thời loạn....
Chẳng hiểu sao hôm nay hương vị này lại có chút khác đi, nó không ngọt như lần ấy. Thật kì lạ!
Tôi biết em luôn dõi theo tôi từ phía sau. Thỉnh thoảng, tôi cũng ngoảnh đầu lại tìm kiếm bóng hình em. Em đi cùng những người hầu khác ở phía sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để không phá hỏng buổi đi chơi của tôi và chàng. Nhưng càng như thế, tôi lại chẳng thể nào vui vẻ được, khoảng cách giữa chúng ta trước giờ vẫn luôn là vậy sao? Dù tôi có cố gắng xóa bỏ nó thế nào đi nữa?
Lúc tôi và chàng cười nói ăn ý, tôi cảm nhận rõ ánh nhìn của em đang không rời khỏi người tôi dù một khắc. Ánh mắt em lúc ấy có bao nhiêu phần là ác ý với chàng ta chứ? Thật hỗn xược! Dám dùng ánh mắt đó nhìn bọn tôi mà giờ em còn dám quỳ ở đây bảo là em không sao ư? Đừng nghĩ dùng đôi mắt đẫm lệ đó thì tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho em!
- Nói đi! Em có uẩn khúc gì?
Em cứ nhìn tôi ngập ngừng mãi mà không hé nửa lời. Con nhóc cứng đầu này vẫn chọn uống rượu phạt.
- Ra ngoài quỳ đến khi nào em nghĩ ra được câu trả lời thì thôi. Đừng để tôi bắt gặp em ngủ gục đó. - Nói rồi tôi đứng phắc dậy khỏi ghế, bỏ lại em trên nền đất lạnh, bước đến bên cửa sổ nhỏ.
Từ bên ngoài, ánh trăng đêm nay có chút sắc lạnh, mờ ảo như làn sương mỏng che mờ mắt tôi. Với cái lạnh như này, để tôi xem em có thể cứng đầu đến mức nào. Trong lòng nghĩ vậy nhưng bỗng tôi nghe âm thanh thút thít vọng đến từ phía sau. Tiếng thút thít nhỏ lắm, như bị kèm nén lại, nhưng dưới đêm đen tĩnh mịch thì mọi âm thanh đều được phóng đại, tiếng sụt sịt mũi đáng thương ấy cứ len lỏi vào tai tôi.
Lòng đau như cắt nhưng với cái lòng tự tôn của vị tiểu thư quyền quý này, tôi quyết không dễ dàng để em yên chỉ vì vài giọt nước mắt. Em cứ ngồi đó khóc rồi sụt sịt cái mũi nhỏ, đôi lúc lại không kìm được mà nấc lên một tiếng khiến tôi vừa xót lại vừa phải nhịn cười trước bộ dạng ngốc nghếch của em.
Rồi tiếng khóc đột ngột dừng lại, tôi nghe tiếng em lí nhí phát ra từ phía sau, vẫn chưa vội rời mắt khỏi vầng trăng ngoài kia, tôi cứ đứng đó dang mình dưới ánh trăng chờ đợi em tiếp lời.
- Khịt...khịt...vậy tiểu thư thật sự sẽ thành hôn cùng vị thiếu gia đó sao? - Câu hỏi của em vượt ngoài dự đoán của tôi. Tôi cứ nghĩ rằng em sẽ rối rít xin lỗi như những lần em hậu đậu làm sai, rồi lại lấy lòng tôi bằng cái vẻ trẻ con đó của em nhưng sao lần này em lại khác. Trong phút chốc, tôi chẳng biết phải trả lời thế nào mới đúng.
- Sao em lại hỏi như thế? - Bỗng chốc, tôi như trở thành kẻ ngốc, lại đi hỏi em một câu hỏi vô nghĩa để lãng tránh.
- Khịt...em...không biết nữa...chỉ là em muốn hỏi tiểu thư vậy thôi. Em đã quá phận rồi, tiểu thư tha tội. - Ngoảnh người lại, tôi thấy thân người em vẫn quỳ ở đó, gương mặt em cuối gầm xuống đất, ánh trăng ngoài cửa khéo léo soi rọi gương mặt xinh đẹp ấy, tô điểm cho đêm nay càng thêm hoàn mỹ.
Giây phút này, tôi ước mình có thể kéo dài nó đến vô tận. À không! Tôi còn tham lam hơn thế nữa. Tôi ước em dành ánh mắt ấy cho tôi thay vì cứ cuối gầm mặt như thế. Ước gì khoảng cách giữa tôi và em chưa từng là khoảng cách giữa tiểu thư và người hầu. Ước gì khoảng cách giữa hai ta không làm em né tránh tôi đến nỗi chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Điều ước của tôi vẫn như những ngày đầu ta gặp nhau nhỉ?
Phải! Một vị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy như tôi giờ đây khi đối diện với em, tôi chỉ biết ước...
- Ừm, tôi và công tử sẽ sớm trở thành vợ chồng. - Tôi chưa từng rời mắt khỏi em, chờ đợi chút phản hồi của em. Giây phút này, tôi mong mình có thể nhìn ra ít nhất chút uẩn khúc, tức giận trong mắt em. Nhưng em lại lần nữa làm tôi bất ngờ rồi Kim Jennie à.
Em lại ngước lên nhìn tôi rồi nở nụ cười thường thấy đó, nụ cười tươi đến tít cả đôi mắt vốn to tròn của em, lạ thay lần này nụ cười ấy được điểm xuyết bởi hai hàng nước mắt trải dài trên gò má em.
- Hic...hic...không hiểu em bị gì nữa...hic...chắc vì vui mừng cho tiểu thư mà em như thế này sao? Hic...em thật sự muốn nhìn thấy tiểu thư trong bộ hanbok lộng lẫy trong ngày cưới của người đó. - Nước mắt em cứ tuôn rơi không ngừng nhưng nụ cười vẫn tỏa sáng rực rỡ sau màn nước mắt. Tay em cứ cố lau đi khuôn mặt lắm lem của mình trông như đứa trẻ bị ức hiếp vậy.
- Em là thật tâm chúc phúc cho tôi sao? - Lí trí tôi chẳng còn hiện diện giờ phút này nữa. Lời nói dần trở nên vô nghĩa.
- Hic...Tất nhiên là em sẽ chúc phúc cho tiểu thư rồi...hic...đối với em, tiểu thư là.....- Em ngập ngừng, cố kìm nén tiếng khóc nấc phát ra, điều chỉnh âm thanh rõ ràng như nhấn mạnh từng câu chữ vào tâm trí tôi. -...là ân nhân đã cứu mạng em. Nếu không có người, chắc em đã bị bán đi hoặc đã chết cùng phụ thân rồi. - Câu nói ấy của em nửa như muốn nhắc nhở tôi, nửa như muốn tự nhủ với bản thân vậy.
Tôi cố chấp nhìn ngắm đôi mắt em, cố tìm chút tia hy vọng cho thứ tình cảm thảm hại của mình. Nhưng điều tôi thấy trong mắt em cũng y hệt như những gì tôi nghĩ. Cả em và tôi đều hiểu rõ giữa chúng ta chỉ là không thế, dù có bao năm tháng, dù có bao cố gắng thì mãi mãi vẫn sẽ như thế.
- Muộn rồi, em về phòng đi!
Đêm đó, tôi và em mắt đối mắt, chỉ cần vài bước chân thì tôi đã dễ dàng ôm em lấy em vào lòng. Chỉ cần vài câu nói thật lòng thì ta đã rõ được nhau. Lòng ta tựa như hòa một nhưng thân xác lại chẳng thể gần hơn bước nữa. Khoảng cách nhỏ bé giữa hai ta lúc này lại hoàn hảo ngăn cách ta xa nhau vạn dặm.
Đêm đó cả hai ta đều chọn cách an toàn nhất để không phải chịu tổn thương....Đêm đó tôi bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường chẳng dám đương đầu trọng trách để thương em.
Tôi yêu em thời loạn....
Ngắm nhìn bản thân trông gương, hôm nay trông tôi thật khác. Bản thân trong bộ lễ phục lộng lẫy khiến tôi chẳng nhận ra người trong gương là ai. Lớp trang điểm được chăm chút tỉ mỉ, từng món trang sức, trâm cài vàng được sắp xếp thẳng hàng trên bàn.
Hôm nay vẫn vậy, em vẫn ở phía sau giúp tôi chải tóc. Hơi ấm từ tay em luôn làm tim tôi xao xuyến dù có trải qua bao lần. Nhưng rồi giây phút ấm áp này chẳng kéo dài được lâu, giờ lành đã đến...
Vậy là tôi, Kim Jisoo chính thức trở thành con dâu nhà họ Jang.
Tôi yêu em thời loạn....
Em theo hầu hạ tôi bao năm rồi, từ lúc tôi còn trẻ, đến giờ đã trở thành vị phu nhân Jang cao quý. Em hỏi tôi liệu sau này em có thể rời khỏi nơi phồn hoa này, trở về quê hương, kiếm cho mình một gia đình nhỏ, trải qua một cuộc đời bình dị không? Em đã đem lòng yêu ai sao? Hay chỉ đơn giản là em muốn rời khỏi tôi?
Tôi yêu em thời loạn....
Một bên hạnh phúc cùng phu quân, một bên trao cho em chút tình cảm lén lút, vô định.
Tôi yêu em thời loạn....
Chẳng thề nói một lời yêu trọn vẹn với em. Tôi đành ích kỷ giữ em mãi bên mình. Coi em là của riêng mình. Không danh không phận. Dùng hai chữ ân nhân trói buộc em. Dùng tình cảm hèn mọn này ép em một đời cùng tôi...
End.
Vậy là shortfic Tôi yêu em thời loạn đã chính thức kết thúc. Cảm ơn mn đã dành tình cảm cho fic của tui. Ngoài đọc ra thì mn cứ thoải mái góp ý hoặc cho tui bik một xíu về gu truyện của mn để tui có thể tham khảo và tìm được thể loại thích hợp cho fic tiếp theo nka.
Bái bai hi vọng có thể gặp lại nhau ở những fic sau này nka.😘🫰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip