Cách nàng trở thành Jennie
"Jennie!"
Tôi rất sợ. Dù nghe thấy tiếng bà ấy gọi mình nhưng tôi vẫn ngồi yên trên giường. Tôi chỉ có một mình thôi. Không còn ai cả. Kể cả bà ấy.
Tiếng bước chân của bà ấy đang lớn dần. Bà ấy sẽ lại đánh tôi nữa chứ? Tôi nhìn vào đống đồ trang điểm trên bàn cạnh giường. Tôi đã dùng hết kem che khuyết điểm, phấn phủ và kem nền để che đi vết thâm. Cần phải mua một bộ mới thôi. Ánh mắt của thu ngân luôn tò mò và ngạc nhiên bởi vì một đứa trẻ 11 tuổi lại đi mua đồ trang điểm.
"Con không nghe thấy lời mẹ sao?!" Người đó đang đến gần. Tôi sắp òa khóc rồi.
Nhưng thay vì là một tiếng động lớn ngoài cửa, người đó bình tĩnh mở cửa đi vào. Mẹ từ từ xuất hiện trong phòng. Khuôn mặt bà ấy, tôi không thể nhìn thẳng mặt bà ấy.
Điều này còn tệ hơn.
"Jennie, mẹ gọi con từ dưới lầu đấy." Từ lúc nào mà bà ấy nói chuyện với tôi một cách tình cảm như vậy?
Tôi do dự, hơi hé mắt nhìn bà. "Con xin lỗi, con không nghe thấy ạ." Tôi cắn môi, hy vọng, cầu nguyện ông trời nghe thấy tiếng khóc đau khổ thầm lặng của tôi để được trải qua một đêm không đau đớn. Nhưng khi mẹ cởi thắt lưng ra, tôi biết buổi tối này sẽ chìm trong tiếng hét và nước mắt của mình. Tôi đoán mình cần trang điểm sớm hơn dự đoán.
"Mẹ nghe từ cô giáo nói rằng lần kiểm tra này của con không tốt. Chắc mẹ cần phải dạy con một bài học thích đáng thôi. Mẹ không muốn một đứa con ngu ngốc đâu."
Thắt lưng trên tay bà không phải thứ khiến tôi chú ý, mà là một vật đựng thứ gì đó màu trắng. Sau khi cầm trên tay thắt lưng, bà mở nó ra, đổ thứ trong đó xuống sàn.
Là muối.
"Quỳ xuống."
Tim tôi thắt lại vì sợ hãi. Chuyện này không thể xảy ra được. Tôi di chuyển đến đầu giường đối diện, nhưng thừa biết dù có làm gì cũng vô dụng. Tôi chưa bao giờ thắng được số phận cả, tôi chỉ có thể kéo dài những khoảnh khắc mình có trước khi hoàn toàn đầu hàng trước đau đớn và trừng phạt.
Tôi ôm đầu gối. "Con xin mẹ, con xin lỗi vì đã chưa làm tốt. Con sẽ không như thế nữa."
Mẹ nở một nụ cười và tiến tới cho đến khi đến gần tôi. "Đừng lo con yêu, sẽ không đau lắm đâu." Mẹ kéo tôi khỏi giường. Tôi ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá trên người bà ấy.
Bà ấy đẩy tôi xuống không khoan nhượng. Sau đó tôi cảm nhận được muối dưới đầu gối mình, những viên muối nhỏ, cứng và nhọn cọ sát da tôi. Tôi không thể làm gì cả. Những vết thương từ trận đánh vài ngày trước vẫn còn chưa lành.
Khi tôi cảm nhận được cơn đau nhức nhối và cảm giác như kim châm trên lưng, những giọt nước mắt đầu tiên tuôn trào như thác đổ trên má tôi. Tôi như bị bất động và tê liệt. Lưng tôi mới đầu bị tê, sau đó cơn ngứa ngáy quen thuộc ập đến. Nó dần dần chuyển thành một vết bỏng, như cảm giác khi chạm vào một nồi nước sôi vậy. Vết bỏng đó không hề biến mất. Tôi cong lưng, mặt ngửa lên trần nhà.
Tôi cảm thấy da trên đầu gối mình dãn nở. Muối đang làm nứt da tôi, nhường chỗ cho vết thương mới. Đây là xát muối vào vết thương đúng nghĩa đen. Đầu gối tôi như đang trên đống lửa.
Đó chỉ mới là roi đầu tiên từ thắt lưng.
Tôi hét lên một tiếng kêu chói tai. Cổ họng tôi trở nên đau đớn. "Câm miệng!"
Sau đó là roi thứ hai, thứ ba, thứ tư. Vết bỏng trên lưng tôi càng lớn hơn, còn được phóng đại thêm nhiều lần. Thậm chí còn lan ra cả những nơi mà thắt lưng không chạm đến.
Tôi vừa khóc vừa la hét. Tôi như sắp chết vì đau đớn. "LÀM ƠN NGỪNG LẠI ĐI! MẸ, CON XIN MẸ!" Tôi ngã xuống sàn. Tôi đang thở, nhưng chỉ ước mình chết quách đi cho xong.
"Lần tới mà được 45 điểm nữa thì sẽ còn hơn thế." Nói xong, bà ấy rời phòng.
Tôi chỉ có một mình. Không có ai cả. Kể cả bà ấy.
Mẹ đã từng rất yêu tôi. Bà ấy từng nấu bữa sáng cho tôi ăn và giúp tôi tắm rửa. Bà ấy từng đọc truyện cho tôi trước khi đi ngủ và hôn tôi chúc ngủ ngon. Bà ấy từng gọi tôi là thiên thần và khen tôi thật xinh xắn. Bà ấy từng mua cho tôi những bộ váy xinh xắn và những đôi giày đẹp đẽ. Bà ấy từng lái xe đưa tôi đi biển và chơi cát cùng tôi. Bà ấy từng xem tôi như con gái của mình, đúng nghĩa là con gái.
Nhưng tất cả đã thay đổi từ khi cha tôi mất lúc đang phục vụ trong quân ngũ.
Mẹ tôi buồn bã cả ngày. Bà ấy ăn rất ít, sau đó bắt đầu uống rượu và hút thuốc. Từ lúc ấy người mẹ trước kia của tôi đã chết cùng cha rồi. Các bác sĩ nói bà ấy đã rơi vào trạng thái trầm cảm. Họ nói bà ấy sẽ ổn thôi. Họ nói bà ấy sẽ hồi phục trở lại. Họ nói bà ấy sẽ quay về với tôi.
Nhưng không.
Bà ấy bắt đầu bạo lực với tôi. Dù là những việc nhỏ nhất chỉ cần bà ấy thấy chướng mắt thì liền ra tay đánh đập tôi. Những vết bầm tím thành hình nhưng tôi không thể nói với ai. Bà ấy sẽ nổi điên với tôi. Đó là lý do tôi đã mua đồ trang điểm, để che giấu chúng với mọi người trong trường. Họ không cần biết, vì nếu họ biết thì tôi sẽ tiêu tùng.
Tôi nằm sấp để bớt đau hơn một chút. Sau đó tôi đẩy cơ thể mình khỏi giường, nhưng nỗi đau càng rõ ràng hơn khi ngồi dậy. Hiếm khi tôi có thể nhớ về một cuộc sống không có đau thương. Hiếm khi tôi nhớ về một cuộc sống tràn ngập tình yêu.
Thống khổ và cô độc dần len lỏi vào trong ký ức của tôi, như thể chúng biết tôi sẽ ở trong tình trạng này suốt thôi.
Trong lồng ngực tôi như bị khoét một lỗ sâu, trống rỗng, nhưng tôi không ghét bà ấy. Tôi yêu mẹ lắm, chỉ là bà không yêu tôi nữa thôi.
Tôi đi đến nhà tắm để kiểm tra lại lưng của mình. Tôi chỉ thấy một màu tím xanh, hơi giống những hòn đảo, dọc từ bả vai xuống đến lưng. Đầu gối của tôi gần như không lành lặn. Chúng bị bao phủ bởi những vết cắt nhỏ và đỏ rực như máu.
Tôi vẫn chưa tắm xong, vì chạm vào nước khiến cả người tôi đau rát. Gần như lục phủ ngũ tạng đều đau đớn. Sau khi mặc đồng phục, tôi ngay lập tức quấn băng vào đầu gối. Bị vấp vào bê tông, cái cớ này chắc cũng đáng tin đi. Tôi trang điểm lên xương gò má phải của mình, che đi vết thương nơi mẹ đã đấm tôi vào những đêm trước khi bà ấy say xỉn về nhà, một cái nữa ở trên thái dương. Trông vẫn ổn nhỉ.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tôi lạch cạch xuống cầu thang, tôi phải tựa vào tường một lúc mới đi được.
Tôi đi vào nhà bếp, làm bữa sáng cho mình và cả mẹ. Tôi không muốn bà ấy bị đói. Khi đặt bánh mì vào lò nướng, tôi nhận ra bà ấy đang ngồi trên ghế. Chúng tôi không nói gì với nhau. Mãi đến khi tôi đặt bánh mì của mình và cà phê của bà ấy lên bàn.
"Tối qua mẹ đã đánh con à?" Chắc bà ấy say đến mức không biết mình đã làm đau con mình.
"Vâng," Tôi hít sâu một hơi, "nhưng không đau lắm đâu ạ. Chỉ là vài cái tát vào lưng thôi."
Mẹ gật đầu rồi đổ rượu vào đồ uống. "Nhớ che lại đi nhé."
●●●
Mình thi xong rồi =))) May trường mình cho thi sớm nên hôm nay xong rồi chứ không dồn mấy môn 1 ngày xỉu mất. Ai bắt đầu thi từ hôm nay thì chúc các bạn thi tốt nhé.
Với mấy môn học bài mình thấy các bạn đọc lớn thành tiếng sẽ dễ thuộc hơn ấy, tập trung một chút thì nhanh thôi. Dài quá thuộc không nổi thì nhớ ý thôi, nhớ kĩ mấy chữ đầu không vào thi quên chữ đầu là quên cả câu đấy.
Còn mấy môn tự nhiên các bạn siêng tìm đề làm một chút, môn Toán mình cũng không ổn lắm nhưng nếu làm nhiều thì quen tay, làm đến khi tạo được phản xạ nhìn đề là biết dạng nào thì thôi.
Môn Văn thì các bạn nhớ căn thời gian nhé, làm gì thì làm cũng phải viết hết được kết bài để lấy điểm bố cục. Môn Anh thì cũng làm đề nhiều một chút, không hiểu thì đọc kĩ cả câu để xem có từ nào giúp mình đoán được nên chọn như nào không, còn bí quá nữa thì cứ thuận mồm là khoanh thôi.
Trên kia là vài gợi ý của mình giúp các bạn có một kì thi tốt. Dĩ nhiên nếu các bạn có cách học và kiểm tra hay hơn, phù hợp hơn thì càng tốt.
Chúc các bạn có một kì thi thật tốt, làm bài cẩn thận không sai ẩu nha.
Cảm ơn vì đã ủng hộ fic của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip