Chap 12: Whisper.

Sau khi Jennie rời đi, Lisa và Chaeyoung đồng loạt bận bịu lịch trình riêng, kí túc xá rất nhanh bị nhuốm một màu cô độc ảm đạm.

Mỗi đêm Jisoo trở về, mười lần như một đèn tắt tối mịt, như thể cô là người duy nhất ở căn hộ này, ngoài cô ra chỉ có khoảng không tĩnh lặng đến đáng sợ.

Bước vào phòng bếp, tự pha cho mình một ly trà đắng. Jisoo của một tháng nay, mâu thuẫn đến cực đoan, tự mình chuốc say, tự mình giải rượu, đều là do cô tự nguyện làm nên, còn lý do là gì, hẳn trong lòng mơ hồ đã hiểu.

Mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc thế nào, Jisoo vẫn còn nhớ rất rõ, mỗi lần đặt người trên chiếc giường hướng ra ban công, những hình ảnh quá khứ cứ mồn một hiện lên xâm chiếm tâm trí cô, mà người duy nhất hiện hữu trong thước phim ấy, là Jennie nàng.

Một cuốn phim tua đi tua lại, ngẫu nhiên dừng tại khoảnh khắc cái đêm bàn chân mềm mại dẫm lên những mảnh sứ vỡ sắc nhọn, ghim vào da thịt, máu nhuốm đỏ cả vùng thảm trắng nhoà, và nàng đứng trong bóng tối, co ro ôm mình.

Một giọt, hai giọt, tí tách rơi.

Jisoo nâng đôi mi nhìn ra bầu trời đêm, nhưng cảm giác ươn ướt trên kẽ tay đã khiến cô nhận ra, đó là nước mắt của chính mình.

Thần kinh phút chốc tê liệt đi, chiếc mặt nạ điềm tĩnh dần vỡ nát, hai mắt đỏ bừng mất kiểm soát. Cùng lúc, trời bên ngoài đột ngột đổ cơn mưa, tiếng nước mưa va đập vào cửa kính càng lớn dần, ào ạt rơi xuống.

Cô mông lung thả tâm trí mình trong làn mưa nặng hạt, đi qua phố đô thị huyên náo, cả người từ trên xuống ướt sũng, đến tận cùng vẫn chỉ tồn tại sự cô đơn vô hạn.

Từ bỏ, nói thì dễ, nhưng có mấy ai biết được nó đau khổ thế nào.

Xa cách Jennie trong thời gian đã khiến Jisoo nhận ra, cô chưa từng có thể, và sẽ không bao giờ có thể buông tay nàng.

Nhưng cô và nàng đều là nữ nhân, mà tình yêu nữ nữ, chính là điều cấm kị nơi xứ Đại Hàn này.

Vô thức dừng lại bên đường, vườn hoa linh lan trắng toát thu hút ánh nhìn của cô. Không biết có phải là trùng hợp hay không, khu vườn linh lan ấy lại thuộc sở hữu của căn nhà ẩn nấp phía sau, một trong những căn hộ bí mật đứng tên nàng.

Dẫu đèn phòng tắt ngủm, Jisoo theo quán tính bấm chuông cửa, với một hy vọng nàng vẫn còn ở Seoul này.

Nhưng có chờ đợi đến bao lâu, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

Thẫn thờ nhìn mã khoá vân tay trên tường, ngón tay chậm chạp đặt lên, vốn chẳng hy vọng sẽ có kì tích gì xảy ra, nhưng lạ thay, cửa đã mở.

Bên trong không có lấy một tia sáng, không một tiếng động, trống trải và lạnh lẽo cùng cực. Jisoo thầm nghĩ rằng nàng chẳng thể nào đang ở đây. Thế nhưng bên tai chợt truyền đến tiếng nấc nghẹn nho nhỏ, bước chân cô lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đối diện mình.

Động tác mở cửa nhẹ nhàng nhất có thể, căn phòng u tối chẳng nhìn rõ được gì. Mồ hôi lạnh bịn rịn trên vầng trán, chẳng hiểu sao, cô cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến rùng mình.

"Sao chị lại đến đây?"

Một giọng nói trầm khàn vang lên giữa màn đêm cô quạnh.

Nấc nghẹn vì hơi men, xen lẫn dư tàn của nước mắt.

Và, đèn bật.

Rồi cô nhìn thấy nàng một thân ướt đẫm đắm chìm trong men rượu, mái tóc bết nhoà trên bờ vai gầy guộc, hàng trăm chai rượu rỗng lăn lóc trên nền gạch lạnh buốt, những viên thuốc trắng xoá lẫn lộn khắp nơi. Nàng không thèm nhìn lấy cô, đôi mắt lờ đờ không một điểm tiêu cự.

"Jennie..."

Bộ dạng của nàng bây giờ, tang thương đến đau lòng.

"Sao em lại uống nhiều như vậy...?"

Tại sao nhỉ? Nàng cũng tự hỏi bản thân mình, thực sự muốn cười thành tiếng.

"Chắc là bởi vì người em yêu đã rời đi, và em đang tìm cách vượt qua cơn ác mộng khủng khiếp ấy?"

Dầm mình dưới cơn mưa xối xả, nốc vào thứ chất lỏng cay nồng, bám víu từng viên thuốc đắng ngắt, nhốt mình trong căn phòng trơ trọi, ôm mặt khóc cho đến khi nước mắt hoàn toàn cạn kiệt. Một vòng lặp miên man, tất cả, đều vô ích.

"Rốt cuộc em yêu người ấy nhiều thế nào, đến mức em chẳng do dự giết chết bản thân mình, trong khi người ấy một chút cũng chưa từng để tâm đến em?"

Đôi môi Jisoo run run mím chặt ngăn dòng nước mắt rơi. Tại sao Mino luôn là người quan trọng nhất với nàng, trong khi cô đứng đợi nàng suốt 10 năm qua, nàng lại chưa bao giờ để mắt đến.

"Đáng không? Em làm như vậy có đáng không? Người ấy xứng đáng để em phải đẩy mình đến đường cùng này ư? Tình cảm ấy xứng đáng để em dùng mạng sống mình đánh đổi sao Jennie...?"

Nàng trầm mình lặng im hồi lâu, khoé môi chầm chậm nhếch lên trả lời:

"Chỉ cần là người ấy, mọi thứ với em đều xứng đáng."

Kim Jisoo, chẳng còn ai xứng đáng hơn chị ấy.

Nhưng hình như trong mắt cô, "người ấy" là Mino, tiền bối của nàng.

"Chị về đi."

Nàng sợ, nếu cô lưu lại đây thêm chút nữa, bản thân sẽ không kiềm được mà buông thả cuồng si.

Giọt nước mưa đọng lại dưới chiếc cằm nhỏ nhắn, mái tóc đẫm nước và tiếng ho khan. Có lẽ do dầm mưa quá lâu đã thành cảm.

"Chị không thể. Em đang bệnh..."

"Mặc kệ em. Chị đi về đi."

"Jennie à..."

"Em ghét chị lắm chị có biết không?"

Jennie rưng rưng nhìn cô, sâu thẳm chứa vạn lời khổ sở. Nội tâm Jisoo thoáng chốc tan thành nghìn mảnh, trong lòng gợn lên từng cơn sóng lớn. Thời khắc này cô chỉ muốn buông bỏ tất cả, bước chân tiến lên ôm lấy nàng vào lòng. Nàng cảm nhận cái tiếp xúc của Jisoo, mọi uỷ khuất kiềm nén suốt bấy lâu nay bỗng dưng hoá thành nước mắt theo từng hàng rơi xuống vai áo cô, không hẹn mà bật khóc nức nở.

"Chị biết em ghét chị... Là lỗi của chị..."

"Tất cả là lỗi của chị... Đừng khóc nữa..."

"NiNi..."

"Chị sẽ không bỏ em nữa... không bao giờ..."

Thanh âm dịu dàng như nước, bàn tay Jisoo nhẹ nhàng dỗ dành người khóc tức tưởi trong lòng mình. Trái tim nặng trĩu đến nghẹn thở, để nàng cứ thế tựa đầu vào ngực cô mà khóc cho thoả nỗi lòng.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng nấc dần lắng xuống. Cúi đầu nhìn Jennie khóc đến thiếp đi trong vòng tay mình, Jisoo chậm rãi tách nàng ra, dùng khăn ấm lau khô cơ thể nàng một lượt, sau đó dọn dẹp những chai lọ thuỷ tinh xung quanh tránh nàng vô ý dẫm phải.

Xong xuôi lại trở về ngồi bên cạnh nhìn ngắm nàng ngủ say, áp lòng bàn tay lạnh ngắt của nàng vào má mình mà chăm chút sưởi ấm. Thật ra Jisoo từ lâu đã biết con tim cô thuộc về nàng, chỉ là cô luôn tìm cách phủ nhận nó vì sợ sẽ có một ngày nàng bỏ cô mà đi.

"Chị đã nghìn lần ước rằng chị có thể danh chính ngôn thuận thổ lộ tình cảm của mình với em, chị thậm chí đã từng ích kỉ mong em là của riêng mình chị. Nhưng dần dần chị nhận ra mình đã sai rồi..."

"Chỉ cần em hạnh phúc thôi, dù em có chán ghét chị sẽ chẳng sao cả, có xem chị là thế thân của Mino oppa cũng chẳng sao cả. Em hãy cứ làm tất cả những gì em muốn, tổn thương chị cũng được, trốn tránh chị cũng được, nhưng xin em đừng tự hại sức khoẻ chính mình nữa, chị không thể chịu được đâu Jennie..."

Một người ngủ say, một người thành thật trút ra mọi nỗi lòng. Rồi những lời này mấy ai sẽ nghe thấy? Là đối phương hay là chính bản thân mình?

Viễn cảnh này, người có thấy quen không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip