Chap 13: Fear.

Mây đen kéo đến vây kín cả vùng trời.

Jennie mơ thấy mình lạc lõng giữa con phố xa lạ, bàn chân hướng về phía trước mông lung bước đi. Nàng không rõ chính mình muốn đi đâu, chỉ biết thả hồn vào từng đợt gió rét ngoài kia, cái cảm giác lạnh đến sởn óc giúp nàng thanh tỉnh phần nào. Nhưng mỗi lần như thế, nàng lại nhớ đến Jisoo, rồi không kìm được muốn trở về nhà chuốc say bản thân thêm lần nữa.

Thế nhưng trên đường về, giọt nước lạnh buốt từ đâu rơi xuống chóp mũi, ngay sau đó, cơn mưa lớn đột ngột đổ xuống. Đến khi nàng định hình lại mới nhận ra, quần áo nàng đã ướt nhẹp từ khi nào.

Bóng tối phút chốc nuốt chửng chút ánh sáng ít ỏi còn sót lại, khiến tầm nhìn của nàng triệt để tiêu tan. Nàng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, thế giới chỉ còn lại một màu tối đen, cùng lúc đó, sự tuyệt vọng đột ngột xuất hiện, nó muốn lôi nàng lao xuống đáy vực sâu.

Không còn nơi để về, Jennie vùi mình dưới làn mưa đang thi nhau trút xuống. Cơ thể kiệt sức cùng tâm trí rã rời khiến nàng chỉ muốn buông xuôi hết tất cả. Nhưng vào ngay lúc ấy, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người cùng chiếc dù quen thuộc trên tay, tiếng bước chân đều đều vang lên giữa giông bão.

Kìa nụ cười dịu dàng trên gương mặt xinh đẹp đến lay động lòng người, nàng si ngốc mỉm cười nhìn đối phương, mi mắt nặng trĩu dần hạ xuống...

"Jennie..."

"Jennie......"

"Jennie à........."

Nàng cựa người mơ màng mở mắt, gương mặt Jisoo phóng đại sống động trước mắt khiến nàng có chút ngỡ ngàng. Còn nghĩ bản thân vẫn còn mắc kẹt trong giấc mơ vừa rồi, thì cái chạm chân thực từ thân nhiệt của cô làm nàng nhất thời bất động.

"Đừng động đậy, em sốt rồi này."

Jisoo lo lắng vén tóc nàng mà áp tay lên trán đo nhiệt độ, gương mặt nàng đỏ bừng vì sốt, hơi thở ấm nóng bất thường, hẳn đều là hậu quả của việc dầm mưa đêm qua. Vốn cô đã định để Jennie nghỉ ngơi cả ngày lấy lại sức, nhưng nàng ngủ mê man đến tận trưa, tư thế không thoải mái cũng lười biếng trở người, dựa theo linh cảm của cô, rõ ràng sức khoẻ nàng đang không tốt chút nào.

Mà hành động thân mật của Jisoo khiến khuôn mặt nàng đang ửng đỏ càng phủ thêm một lớp phiếm hồng. Jennie hơi nghiêng đầu né cái tiếp xúc của cô, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.

"Sao chị lại ở đây?" - Nàng khó khăn trút ra chất giọng khàn khàn đặt câu hỏi.

"Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua sao?"

Lắc lắc đầu, lượng bia rượu hôm qua hại đầu đau như búa bổ khiến nàng chẳng thể nhớ được gì. Kí ức gần đây nhất chỉ gói gọn trong đoạn đường nàng dầm mưa trở về nhà, còn đoạn sau đó một chút cũng không hề nhớ ra.

Chẳng lẽ Jisoo chủ động đến đây? Tâm trí nàng tự động đặt ra nghi vấn, rồi lập tức phủ nhận khả năng này. Cô ghét nàng còn chưa hết, lấy đâu ra ảo tưởng sẽ nhớ đến nàng chứ?

Nhưng đâu đó trong thâm tâm, một đốm lửa nhen nhóm lên tia hy vọng, rằng lỡ đâu nó là sự thật thì sao?

Hai dòng mâu thuẫn đó khơi dậy sự tò mò của nàng hơn bao giờ hết, đôi mắt chăm chú đặt ở cô tìm kiếm câu trả lời. Jisoo khó xử nhìn nàng, cô không tài nào đoán được nàng có đang khó chịu vì sự xuất hiện của cô hay không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất tạm thời nên gác câu chuyện đó sang một bên, bởi vì nếu kể ra, hoạ chăng Jennie sẽ một mực khước từ cô, mà nàng thì đang sốt cao, để nàng ở lại một mình rất nguy hiểm.

"Chị vô tình thấy em trên đường... cho nên..."

Jisoo ngập ngừng trả lời, khéo léo chuyển đề tài khác.

"Với lại ngày hôm ấy là lỗi của chị... đáng ra hôm ấy chị không nên nói với em như thế, về tình cảm giữa em và Mino oppa..."

Biểu cảm phức tạp hiện rõ trên mặt Jisoo khiến lòng nàng bất giác chùng xuống. Giờ thì nàng đã nhớ ra, lý do nàng dầm mưa hôm qua chẳng còn gì ngoài việc chứng kiến cô và Hae In đi vào quán rượu cùng nhau, cho nên mới xoay gót trở về nhà riêng tìm đến hơi men. Xem ra, nàng một lần nữa tự làm mình thất vọng rồi.

Hai câu nói miễn cưỡng của Jisoo tưởng chừng chẳng liên quan đến nhau trong mắt nàng lại kết nối đến một lý do duy nhất, cô cảm thấy có lỗi với nàng, và sự việc đêm qua chỉ là vô tình mà thôi. Chăm sóc nàng cả đêm có khi cũng chỉ vì cảm giác áy náy suốt một tháng nay, hoặc là nhẹ nhõm khi nhận ra người nàng yêu là Mino chứ không phải một người con gái.

"Em hiểu, đêm qua thực đã phiền chị rồi. Chị còn có việc phải không? Còn bao nhiêu em tự lo được, chị đi đi kẻo muộn giờ làm."

Jisoo nghe nàng nói, nhìn ra nàng đang tìm cách tránh xa cô. Quả thật trái tim không tránh khỏi muộn phiền, nhưng so với việc để mặc nàng hãm hại bản thân như đêm qua, cô chỉ đành dằn lòng nhịn xuống, bề ngoài duy trì dáng vẻ quan tâm.

"Hôm nay chị không có, vả lại em như thế này sao có thể tự lo? Ngồi dậy ăn chút rồi uống thuốc, cả đêm qua em chỉ uống mỗi rượu, đã vậy còn lạm dụng thuốc giảm đau. Dạ dày không đời nào chịu nổi những thứ đó đâu."

Nói rồi nhẹ nhàng thổi muỗng cháo nóng hổi còn bốc khói nghi ngút, đến khi nguội bớt mới chìa về phía nàng. Jennie thật không muốn đối mặt cô ngay lúc này, cổ họng nghèn nghẹn chẳng còn chút hứng ăn nào nữa. Định tay với lấy tô cháo tự mình ăn, đôi mắt nàng vô tình chạm lấy ánh nhìn của cô, nhẹ sững người.

Nàng đã làm gì sai hay sao, sao đáy mắt Jisoo lại tràn đầy thương tổn thế kia. Bàn tay khẽ run lên, thật không dám nhìn vào đôi mắt ưu thương kia lần nữa.

Cánh môi chậm rãi hé mở, cổ họng đón nhận muỗng cháo âm ấm vô cùng dễ chịu, thoang thoảng mùi vị thịt bằm nàng thích nhất.

Nửa tiếng sau, cháo trong tô cuối cùng đã sạch sẽ, Jisoo nhanh chóng dọn dẹp, rồi trao nàng ly nước cùng viên thuốc hạ sốt.

Jennie nhìn viên thuốc to bằng nửa đốt ngón tay trong tay cô, đôi mày liền nhíu lại, nàng chúa ghét cái vị đắng của nó.

"Em chỉ cảm mạo, không nhất thiết phải uống."

"Vài ngày nữa là phải luyện tập cường độ cao rồi, em phải mau chóng hết bệnh lấy lại sức chứ. Ngoan, uống đi, chị có pha sẵn ly mật ong rồi, hứa sẽ không đắng."

Thanh âm đầy dịu dàng nhẫn nại vỗ về đứa trẻ bướng bỉnh trên giường. Jennie cứng đầu giữ nguyên biểu cảm từ chối, trong đầu diễn ra nghìn cuộc chiến tranh tư tưởng, cố gắng không để bản thân mình bị Jisoo dụ hoặc.

Ấy thế mà vài phút sau, viên thuốc cuối cùng cũng thành công trôi xuống.

Jisoo không giấu được nụ cười tự hào, bàn tay thon dài ân cần đặt lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng xoa xoa khen ngợi.

Cảm giác ấm áp truyền từ đỉnh đầu xuống lồng ngực lan đến cả vành tai, Jennie đỏ mặt ngượng ngùng giấu mặt mình trong chăn gối, tim đập nhanh đến lắp bắp cả giọng.

"Em... Em buồn ngủ rồi, gặp lại chị sau."

Chứng kiến phản ứng của nàng, Jisoo mới nhận ra hành động ban nãy của mình quá mức gần gũi rồi. Cô gật nhẹ đầu, nghĩ nàng vẫn còn mệt cần nghỉ ngơi thêm, nên nhanh chóng rời phòng trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có, trên tay cầm theo màn hình di động đang phát sáng cuộc gọi nhỡ.

Cách một cánh cửa, dẫu âm lượng Jisoo đã được cô cố tình hạ nhỏ, Jennie nằm im lìm trong chăn, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và đầu dây bên kia.

"Alo, anh quản lý ạ..."

"..."

"Chiều nay em có thể xin nghỉ không ạ... Em đã báo tối hôm qua rồi... Không biết anh có nhận được tin nhắn chưa..."

"..."

"Em sẽ cố gắng ghi âm bù trong ngày sắp tới..."

"..."

"Dạ, em cảm ơn anh nhiều..."

"..."

Thân thể Jennie bất động trên giường, hai mắt mở to kinh ngạc. Chẳng phải ban nãy Jisoo bảo rằng cô không có lịch trình hay sao? Sao bây giờ xin phép anh quản lý huỷ buổi ghi âm chiều hôm nay? Là vì bận bịu lo cho nàng ư?

Nội tâm nhoi nhói một cảm giác tội lỗi, đan xen niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng niềm vui còn chưa kéo dài được bao lâu, đâu đó trong lý trí Jennie lại gào thét rằng, mọi sự chỉ đơn thuần là do Jisoo thương hại nàng mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip