Chap 20: Ngoại truyện.

Đông qua, xuân đến.

Hàn khí dần rời đi, nhường lại khoảng trời Seoul hoa lệ cho ngọn gió đầu mùa. Mảnh đất còn vương chút tuyết trắng, mềm mại mỏng manh, in hằn mỗi dấu chân giữa khu vườn đầy ắp lá tàn.

"Jisoo."

"Chị ở đây."

Bước chân cố ý dừng lại, khuôn mặt phủ một lớp phiếm hồng, ánh mắt ngập tràn dịu dàng đặt trên người con gái nhỏ bé đang vui đùa dưới tán cây ở đằng xa, ngây ngốc mỉm cười.

"Hoa anh đào nở rồi, chị thấy có đẹp không?"

Jennie xoay lưng, khoé môi nàng nở rộ nụ cười tươi, lọt vào tầm mắt cô tức khắc hoá thành viễn cảnh xinh đẹp.

Gió luồn qua tán cây xào xạc, một cánh hoa buông rũ đáp trên lòng bàn tay, mang theo cả mùa xuân dịu hồng sưởi ấm làn da nàng.

"Chị thích cây, không thích hoa."

Ngữ khí đầy nhẹ nhàng thoát ra, Jisoo không rời mắt nhìn nàng - biểu tượng đẹp nhất trong lòng cô.

"Chị luôn nói thế." - Jennie bĩu môi hờn dỗi. - "Rốt cuộc nó có tội tình gì mà chị lại không thích chứ?"

"Hoa anh đào chỉ ở bên em một mùa xuân ấm, nhưng rồi sẽ rời bỏ em khi tiết trời trở lạnh. Còn cây, một đời xuân hạ thu đông sẽ luôn kề cạnh em. Hiện tại và cả tương lai sau này, vì em mà bằng lòng hứng chịu giông bão, mãi mãi cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc."

Đôi mắt Jennie khẽ xao động, thế giới nội tâm của người yêu nàng vẫn luôn thật sâu sắc.

"Nghe ý nghĩa thật đó, nhưng em vẫn thích hoa hơn cơ!"

Bất kể là nhiều năm đã qua, Jennie nhất nhất không chịu bị lý lẽ của cô làm cho thuyết phục.

"Tại sao?" - Jisoo có chút khó hiểu, dường như chấp niệm của nàng còn lớn hơn cô tưởng.

"Vì hoa rất đẹp, giống như chị vậy." - Nàng rạng rỡ cười.

"Chị ư?"

"Phải, Kim Jisoo là đoá hoa đẹp nhất em từng thấy."

Hình dáng phía trước thu vào mắt, xao xuyến tâm hồn, trái tim nhảy loạn xạ nơi ngực trái. Jisoo mím môi ngượng ngùng, tự hỏi từ khi nào miệng lưỡi nàng lại trở nên ngọt ngào như vậy.

Sau tất cả mọi chuyện, cả hai đã cùng nhau hàn gắn mối quan hệ giữa họ, trở lại những cử chỉ thân mật như trước kia, thậm chí khoảng cách giữa hai người còn có dấu hiệu ngày càng bị rút ngắn. Chỉ cần Jisoo đi đâu đều sẽ thấy bóng dáng nàng bên cạnh, ngược lại bất cứ khi nào Jennie cảm thấy hạnh phúc, thì y như rằng Jisoo chính là niềm vui đặc biệt ấy.

"Sao lại là hoa anh đào nhỉ? Chị tưởng em không thích màu hồng cho lắm?"

"Đúng thế, em chỉ thích màu đen thôi." - Jennie gật gù, như vừa nhớ ra điều gì liền bổ sung. - "Và màu đỏ nữa."

"Màu đỏ?"

Jisoo hiếu kì hỏi, cô không nhớ nàng từng nói nàng thích gam màu nổi bật ấy.

"Màn trình diễn của chị trong outfit sắc đỏ trên sân khấu thật sự rất lộng lẫy. Sau đó em liền nhận định nó là màu yêu thích của mình."

Giải đáp một hồi, Jennie dần cảm thấy có gì đó kì lạ trong câu hỏi của cô, nhưng không thể tìm ra nguyên do của điểm bất thường là gì.

"Mà chị hỏi để làm gì vậy?"

Jisoo không nói gì, chỉ lặng thinh chăm chú nhìn nàng, đôi mắt đen huyền hàm chứa ẩn ý sâu xa. Lặng lẽ viết nên những ý định cho cột mốc quan trọng trong tương lai sau này...


...


Hoàng hôn buông xuống, hai bóng người song song sánh bước, mười ngón tay đan nhau không một kẽ hở. Chóp mũi Jennie được bao bọc kĩ lưỡng trong len quàng cổ, có chút ửng hồng vì nhiệt ấm đang lan toả khắp lồng ngực.

Nàng yêu lắm những khoảnh khắc thế này, chỉ muốn yên vị mãi mãi trong vòng tay ấm áp của cô. Một cuộc đời vô lo vô nghĩ, ngày ngày bình đạm trôi qua, như thế thôi cũng là quá đủ rồi.

Cả hai cùng nằm trên chiếc giường lớn, hơi nghiêng người đối mặt lẫn nhau. Đáy mắt phản chiếu vỏn vẹn hình ảnh đối phương, tràn lan mê luyến, đến cả dòng thời gian ngoài kia cũng tưởng chừng vừa ngưng đọng.

"Hình như chị có sở thích chạm vào em?"

Ngón tay thon dài đang mân mê trên khuôn mặt chợt dừng lại. Jisoo ngẩng mắt nhìn nàng, tông giọng trầm ổn mang phần dịu dàng:

"Chị không được phép sao, hửm?"

"Tất nhiên rồi, chị cứ sờ mãi, hai cái má bánh bao của em mà rơi mất, lúc đó người lỗ nhất là em còn gì?" - Nàng chu môi phản bác.

Dáng vẻ tị nạnh đầy dễ thương của Jennie khiến cô không kiềm được mà bật cười. Chậm rãi vòng tay ra sau eo nàng mà kéo về phía mình, để cơ thể nàng hoàn toàn lọt thỏm trong lòng cô, sau đó tựa đầu vào trán nàng, ôn nhu mở giọng:

"Ngốc, chị là của em, còn phải sợ thiệt thòi?"

Jennie nghe cô nói, liền híp mắt không thôi bướng bỉnh nữa, vui vẻ hưởng thụ cái ôm đang phủ quanh nàng.

Jisoo cũng không quấy nhiễu, thậm chí còn dung túng để nàng tuỳ ý ôm đến cứng ngắc. Hạ thấp cằm hôn lên mái tóc nâu dẻ của nàng, lại cảm thấy không đủ, liền di dời nụ hôn sang đôi mày thanh mảnh, rồi đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng nán lại ở bờ môi anh đào, nhẹ nhàng đặt lên, cẩn trọng nâng niu như một viên ngọc quý.

Dây dưa lúc lâu, đến khi nhận thấy hơi thở cả hai dần cạn kiệt, Jisoo mới đành chịu buông tha nàng.

"Chị yêu em."

Thanh âm cô nỉ non, chất chứa sự cưng chiều vô hạn.

"Em cũng yêu chị..."

Vừa để nàng phản hồi, cánh môi cô lần nữa áp sâu khoé miệng đang mở, mỗi động tác đều vô cùng nhẫn nại, đưa nàng vào cõi hư không huyễn hoặc, lý trí cũng dần trở nên mụ mị mê man.

Đối với loại hành động của cô, Jennie ngược lại còn cảm thấy vô cùng yêu thích.

"Cuồng hôn."

Nàng mắng yêu một câu, Jisoo cong cong khoé môi, nâng cổ tay nhỏ bé của nàng tiếp tục hôn lên. Mùi hương của nàng giống như liều thuốc nghiện, khiến cô càng hôn lại càng muốn lấn tới.

Sống mũi cọ lên cần cổ trắng nõn, Jennie có chút nhột muốn rụt người, vành tai nàng thấp thoáng vài vệt điểm hồng. Thực sự trông rất đáng yêu.

Nàng nhận ra một điều, Jisoo sau khi yêu như biến thành một người khác. Tuy rằng trước mặt người ngoài cô luôn giữ nét trưởng thành điềm đạm, nhưng tối đến khi chỉ có nàng bên cạnh, bản chất thật của Jisoo liền lập tức buông lơi. Mỗi lúc ôm nàng trong lòng, cô sẽ gọi tên "NiNi, NiNi", giống như sống không thể thiếu hơi nàng vậy.

Mà nàng thì lại thích điều đó mới hay chứ.

Jisoo hôn rất lâu, mãi đến khi nàng nhắc nhở trời đã trễ, mới gật đầu tắt đèn cùng nàng đi ngủ. Dù sao thì họ là người của công chúng, thời gian sáng tối đều dành hết cho công việc, không có mấy khi được nghỉ ngơi như hôm nay.

Giữa hai người như có thanh nam châm từ trường mạnh mẽ, ngay sau khi đèn tắt, Jisoo theo thói quen kéo nàng vào lòng cô, cẩn thận cảm nhận cơ thể nàng có chỗ nào lạnh không thoải mái hay không, đảm bảo tất cả ổn thoả mới mỉm cười tựa cằm lên tóc nàng, giọng nói nhỏ nhẹ lên tiếng:

"Em ngủ ngon."

Người ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Jisoo vì Jennie mà dịu dàng hết mực. Chỉ trách cô chỉ phơi bày nó trước mặt mỗi mình nàng. Mười năm, ắt hẳn luôn chứa đựng những tâm tư thầm kín nhất.

Nàng vùi mặt trong hõm cổ của cô, thấp giọng thủ thỉ đủ cho cả hai nghe thấy:

"Jisoo, cảm ơn chị."

"Về điều gì?"

"Về mọi thứ."

"Mọi thứ của chị là em."

Jennie trong cơn mơ màng chỉ mỉm cười không nói gì, đường nét thoả mãn giãn ra, báo hiệu đại não chuẩn bị đi vào giấc mộng.

Không gian chìm trong tĩnh lặng, đâu đó còn nghe thấy tiếng hô hấp đều đều từ đứa trẻ đang say giấc.

"Mơ đẹp nhé."

Jisoo nhu thuận hôn lên vầng trán xinh đẹp của nàng, thì thầm những con chữ cuối cùng rồi chìm vào giấc ngủ.

Một đêm lại trôi, bên tôi, vẫn có người.

Mười năm của tôi,
nguyện vì người, bằng lòng đổi lấy.

Chỉ người thôi, trong mắt tôi, vẫn luôn chỉ có người...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip