3: "Hoa nở hoa tàn, tự có lúc"
Sau lưng thiếu nữ là dải nắng sớm mai, người đi ngược nắng, sáng lạng lắm nhưng lại như bị mờ ảo đi, không thấy rõ dáng vẻ, nụ cười. Sơ mi trắng, váy voan dài đến tận gọt chân, thướt tha bước đến, cô cười thật rạng rỡ làm Jennie bất giác thấy nụ cười ấy còn chói loá hơn cả nắng vàng.
- Có đẹp không? - Thiếu nữ mân mê xoè váy, miệng tươi cười rạng rỡ hỏi.
- Chị lúc nào mà chẳng đẹp!
Vừa đáp lời liền thảng thốt, Jennie nhìn chằm chằm người trước mắt, mai tóc đen xoăn lơi buông dài, chị ta là Jisoo.
- Không phải! - Jennie khe khẽ trong cổ họng.
- Cô nói sao cơ?
Bỗng dưng lại nghe được lời như vậy, Jisoo mở cờ trong bụng, thấy vô cùng hân hoan.
Ái ngại vuốt vuốt mái tóc, cuối gầm mặt cố giấu đi những xáo động, Jennie mỉm cười - Tôi nói chị lúc nào cũng đẹp!
- Được rồi! Đi thôi, đi mua đàn cho chị trước!
Nói rồi nàng xoay người đi, bấm móng tay vào da thịt chỉ để bản thân tỉnh táo một chút.
Không phải chị ấy...
•••
Kiếm tìm một cây cello tốt không nằm trong khả năng của Jisoo, suốt cả buổi đi lựa cây đàn tốt cho Jisoo, Jennie liên tục hỏi ý thích của chị, Jisoo chỉ xua tay bảo Jennie cứ tùy ý. Thế mà Jennie vẫn chọn rất kĩ lưỡng, nghiêm túc muốn chọn một cây thật tốt. Sau cùng cũng chọn được một cây đàn thuộc hàng đắt nhất cửa tiệm này.
- Chị cứ nhận nó, đây là quà trả ơn tôi tặng chị! - Jennie vừa lái xe vừa đều đều nói.
- Quà có cần đắt tới vậy không cô chủ? - Nhận được quà trị giá lớn, Jisoo có chút không thoải mái.
- Đắt thì cũng là để thực hiện ước mơ của tôi mà! - Jennie không nghĩ nhiều đến cảm nhận của Jisoo, vô tư nói ra một câu lạnh nhạt.
Nắm chặt dây an toàn, Jisoo nghĩ ngợi một lát, chị khẽ giọng ấm ức - Nghe cứ như tôi giúp cô để nhận được lợi lộc ấy! Tôi cùng cô thực hiện chỉ đơn giản vì đó là cô thôi, không phải vì quà, cũng không vì để cô biết ơn.
Khoảng lặng ập đến sau lời trách móc của Jisoo. Thế mà trái ngược với khoảng không thinh lặng này, tâm trí nàng ta lại được dịp nổi sóng, vì chị ta, hay nói đúng hơn vì những quá khứ rất thường xuyên bị chị ta gợi về.
- "Em đúng là không có kĩ năng! Tặng quà quý ba phần thì phải nói lên bốn phần, bảy phần thì nói lên mười phần. Ai như em, rõ là để tâm, lại cứ nói như vẻ mình tiện tay tặng cho ấy! Lần sau tặng người khác, ít nhất hãy nói đúng tâm ý của mình"
- "Không có người khác, chỉ có chị! Chỉ có chị em mới muốn tặng quà"
- "Em...cứ bắt trọng tâm lệch đi đâu ấy"
- "Chứ không phải bắt trúng phốc con tim nhỏ của chị rồi hả"
- "Chị thừa nhận"
Cô ta cười rạng rỡ nhìn em, ánh mắt chứa tất cả những ánh sáng thanh thuần và xinh đẹp của thế gian cuốn lấy hồn em. Trong phút chốc, bất thình lình biến đi đâu mất, chỉ để lại một nỗi trống trải và lặng tờ...
Tay lái đều đều, bàn tay có vẻ siết chặt hơn trên vô lăng, Jennie lên tiếng đáp lại sự ủy khuất nơi Jisoo.
- Có một người từng nói rằng...tôi là người không biết tặng quà nhất, bởi dù trong lòng có nghĩ suy điều gì, tôi cũng đem giấu đi, chỉ tùy tiện nói ra một câu nhạt nhách.
Xe dừng đèn đỏ, nàng bất giác đặt tay lên vai Jisoo vỗ nhẹ dịu xoa - Thế nên đừng nghĩ thế, tôi cũng là chân thành muốn tặng quà mà thôi!
- Nhưng mà...vẫn là đắt quá!
Đèn đường chuyển xanh, mọi phương tiện đều phải tiếp tục khởi hành...
Jennie lái xe bình bình đáp - Chiếc vòng chị tặng tôi thì không đắt sao, nhưng tôi dẫu biết nó chiếm hết một năm tiền lương của chị vẫn nhận đấy thôi. Đơn giản là, tôi đang nhận lấy tấm lòng của chị, không phải nhận lấy giá cả của nó.
Jisoo gật nhẹ đầu, đôi tay siết chặt dây an toàn cũng thả lỏng và dần buông xuống - Tôi cảm ơn cô!
Vâng đúng là như vậy, cuộc sống có rất lắm điểm dừng đèn đỏ, cùng tồn tại nhiều lắm nhưng người phải tiếp tục đi khi ánh đèn chuyển xanh. Chị và tôi, chúng ta đều phải tiến về phía trước, cớ sao tôi cứ vô thức tiến một bước tới, rồi lại đến lùi ba bước về sau...
- Tôi đưa chị đến lớp thôi nhé! Lát chị gọi taxi về giúp tôi. Lần sau sẽ cho tài xế đưa đón chị. Hôm nay tôi có việc đến khuya mới về, chị không cần nấu bữa tối cho tôi.
Jisoo nhìn chằm chằm phía ngoài cửa, nhẹ giọng đáp - Ừm, từ lúc vào làm, ngày này năm nào cũng để ý thấy cô đến khuya mới về.
Jennie là người làm việc rất có quy tắc, không xã giao đến tối muộn, không chời bời đến nữa đêm. Chỉ duy ngày này hằng năm là nàng ta phá lệ, cũng chẳng rõ là đi đâu, làm gì. Jisoo chỉ biết, mỗi khi nàng ta về, trên người đều vương vấn mùi hương hoàng lan quẩn quanh thân mình.
•••
Đưa Jisoo đến nơi và gửi riêng cho cô giáo, Jennie sau đó liền rời đi. Ghé vào một tiệm hoa nhỏ trong ngõ vắng, nơi đây gọi là "Ngõ ước nguyện", nói đến thì...đã từng là một nơi đầy ấp tiếng cười của cô gái kia và nàng, và cũng là nơi...lưu lại những dòng nước mắt nặng trĩu những tâm tư giằng xé...
- "Chị...đã từng thật sự yêu tôi chưa."
- "Chưa từng!"
Cửa kính nhỏ bị đẩy vào, chiếc chuông nhỏ treo trên cửa kêu leng keng. Cô chủ tóc vàng thân thuộc rạng rỡ quay mặt, cười tươi điềm nhiên nói
- Một bó hoa thạch thảo, có đúng không nào quý cô của em?
Nàng là Rosie, một người bạn thân thiết dù Jennie rất ít gặp, một người bạn rõ rất nhiều chuyện về Jennie...
- Ừm, một bó thạch thảo.
Jennie mỉm cười, ngồi xuống bàn cạnh ô cửa sổ nhỏ, nơi đó kê một giá tranh, để sẵn dụng cụ vẽ. Nhưng nàng không định vẽ, đã từ lâu nguồn cảm hứng của nàng đã rời đi...
- Đã năm năm rồi đấy Jennie ạ. Đã nhiều hơn quãng thời gian chị quen Veronica một năm rồi! Sao còn chưa buông?
Veronica, vâng, là cô thiếu nữ thích bản Canon D, là cô thiếu nữ khiến em tin, khiến em yêu, là cô thiếu nữ làm em đau, cũng chính là cô thiếu nữ đã rời bỏ em và rồi, cuối cùng vẫn nắm lấy trái tim em. Là...Veronica, Veronica ánh sáng thanh thuần đầu tiên của đời em.
- Thời gian bên nhau tổng cộng là bốn năm, nhưng chị ấy đã lắp đầy cả vài chục năm trước đó cho đến khi kết thúc. Cả đời chị mãi đến khi đó, mới biết hoá ra mình vẫn chưa mù loà trong bóng tối.
Jennie vẫn mãi miết ngắm ra con đường nhỏ trong ngõ vắng, hai bên đường toàn lá và hoa, hoà cùng ánh nắng, đẹp đến ngỡ ngàng. Cùng với người biết tất thảy về mình, không phải giấu diếm gì lại thoải mái hơn, được tâm tình, được nghĩ ngợi, được nhớ nhung.
- Rosie à! Thật ra chị ấy...có làm gì sai sao? Thật ra là chị, có còn yêu chị ấy như chị tưởng không? Có thật sự chưa yêu người khác không? Chị cũng không rõ...
Jennie nhìn về phía Rosie đang bó hoa, thẩn thơ nói. Jisoo gắn bó bên nàng cũng được bốn năm rồi...là vì chính chị ta, hay là vì Veronica?
Rosie vẫn đều đều bấm tỉa cành hoa, đến cành này thì lại chẳng đứt hẳn, có gãy đấy, nhưng chưa rời.
- Chị đã nghi ngờ, thì có lẽ...đã có người khác xuất hiện trong đời chị, nhỉ? Dứt khoát thì cành cây gãy đôi, yếu tay thì cũng co quắp lại, từ từ cũng dứt.
Jennie chỉ lặng im không đáp, Rosie cũng chẳng gặng hỏi thêm.
- "Hoa rồi sẽ tàn mà!" Veronica trước ngày rời đi khi đến mua hoa có nói thế.
- Ừ hoa sẽ tàn...
Jennie lập lại câu nói ấy một cách thật tiếc nuối. Cớ sao nàng vẫn luôn là người thích chưng ngắm hoa khô?
- Dù sao thì em rất thích câu "Hoa nở hoa tàn, tự có lúc". Cái chị cần là cái "lúc" ấy, thời điểm đến, chị có thể cũng sẽ rời đi.
Jennie mỉm cười gật đầu - Sẽ sớm thôi, hoa hoàng lan sẽ tàn sớm thôi...
Veronica thích hoa thạch thảo, Jennie thích...Rosie ngớ người, nhìn xoáy vào Jennie - Chị nói gì thế?
- Ý chị là...có khi rời khỏi thạch thảo, chị sẽ không còn là hoa hoàng lan nữa thì sao. Biết đâu chị sẽ sớm buông thì sao...
Jennie lại nhìn mãi ngoài ngõ, cười thật tươi.
- Em ước chị sẽ sớm như thế!
Rosie đặt bó hoa vào tay Jennie. Một bó thạch thảo màu xanh như ấp ôm lấy mọi sự thuần khiết, gánh chịu lấy mọi nỗi buồn. Như người thích nó vậy...
- Cảm ơn em! Chị đi đây.
- Chị lại quên mang áo ấm rồi, đã năm năm rồi vẫn không thể học được thói quen.
Rosie nói rồi chạy nhanh vào phòng thay đồ, cầm ra một chiếc cardigan giao cho chị - Ngày này chị đều ở ngoài đến tối khuya, trước đây có chị ấy chăm lo, giờ em thay chị ấy, giữ lấy mà mặc. Jennie, hãy cười nhiều hơn nhé! Veronica nên được giấu đi thôi, trong một góc trái tim chị, thế là đủ.
- Chị đi đây! - Jennie mỉm cười với em, nhẹ bước rời đi.
•••••
From me: Vui vẻ và thật hạnh phúc nhé! Luv u all🩵🩵🩵
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip