Twenty Seven

Kim Jisoo vẫn như cũ ngồi ở chỗ dành cho kiểm phương. Khoảng thời gian từ khi vụ án này diễn ra cho tới nay, hôm nay là lần đầu tiên ngồi đầy người.

Mặc dù hôm nay mở phiên toà bí mật, mặc dù họ đã từ chối khéo những người dân không liên quan cùng ký giả để bảo vệ người bị hại, nhưng đối mặt với yêu cầu của người bị hại, bọn họ lại không thể cự tuyệt.

Kim Jennie cùng với hai quan toà khác đi vào tòa án, mọi người đứng dậy nghênh đón.

Cô ngồi nhìn xuống dưới đài, rồi lại nhìn Jisoo, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Chaeyoung đang ngồi ở chỗ dự thính, trong hốc mắt đều là nước mắt.

Lại nhìn sang Lee Shi Woo, cái tên bình thường luôn cuồng vọng phách lối, hôm nay lại vô cùng bất ổn, xem ra, hắn biết mình đang gặp đại nạn.

"Hôm nay mở phiên toà để tiến hành tuyên án, bị cáo cùng kiểm phương còn có gì muốn bổ sung hay không?" Cô dựa theo trình tự hỏi.

Jisoo lắc đầu, luật sư của bị cáo lại nói, nội dung đương nhiên vẫn là hy vọng quan toà có thể vì tình trạng tinh thần của bị cáo mà châm chước, cân nhắc mức hình phạt.

Dĩ nhiên, Jisoo vô cùng khinh thường.

Còn Jennie vẫn bình tĩnh, không chút thay đổi,"Quan toà tuyên án, bị cáo Lee Shi Woo phạm vào điều 29: cưỡng chế, ép buộc quan hệ, đồng thời cũng phạm vào điều 40, vì cưỡng chế, ép buộc quan hệ mà làm người bị hại tự sát, lại còn đe dọa an toàn của người bị hại, phán quyết có tội, xử tù chung thân, tước công quyền (quyền công dân) cả đời."

"Từ những chứng cứ trong đĩa cd, nên toà án quyết định đưa ra hình phạt như trên, có lẽ có rất nhiều những hình ảnh còn chưa được tìm ra, hoặc là do người bị hại không muốn ra mặt; làm sao bị cáo lại có thể ác độc như thế, coi phái nữ là đồ chơi, chỉ vì ham muốn cá nhân mà liên tục ngược đãi làm nhục người khác, lại còn chà đạp đủ kiểu."

"Mười mấy năm qua đã có biết bao nhiêu người bị hại bị rơi vào đó, không cách nào thoát ra được, thậm chí còn tràn ngập sợ hãi, không có cách nào sống bình thường. Tội của bị cáo là không thể tha thứ, mời ra toà lại tìm mọi cách nguỵ biện, còn đe doạ người bị hại, thật không thể khoan dung, cho nên việc cách ly với xã hội là cần thiết, vì vậy sau khi hợp nghị, quan toà quyết định xử tù chung thân."

Jisoo nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy vui mừng ── rốt cuộc cũng đợi được kết quả này.

Chỗ của những người dự thính truyền tới những tiếng kêu gào vui mừng, nhưng cũng có tiếng khóc; đôi mắt đẫm lệ của Chaeyoung nhìn Jennie…… bội phục cô, cảm tạ cô.

"Những vật chứng liên quan sẽ do kiểm phương tiếp tục cất giữ, nếu như bị cáo muốn chống án, thì có thể cung cấp những vật chứng đó cho toà án sử dụng, nhưng sau khi định tội xong thì nên lập tức tiêu hủy, để tránh người bị hại phải chịu tổn thương lần thứ hai."

Jisoo nghe, gật đầu tán thành.

Lee Shi Woo ngồi sững ở đó, toàn thân mềm nhũn, luật sư cũng không còn cách nào để cứu vãn.

Jennie đột nhiên đổi giọng, nhìn Chaeyoung đang ngồi ở chỗ dự thính, "Thật xin lỗi, chính nghĩa tới quá muộn. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Park Chaeyoung bịt miệng, không ngừng khóc; những người khác cũng nghẹn ngào, trên mặt mỗi người đều là nước mắt.

"Tôi thay mặt tất cả người bị hại cám ơn cô, nhờ cô nguyện ý đứng ra nên mới có thể đem người xấu ra công lý; bởi vì dũng khí của cô, nên vụ án này mới có thể tra ra manh mối, cám ơn cô."

Chaeyoung khóc, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu.

Người nhà của người bị hại khác đột nhiên cầm tay cô, nói cám ơn cô….

"Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà." Jennie đứng lên, bên trong tòa án đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay không dứt.

Lee Shi Woo bị cảnh sát toà án mang đi, tiếp tục giam giữ, đời này có lẽ là tìm không thấy lối ra của nhà giam rồi.

Jisoo cũng đứng lên, nhìn bóng lưng gầy yếu của Jennie ── vì vụ án này, cô hao hết tâm lực, thậm chí còn phải chịu đựng chỉ trích, bất mãn của cậu.

Jennie theo hai quan toà đi ra khỏi toà án. Những giọt nước mắt ẩn thật lâu trong hốc mắt của cô rốt cuộc cũng chảy ra; trong nháy mắt khi cô xoay người đi, Jisoo đã nhìn thấy nước mắt của cô.

Cô biết, cô rốt cuộc có thể thở phào một cái rồi !

Cô không thẹn với lương tâm, từ đầu tới cuối, mặc kệ là công việc, hay là tình cảm, cô đều không thẹn với lương tâm ── dù kết quả ra sao cũng không quan hệ, cô đều có thể chịu đựng.

Vụ án của Lee Shi Woo cứ như vậy kết thúc, mặc dù bị cáo lập tức đòi chống án, còn yêu cầu bỏ việc giam giữ, nhưng tòa án cấp cao không tán thành, vẫn tiếp tục giam giữ người.

Từ khi Jennie thẩm vấn vụ án này đến khi kiểm phương tìm được chứng cứ, xã hội đã chịu không ít ảnh hưởng.

Cho dù Lee Shi Woo có muốn chống án cũng sẽ không có kết quả tốt, bởi vì toà án cấp cao cũng đã sớm chịu ảnh hưởng.

Huống chi bằng chứng như núi, hắn còn muốn đổ thừa cho ai?

Vụ án này quả thực là oanh động cả xã hội, nhất là việc Kim Jisoo dụng kế lừa gạt Lee Shi Woo nói ra mấu chốt, làm cho cả vụ án đột phá, mọi người lại càng có nhiều chuyện để nói.

Việc quan toà Kim Jennie sau khi tuyên án xong lại hướng về phía người bị hại chính miệng nói xin lỗi, nói chính nghĩa tới quá muộn, cũng làm cho mọi người khắc sâu ấn tượng.

Cuộc sống của Jennie vẫn cứ trôi qua như thường lệ ── mỗi ngày vẫn như cũ đi làm, vẫn như cũ mở phiên toà, vẫn như cũ phán quyết sinh tử. Cô vẫn thường phải nhắc nhở bản thân, đừng nghe thị phi, đừng đem tất cả trở thành đương nhiên, phải hiểu được hoài nghi. . . . . .

Ngồi trong phòng làm việc đọc hồ sơ, thuận tay cầm lên tư liệu bên cạnh, "Tiền bối, giúp em đưa đến phòng văn thư có được hay không?"

Lập tức nhảy dựng lên, "Không thành vấn đề." Trong khoảng thời gian này, Jennie rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, luôn xem công việc là nhất, hiện giờ Jennie nguyện ý nói với cô, cô phải nói mới được."Jennie a!"

Ngẩng đầu, "Thế nào?"

"Em. . . . . . Ai! Thôi." Vốn là muốn hỏi, cô thật không muốn nhận điện thoại của Jisoo sao?

Lisa ôm tư liệu, mở cửa đi ra phòng làm việc, lập tức nhìn thấy một người ở hành lang ── người nọ chính là Jisoo."Cậu. . . . . ."

Jisoo mấp mấy môi, nhìn cửa lớn đóng chặt, "Jennie cô ấy. . . . ."

Cô ấy đang bận!" Cô tức giận nói.

Đúng là Jennie đang rất bận ── kể từ sau khi xong vụ án của Lee Shi Woo, cô lại phải tập trung tinh thần vào một vụ án khác, là vụ án khởi tố một kiểm sát.

Thành thật mà nói, cô cảm thấy làm loại công việc này lâu dài sẽ giảm thọ .

". . . . . ."

Lisa tiếp tục nói chuyện không chút khách khí: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Hiện tại vụ án của Lee Shi Woo đã kết thúc, cậu đã trở thành đại anh hùng, còn tới tìm Jennie làm gì?"

Cười khổ, "Tôi không phải đại anh hùng, là Jennie mới đúng. . . . . ."

Nhìn bộ dáng của cậu, Lisa cũng không nỡ tiếp tục chỉ trích, "Ai! Thật ra thì nói như vậy cũng không đúng! Phải xử lý vụ án khó giải quyết lại phiền toái như vậy… cuối cùng đã có thể thành công đem người xấu định tội, các ngươi ai cũng cực khổ, ai cũng có công lao."

"Tôi không có, đều là công lao của Jennie." Nhìn cửa, Jisoo không dám mở cửa đi vào.

Mấy ngày nay cậu gọi điện thoại cho Jennie mấy lần, giọng điệu của cô đều như giải quyết công việc. . . . . . Làm gì lại có nhiều công việc như vậy? Giữa bọn họ, chỉ còn lại công việc thôi sao?

Jennie. . . . . ."Có phải Jennie sẽ không tha thứ cho tôi hay không?"

"Tha thứ? Nếu tôi là Jennie, tôi mới không tha thứ cho cậu...cậu biết cậu nói chuyện có bao nhiêu quá đáng không? Lại còn dám chất vấn Jennie lén lút cùng luật sư bị cáo gặp mặt! Tôi đã nói rồi, Jennie là người thế nào, cậu không phải không biết, cậu chất vấn cô ấy như vậy, so với việc giết cô ấy còn tàn nhẫn hơn."

Jisoo chỉ cảm thấy hối hận không thôi, trong ánh mắt cũng tràn đầy hối hận, khổ sở; ánh mắt buồn bã của cậu đã nói rõ tất cả, "Tôi thật sự xin lỗi, là tôi nói sai."

"Cậu đi mà nói với Jennie!"

"Tôi nói rồi, nhưng cô ấy. . . . . ."

"Cô ấy không tha thứ cho cậu?"

Lắc đầu, "Cô ấy nói không quan tâm."

Lisa gật đầu, "Cậu xong đời rồi!"

Bất quá Jisoo cũng nên suy nghĩ một chút, rốt cuộc chính mình cần cái gì? Vụ án của Chaeyoung đã kết thúc, người xấu chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt, hiện tại vấn đề chính là bản thân cậu.

Lisa đổi giọng, thở dài nói: "Jisoo, cậu biết không? Ngày đó tôi chạy đi mắng cậu, tự tôi cũng cảm thấy không đúng lắm, cậu là kiểm sát, coi như cậu không biết Chaeyoung, đụng phải người bị hại giống như Chaeyoung, lấy cá tính của cậu, cậu cũng sẽ không bỏ qua; cậu có thể vì Chaeyoung truy tìm chính nghĩa, nhưng cậu có biết rõ ràng cảm giác của cậu đối với Chaeyoung là gì không?"

"Tôi. . . . . ."

"Ý tứ của Jennie tôi hiểu, cô ấy không muốn cậu khó xử, hoặc là nói, cô ấy vẫn cảm thấy là do cô ấy đã chen vào giữa cậu cùng Chaeyoung, nên cô ấy thà rằng im lặng, thành toàn cho cậu cùng Chaeyoung; hiện tại đổi lại, cậu nên nói cho cô ấy biết, rốt cuộc người cậu muốn là ai? Thật đáng chết! Tôi ghét nhất là khi lựa chọn. . . . . . Nhưng quan trọng là, người cậu muốn chọn là ai?!"

Lựa chọn, Jisoo làm sao có thể lựa chọn?

Ngay từ đầu, Jisoo không hề nghĩ Chaeyoung sẽ trở về, dù sao cũng đã qua 7, 8 năm ── trong khoảng thời gian này người ở bên cạnh cậu chính là Jennie, Jennie đã trở thành thói quen của cậu, Jisoo cũng đã đón nhận cô gái này, thậm chí còn tỏ tình với cô.

Nhưng Chaeyoung đột nhiên xuất hiện, mang theo thương tổn khắp người, trong lúc nhất thời cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn phải cứu Chaeyoung, bảo vệ cô, giúp cô báo thù.

Vì vậy Jisoo không có thời gian chiếu cố Jennie. . . . . . Thậm chí cậu còn chỉ trích cô. . . . . .

Hiện tại, Jennie đã không cho cậu cơ hội. . . . . .

"Jisoo, Jennie không giống như cậu nghĩ, không phải lúc nào cô ấy cũng lãnh tĩnh đâu, cô ấy. . . . . . cô ấy thường trốn khóc một mình. Cậu có thể trực tiếp vì Chaeyoung theo đuổi chính nghĩa, Jennie lại phải băn khoăn đến việc cô ấy là quan toà; huống chi giữa ba người các ngươi tuyệt đối không chỉ là quan toà, kiểm sát cùng người bị hại đơn giản như vậy, áp lực của cô ấy cũng không nhỏ!"

Jisoo thở dài, trong lòng càng đau hơn.

Jisoo rốt cuộc nên làm cái gì? Jennie bây giờ đã đem cậu loại bỏ bên ngoài, không muốn nghe cậu nói nữa, giữa bọn họ bây giờ ngay cả bạn bè cũng không phải.

Jisoo không nên như vậy. . . . . . Jennie. . . . . .

Vỗ vỗ bờ vai của Jisoo, Lisa đi đưa tài liệu ── có một số việc chỉ có thể dựa vào tự mình nghĩ rõ ràng, cậu ta thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu rõ ràng.

Tuy nói Jennie cùng Jisoo không có gì, nhưng không ai biết, trong lòng cô, chị đã tồn tại quá lâu, làm sao có thể không có gì?

Kim Jisoo đứng ở cửa nhưng lại không dám mở, nghĩ đến thời gian chính mình tổn thương Jennie, tim của cậu cũng không nói rõ được là sao.

Chaeyoung cần bảo vệ, cần an ủi, nhưng cậu hoài nghi mình có làm được hay không? Nhất là khi ở trong lòng cậu luôn lưu lại bóng dáng của Jennie.

Jisoo làm sao có thể khốn kiếp như vậy chứ?

Jisoo không muốn bắt cá hai tay, cậu cũng chưa từng nghĩ tới; nhưng vì Jisoo chần chừ nên làm tổn thương cô ấy.

Nhất thời, Jisoo không có dũng khí mở cửa, không có dũng khí để đối mặt với cô── cô từng nói qua cô rất bình tĩnh, trong lòng không hề bị ảnh hưởng.

Jisoo sợ quấy rầy sự bình tĩnh của cô, sợ mình không biết nên đi hướng nào, rồi lại đả thương cô lần nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip