98. Chùn bước

Từ khi trở về Jeon gia, Seokjin rất ít đến phòng sách, vì bốn năm trước cậu và Jungkook cắt đứt quan hệ chính tại căn phòng này. Cậu đứng trước cửa, điều hòa hơi thở rồi gõ cửa.

"Vào đi." Giọng đàn ông trầm thấp vang lên.

Quả nhiên anh đang ở nhà.

Cửa phòng sách đẩy ra, Seokjin bước vào, nhưng không có mùi thuốc lá như cậu nghĩ, mà chỉ có hương hổ phách thuộc riêng về anh. Bầu không khí trong phòng phảng phất mùi hương nam tính, hòa vào hơi thở, tiến sâu vào cơ thể cậu.

"Ra ngoài?" Anh cúi đầu, tập trung xem tài liệu trên tay, còn tay trái thì đùa giỡn với điếu thuốc chưa châm.

Seokjin ngột ngạt, liếm môi gượng gạo, khó khăn lên tiếng, "Tôi, tôi muốn ra ngoài."

Nụ cười hờ hững nhưng khó coi vô cùng nở trên môi anh. "Em có thể đi, Tôi không cấm. Yên tâm, tôi không quen cấm em ra ngoài ban ngày." Nói xong, anh lật tài liệu sang trang khác, ngữ điệu từ tốn hòa hoãn.

Seokjin ngốc hơn cũng nghe ra uy hiếp ngầm trong giọng nói của anh.

Trầm mặc rất lâu, cậu mới tiến lên trước vài bước, sốt ruột nhìn anh, "Tôi vừa nhận được điện thoại của cánh sát Lee, họ nói họ vừa tìm được chai nước hoa Seokjun từng dùng chứa thành phần nho đen. Cảnh sát liệt kê Seokjun vào danh sách người bị tình nghi, tôi muốn đến sở cảnh sát xem thử."

Sau khi nghe vậy, Jungkook khẽ "Ừ" một tiếng, rồi im lặng, đáy mắt thờ ơ.

"Tôi biết anh hiếm khi ở nhà nghỉ ngơi, tôi cam đoan với anh tôi sẽ về sớm." Vì để được ra ngoài, giọng cậu nhỏ nhẹ, như đang năn nỉ.

Vẻ mặt anh càng lạnh nhạt, cậu càng lo lắng. Thà anh cứ hét to cậu lại thấy an toàn cực kì.

Hồi lâu sau, anh mới nói, "Chuyện này liên quan gì tới em?"

"Seokjun là vợ của anh, là anh của tôi, nếu vậy cũng coi không liên quan, thì thật tình tôi không biết thế nào mới liên quan." Seokjin nổi cáu, "Anh không giúp anh ấy không sao cả, nhưng tôi không thể không giúp anh ấy. Tôi không tin cái chết của Jinsoo có liên quan đến anh ấy, người có thể giúp anh ấy chứng minh trong sạch bây giờ chỉ có mình tôi."

Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt như nắm giữ hết thảy thế gian trong tay, môi anh mím chặt.

"Tôi tưởng anh ta sống chết gì cũng không liên quan đến em."

"Tha thứ sẽ thanh thản hơn thù hận."

Ánh mắt anh giật giật, "Qua đây."

Seokjin run rẩy, ánh nắng hắt bóng trên vai Jungkook, anh như vậy khiến cậu càng...ngần ngại. Cậu nhẫn nhịn đi tới cạnh anh.

Cậu thấy bản thân mình giống như con kiến nhỏ, lúc nào anh cũng có thể giẫm chết. Jungkook vươn tay kéo cậu vào lòng, sau đó liền hôn cậu thật sâu.

"Ưm..." Hơi thở đậm mùi đàn ông mạnh mẽ kéo đến, tim Seokjin loáng cái đập rộn ràng, hai tay vô thức chống trước ngực anh,

Nụ hôn nồng nhiệt của anh dần sâu hơn, tay anh bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể cậu, môi anh lướt thẳng một đường từ khuôn mặt trắng ngần xuống cúc áo vướng bận trước ngực. Anh khó chịu cau mày, thành thạo gỡ bỏ vật cản trở gò bó cơ thể mỹ lệ của cậu.

Seokjin phát hoảng, tim đập mạnh như muốn bật tung ra ngoài, cậu lắc đầu nguầy nguậy, lại bị anh ôm chặt hơn.
Những dấu hôn không đồng nhất trên cổ, xương quai xanh...khơi dậy dục vọng của anh, ánh mắt đen thẳm không chút tình cảm quan sát cậu, khóe miệng hơi nhếch lên cười thỏa mãn. Chốc lát sau, tay anh lại với vào áo, lần tìm hạt đậu bé xinh trước ngực cậu ám chỉ ham muốn, Seokjin rùng mình, cảm giác rõ ràng hơi thở nóng bỏng gấp gáp của anh.

"Đừng..." Cậu vô lực giãy dụa, nhướng mắt nhìn ánh mắt anh mỗi lúc một tối thẳm.

"Yên tâm đi, tôi chưa muốn mới nhiêu đó đã giày vò chết em." Anh đột nhiên đổi đề tài, thu tay lại.

Seokjin cảm thấy nhục nhã, cúi gằm mặt, cắn mạnh môi, tự nhủ thầm chỉ cần qua tuần này, qua tuần này sẽ không sao nữa.

Bộ dáng cậu khủng hoảng đập vào mắt Jungkook, anh cúi đầu cười, nâng mặt cậu lên, nhếch miệng nói, "Em có thể ra ngoài."

Seokjin ngạc nhiên, những tưởng bản thân nghe nhầm, cậu cho rằng anh muốn...

"Nếu không đi ngay thì đừng hòng rời khỏi phòng sách." Jungkook trầm giọng, nhìn cậu trân trân.

"Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng King&Queen, trước sáu giờ em phải tới đó, đừng để tôi đợi." Âm thanh từ anh thản nhiên truyền đến từ phía sau.

Seokjin thoáng sững sờ, kéo mạnh cửa, chạy ngay ra ngoài.

Cửa phòng sách đập mạnh một tiếng, đóng sầm lại.

Nụ cười trên môi Jungkook dần biến mất...

Anh đã thành công trong việc gây khó dễ cho cậu.

Nhưng vì sao, tim anh đau đớn lan tràn?

Seokjun chính thức tiếp nhận điều tra của cảnh sát. Bằng chứng của bên pháp chứng chứng minh, hôm Seokjun về nước đích xác xảy ra tranh chấp với Jinsoo. Đối mặt với cảnh sát, Seokjun khai hết mọi chuyện, kể rằng hôm đó Jinsoo có về nhà họ Im , mục đích là gì thì Seokjun không biết nhưng lúc đó tâm trạng y không tốt nên thấy Jinsoo xuất hiện trong nhà thì không hỏi câu nào, đuổi ngay ông ta ra ngoài, Jinsoo tức giận, hai người tranh cãi ầm ĩ.

Seokjin từ sở cảnh sát đi ra, hít một hơi sâu, đeo kính che mắt sưng vù. Do không có bằng chứng xác thực chứng tỏ  Seokjun giết người, nên cảnh sát cho phép nộp tiền bảo lãnh, nhưng giấy tờ tùy thân bị sở cảnh sát tạm giữ, đề phòng trường hợp Seokjun trốn khỏi thành phố.

Jihyun đến sở cảnh sát nộp tiền bảo lãnh, dẫn Seokjun về. Khi Seokjin tới nơi có gặp thoáng qua.

Lee Junki trước nay đều hoài nghi Seokjun, thấy Seokjin tới cũng nêu rõ ý kiến bản thân. Seokjin đồng ý giúp Lee Junki phán đoán mùi hương trên thi thể Jinsoo. Tuy rằng trang thiết bị bên pháp chứng rất hiện đại nhưng với một số hương thơm cũng không thể nào đưa ra đáp án chuẩn xác. Seokjin cho rằng mùi nho đen có thể tỏa ra phía khác, không nhất định là nước hoa.

Mặt trời dần trôi về phía tây. Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, nhớ tới lời dặn của Jungkook, lòng trĩu nặng.

Sắp sáu giờ rồi, dù cậu hàng ngàn hàng vạn lần không muốn, cậu cũng phải đến nơi hẹn đúng giờ, nếu không cậu thật sự không biết anh sẽ còn gây ra chuyện gì. Cậu đã nghĩ ra một đạo lý, mấy ngày nay thay vì đối nghịch, chi bằng cứ thuận theo anh. Dục vọng chinh phục của đàn ông cực kì mãnh liệt, cậu càng phản kháng thì càng khiêu khích anh. Như vậy, chẳng phải cậu tự làm tự chịu sao?

Cậu cố chống đối anh, kết quả thua thiệt vẫn là cậu. Cậu và anh có khác biệt rất xa, cậu cương quyết hơn cũng chỉ giống châu chấu đá xe. Nếu mục đích của anh chỉ là làm cậu nhục nhã vô tận, vậy cậu tự nguyện coi như người chết, mặc anh muốn làm gì thì làm. Không người đàn ông nào cảm thấy hứng thú với người chết thì phải.

Nghĩ như vậy, cậu bước nhanh hơn băng qua một ngõ nhỏ bắt taxi. Ai dè vừa đến cuối ngõ, trước mặt cậu đột nhiên lủi ra vài người đàn ông cao lớn, bộ dạng lưu manh đến gần cậu. Cậu muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng bị vây quanh...

"Mấy anh muốn làm gì?" Seokjin dừng chân, cảnh giác quan sát vài người đàn ông trước mắt. Tuổi họ khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, người nào cũng tỏ vẻ côn đồ, hiếu chiến, xăm hình đầy người.

Nhìn sơ qua liền biết ngay là bọn lưu manh sống vất vưởng nơi đầu đường xó chợ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip