Chương 111: Kẻ đột nhập lúc nửa đêm
"Giám đốc Kim, anh nghiêng người sang phải một chút nhé!"
"Phải rồi, phải rồi! Đẹp lắm!"
"Một tấm nữa nào! Hai người đứng sát lại một chút!"
Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục, nhiếp ảnh gia cực lực thay đổi vị trí, bắt trọn từng khoảnh khắc và các loại góc độ. Dưới ống kính, khoảng cách giữa Shin Dakyung và Kim Taehyung rất sát nhau. Tấm lưng trần của cô tiếp xúc với áo vest của anh, gần đến nỗi cô thậm chí còn có thể đoán được chất liệu vải của nó và cảm nhận được rõ ràng hơi thở đang phả lên gáy mình nóng rực.
"Thả lỏng đi." Lúc nghiêng người thay đổi dáng chụp, Kim Taehyung hạ giọng xuống thấp rồi nói với cô.
Khi anh vừa đổi tư thế, xung quanh lập tức vang lên tiếng suýt xoa của các nhân viên trong studio. Đại loại là họ khen mũi anh cao ngất, xương quai hàm và sườn mặt sắc lẹm, trông cực kỳ nam tính.
Ngay cả nhiếp ảnh gia cũng vô cùng phấn khích, vừa nháy ảnh vừa cười ha ha: "Đúng rồi, đúng rồi! Giám đốc Kim, anh tiếp tục tạo dáng như vậy nhé! Góc nghiêng hoàn hảo lắm!"
Shin Dakyung đứng thẳng, còn Kim Taehyung thì hơi xoay người về phía cô, tạo thành góc nghiêng so với ống kính, lồng ngực rắn rỏi ấy nghiễm nhiên sẽ dính sát vào bờ vai và cánh tay mảnh khảnh của cô một cách vô cùng đường hoàng. Chiều cao của cả hai cũng có sự chênh lệch, chỉ bằng một cái đầu, vừa khéo khiến cho bờ môi của anh như có lại như không chạm vào tóc cô.
Shin Dakyung thầm hít sâu một hơi rồi mỉm cười với ống kính: "Vâng."
Chụp ảnh với anh quả thật rất áp lực. Không phải vì anh đứng quá sát cô, đó chỉ là một phần nhỏ thôi, còn lại là vì anh trông có vẻ chuyên nghiệp hơn cô rất nhiều.
Sau khi chụp mẫu xong, cô và anh đã xem lại ảnh và cùng nhau đóng góp ý kiến về vấn đề biểu cảm, tư thế và khoảng cách.
"Hôm nay chỉ chụp mẫu vài tấm như vậy thôi. Vào ngày chụp chính thức hai người chịu khó gần nhau thêm một chút là được." Nhiếp ảnh gia chỉ vào shot ảnh trước màn hình rồi đề xuất: "Cũng là góc độ hơi nghiêng và tư thế vừa nãy. Giám đốc Kim, nếu được thì anh hãy ôm eo trợ lý Shin nhé, như vậy chemistry sẽ bùng nổ hơn."
"Được." Kim Taehyung lắng nghe chăm chú. Dường như không chỉ với công việc, mà thái độ của anh đối với bất cứ việc gì cũng rất nghiêm túc, kể cả lần chụp ảnh tạp chí này.
"Trợ lý Shin cũng hãy khoác tay anh ấy nhé, đến ngày chụp tôi sẽ hướng dẫn kĩ hơn." Nhiếp ảnh gia cực lực giải thích và thảo luận: "Tương tác qua lại trong lúc chụp ảnh là lẽ dĩ nhiên, thế nên không có gì phải ngại đâu. Hai người cũng không phải người mẫu, biểu cảm không cần quá chuyên nghiệp nên đừng lo lắng, cứ tự nhiên hết mức có thể là sẽ ổn."
Shin Dakyung mím môi, khẽ gật đầu một cái. Có lẽ sẽ khó lòng tránh khỏi những ngượng ngập phát sinh, nhưng cô sẽ thử xem sao.
Họ chụp ảnh vì tính chất công việc chứ không phải cho cá nhân. Nếu Kim Taehyung làm được thì cô cũng làm được. Anh không khó xử thì cô chẳng việc gì phải như vậy cả.
Chủ biên cũng đang đứng bên cạnh quan sát. Anh ấy đập tay lên vai Kim Taehyung rồi giơ ngón cái lên trước mặt anh: "Đẹp trai phết đấy!"
Kim Taehyung bật cười, để lộ hàm răng trắng sáng...
***
Hơn tám giờ rưỡi tối, Shin Dakyung và Kim Taehyung mới bước ra khỏi cửa studio. Chủ biên và nhà xuất bản tạp chí đã quay vào trong sau khi tiễn họ ra ngoài.
Ngày chụp ảnh đã được quyết định là vào buổi chiều thứ sáu tuần này, mà hôm nay đã là thứ tư rồi. Bởi vì trang phục của cả hai đều vừa vặn, số đo không bị lệch quá nhiều, chẳng cần điều chỉnh thêm gì nên họ cứ như vậy mà chụp luôn.
Shin Dakyung mở cửa cho Kim Taehyung lên xe, nhưng cô lại không ngồi vào theo mà nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô hơi khom người xuống, khẽ nói với anh: "Phó tổng, anh về cẩn thận ạ! Nhà em cũng ở gần đây, em sẽ đi bộ qua đó."
"Nhà em?" Kim Taehyung hạ hẳn cửa kính xe xuống, hơi chau mày như đang ngẫm nghĩ: "Căn hộ cũ đó à?"
"Vâng."
Sau khi nghe cô nói, đầu mày anh càng nhíu chặt hơn: "Bây giờ cũng tối rồi, một mình em đi sang đó được không đấy? Jungkook không đến đón sao?"
"Vì em phải chụp hình cùng anh mà, không biết khi nào mới xong nên em nói anh ấy về trước rồi." Giọng điệu Shin Dakyung lễ phép và mềm mỏng.
"Nếu vậy thì em lên xe đi, anh đưa em về căn hộ đó." Vừa nói dứt lời, Kim Taehyung ngay lập tức bổ sung thêm một câu nữa, chẳng rõ là đang giải thích với cô hay với chính bản thân mình: "Em mà có chuyện gì thì nó lại trách anh."
"Không cần đâu, nhà em ngược hướng với anh, phiền lắm ạ." Shin Dakyung vội vàng xua tay. Cô không muốn làm phiền anh về nhà nghỉ ngơi, song cũng sợ sẽ bị hiểu lầm.
Hiện giờ Jeon Jungkook có vẻ như không có mặt ở đây, nhưng ai dám đảm bảo anh thật sự đã quay về nhà? Ai dám chắc chắn rằng anh không đỗ xe ở một góc nào đó, âm thầm quan sát cô?
Chuyện này người khác có thể không làm được, nhưng cô biết Jeon Jungkook tuyệt đối có thể làm vậy. Thế nên, cô vẫn nên cẩn trọng và đề phòng một chút thì hơn.
Thấy cô đã có ý từ chối, Kim Taehyung cũng hiểu và không cò kè thêm nữa. Anh chỉ nhắc cô cẩn thận, đi đường nhớ chú ý xung quanh sau đó bảo tài xế lái xe rời đi.
Shin Dakyung đứng yên, dõi theo đuôi chiếc xe cho đến khi nó khuất bóng dưới màn đêm. Cô thở hắt ra một hơi, xoay người bước chầm chậm về hướng nhà của mình.
Những tấm biển quảng cáo rực rỡ ánh đèn neon, những tòa nhà chọc trời cao ngất, những nhà hàng và quán ăn ven đường đông nghịt người ra kẻ vào. Đây rõ ràng là còn đường cô từng thuộc nằm lòng đường đi nước bước, nhưng sau hai tháng bị giam lỏng, dường như nó đã bắt đầu trở nên xa lạ đối với cô.
Đi đến ngã tư, cô bỗng nhiên khựng lại mất mấy giây, đưa mắt nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, nhất thời không xác định được phương hướng nữa.
Cô lướt ngang qua cả trăm người, trong số đó bao gồm các cặp đôi yêu nhau. Mỗi khi tầm mắt vô tình rơi vào mười ngón tay đan chặt lấy nhau của họ, cô đều vội vàng xoay đi.
Có lẽ con người ta thường hay có xu hướng trốn tránh những gì họ không thể có, và cô cũng không phải ngoại lệ.
Cô không biết trái tim mình liệu còn có thể hồi sinh và rung động một lần nữa hay không. Và khi khoảnh khắc đó xảy đến, liệu rằng cô sẽ chấp nhận hay phủ bỏ nó?
Shin Dakyung quay về nhà với một cái đầu rỗng tuếch, cô cũng không nhớ bản thân đã tới trước cửa như thế nào. Và lại một lần nữa, cô quên mất mật khẩu vào trong nên đã nhập sai, phải đến lần thứ ba mới mở cửa ra được.
Chỉ có điều, Shin Dakyung không hề hay biết, khi bóng hình cô biến mất sau cánh cửa thì cùng lúc đó, chiếc xe đang lặng lẽ đỗ lại bên dưới khu nhà cũng lái đi.
***
Điều đầu tiên Shin Dakyung làm sau khi trở về với mái ấm nhỏ bé của mình chính là lập tức đi tắm. Mặc dù bồn tắm nhà cô không lớn bằng chỗ của Jeon Jungkook, cũng không có thiết bị cảm ứng như nhà anh, nhưng cô vẫn cảm thấy thoải mái hơn bất cứ khi nào hết, tâm trạng hiếm khi được thả lỏng hoàn toàn thế này.
Hơn hai tháng không quay về, thế nhưng bà chủ vẫn không lấy lại nhà, hơn nữa nhà cửa cũng vô cùng sạch sẽ, không hề bị bám bụi. Jeon Jungkook có nói với cô rằng mỗi tháng anh vẫn đến đây nộp tiền nhà đều đặn, ngoài ra còn trả thêm một ít tiền để bà ấy quét dọn và giữ nhà cửa sạch sẽ giúp cô.
Thay một chiếc váy ngủ và dưỡng da xong, cô ngồi vào bàn làm việc, soạn hết tất cả tài liệu liên quan đến Kim Taehyung ra rồi chia tách kĩ càng. Số tài liệu này cô sẽ phải bàn giao lại cho Go Hayoon, tuy rằng cô không thích cô ta cho lắm nhưng trong công việc thì phải đâu ra đấy, đã làm thì nên làm cho tử tế.
Sau đó, cô lại tiếp tục bật laptop lên, định bụng sẽ xử lý mail. Nhưng rồi cô lại phát hiện, số lượng mail cô phải giải quyết không quá nhiều, có lẽ vì đang trong giai đoạn bàn giao nên Kim Taehyung cũng chẳng giao việc cho cô nữa, cô gần như đã hết trách nhiệm rồi.
Thế là, cô tắt máy đi, kéo hết rèm cửa lại, tắt luôn đèn rồi trèo lên giường, trùm chăn kín cả người. Ga giường và vỏ gối đều đã được thay mới, có mùi hương sạch sẽ của nắng sớm và nước xả vải thơm mát. Điều này khiến cô phải tự hỏi, không biết Jeon Jungkook trả cho bà chủ nhà bao nhiêu tiền mà có thể khiến bà ấy nhiệt tình như thế này?
Hiếm khi có dịp được tự do trở lại, cô lười biếng nằm trên giường, lướt mạng xã hội suốt cả giờ đồng hồ. Cô nhìn thấy những hình ảnh mà Kim Hyejin và Jung Hoseok đăng tải, cách đây hai tháng cũng có mà gần đây cũng có. Những đất nước mà họ đi, những quang cảnh mà họ chụp, những người mà họ gặp, tất cả đều được chia sẻ lên SNS.
Hôm trước Kim Hyejin đã gọi điện cho cô, ngoài việc hỏi xem cô đã nhận được tiền từ bố mẹ cậu ấy chưa thì cậu ấy còn nói rằng tuần sau sẽ cùng với Jung Hoseok về nước.
Mãi đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, mí mắt Shin Dakyung cũng dính chặt vào nhau, di động trượt ra khỏi tay, rơi ở bên cạnh.
Vừa mới lim dim được một chút, lúc cô sắp sửa rơi vào mộng đẹp thì bị tiếng động nhập mật khẩu ở ngoài cửa nhà kéo ngược trở lại. Cảm giác này, tình huống này như đang gợi cho cô hồi tưởng lại cái đêm kinh hoàng hai tháng trước.
Shin Dakyung bừng tỉnh hoàn toàn, hai mắt sáng trưng như đèn, lập tức bật dậy khỏi giường rồi tiến đến cửa ra vào. Và cùng lúc đó, cánh cửa nhà bất ngờ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Nếu không phải Jeon Jungkook thì chẳng là ai cả. Bởi trừ anh ra, không một ai có thể nhập đúng mật khẩu nhà cô chỉ trong một lần nhập, thậm chí đến bản thân cô vừa nãy còn nhập sai nữa là.
"Anh..." Khoảnh khắc anh lướt ngang qua người cô để vào trong, cô thật sự cạn lời, không nói gì được nữa.
Dù là khi cả hai vẫn qua lại bất chính cho đến khi đã trở thành vợ chồng hợp pháp, dường như anh lúc nào cũng xem nhà cô như nhà của anh, ra ra vào vào hoàn toàn chẳng bao giờ cần gõ cửa hay xin phép cô cả.
Jeon Jungkook thật sự mặc kệ cô, vừa vào trong đã đường hoàng đi thẳng đến giường ngủ. Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng 'ầm' khi cơ thể cao lớn ấy của anh đổ ập xuống giường.
Shin Dakyung lật đật tiến lại gần, khó tin nhìn người đàn ông đang ngang nhiên chiếm đóng chỗ ngủ của mình trước mặt. Cô hỏi: "Anh lái xe đến đây sao? Vào giờ này?"
Bây giờ cũng quá nửa đêm rồi chứ chẳng còn sớm nữa.
"Chịu thôi! Bà xã không có ở nhà, đặt lưng xuống giường cứ cảm thấy sai sai." Jeon Jungkook nhướng mày. Sau đó, anh bất thình lình ngồi bật dậy, vươn tay vồ lấy cô như hổ vồ mồi. Động tác của anh nhanh đến mức cô còn chẳng kịp phản ứng, cứ thế ngã nhào lên người anh.
"Thế này mới đúng chứ!" Jeon Jungkook trở người, lật đè cô xuống dưới thân. Anh gần như dồn hết trọng lượng lên người cô, vùi mặt vào cổ cô mà lẩm bẩm: "Thơm quá..."
Shin Dakyung suýt thì chết ngộp, dưỡng khí bị anh cướp mất, cả cơ thể gần 70kg đè lên cô cũng vô cùng nặng nề.
Cô không đẩy anh ra nổi, mặt mũi đỏ rần. Đến khi cảm nhận được phần cổ có chút ươn ướt, cô mới dùng hết sức chồng vai anh dậy một cách đầy cực khổ: "Anh... anh không được cắn!"
"Bà xã của anh, tại sao anh không thể cắn?" Jeon Jungkook hỏi ngược lại. Anh vốn dĩ là kiểu người càng cấm sẽ càng muốn làm, thế là lại tiếp tục nhắm vào cổ cô.
"Đã bảo là không được mà!" Shin Dakyung cuống quýt, không còn cách nào khác bèn thẳng thừng ôm lấy gương mặt anh ngăn lại.
"Lý do?" Jeon Jungkook không hài lòng: "Em đã là của anh rồi, cắn một cái thì đã sao?"
"Ngày kia tôi phải chụp hình! Để lại dấu thì kì lắm!" Shin Dakyung lắc đầu liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip