Chương 119: Có gì muốn mách anh không?
Shin Dakyung ngủ đến tận khi bầu trời sụp tối, cuối cùng bị tiếng động lục đục liên tục vang lên bên tai đánh thức.
Cô mở mắt ra, theo thói quen nhìn sang đồng hồ cạnh đầu giường. Đã hơn bảy giờ tối rồi, ánh nắng bên ngoài khung cửa sổ đã tắt ngấm từ khi nào.
Trong lúc ngủ cô có thức dậy một lần, lúc đó chỉ mới hơn bốn giờ chiều thôi. Vốn dĩ chỉ định ngủ thêm một chút nữa, kết quả đến tận khi trời tối mù tối mịt mới tỉnh dậy.
Vì dạo gần đây phải thức khuya soạn tài liệu, làm báo cáo các thứ để bàn giao công việc nên cô ngủ không đủ giấc. Mặc dù chỉ nằm yên trên giường, không cần làm gì cả nhưng cô vẫn cảm thấy khắp người uể oải, tay chân bủn rủn như thể vừa mới sụt mất mấy cân vậy.
Hiện giờ cô đang ở căn hộ cũ, sau khi rời khỏi công ty thì cô về đây. Có lẽ vì theo thói quen nên trong lúc tinh thần đang bất ổn, cô chỉ có thể nhớ đến cái ổ nhỏ này của mình mà tìm đến thôi.
Lúc trước cô còn định sẽ dọn hết đồ đạc ở đây về căn biệt thự của Jeon Jungkook, sau đó sẽ trả lại căn hộ này cho bà chủ sau khi hết tháng. Nhưng mà vì ở căn biệt thự kia, bất kể là quần áo, túi xách hay giày dép, Jeon Jungkook đều đã mua cho cô không sót một thứ gì, thế nên cô không cần dọn đi dọn lại nhiều mà chỉ mang theo một số đồ vật quan trọng về đó thôi.
Vậy nhưng cuối cùng, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô nói với Jeon Jungkook rằng cô không muốn trả căn hộ này, mặc dù không thường xuyên sống ở đây nhưng cô vẫn sẽ trả tiền nhà mỗi tháng cho bà chủ để bà ấy giữ yên nó cho cô.
Jeon Jungkook không biết vì sao cô làm vậy nhưng vẫn đồng ý, để cô làm gì tuỳ thích.
Chỉ có cô mới hiểu được, lỡ chẳng may sau này có xảy ra vấn đề gì thì cô cũng có một nơi đủ ấm áp để lui về.
Ở chỗ gian bếp đang sáng đèn không ngừng phát ra tiếng động, khói bay ra từ phía đó, hơn nữa còn có mùi hương thơm nức mũi của thức ăn.
Shin Dakyung ngồi dậy, mò mẫm bước xuống giường rồi đi tới gian phòng bếp. Cô không sợ trộm đột nhập vào nhà mình, vì nếu là trộm thì sẽ không làm những việc đó. Một là Jeon Jungkook, hai là Kim Hyejin, chỉ có hai người đó mới biết mật mã nhà cô mà thôi, nhưng cô cho rằng khả năng đầu tiên có vẻ cao hơn một chút.
Và quả nhiên, đúng là Jeon Jungkook thật.
Cô không ngạc nhiên vì anh tìm đến đây, bởi anh biết rõ rằng cô vốn dĩ chỉ có ba nơi để đi, công ty, căn biệt thự trong rừng kia và căn hộ này. Nếu hai chỗ kia không có thì tức là chỗ còn lại.
Jeon Jungkook đứng xoay lưng về phía cô, đang cặm cụi múc canh từ trong nồi ra bát. Nửa thân trên của anh để trần, tấm lưng dài rộng với từng đường nét rạch ròi và những múi cơ rắn rỏi, nhưng nổi bật hơn cả vẫn là bắp tay phải đang quấn băng kia. Bên dưới chỉ mặc độc một chiếc quần thun dài màu trắng tuyết, trông đơn giản và sạch sẽ.
Cảnh tượng này không phải trước nay cô chưa bao giờ nhìn thấy, đã từng có vài lần cô ngủ quên và anh phải là người nấu cơm tối cho cả hai như vậy rồi, thế nhưng lúc đó cô còn nhớ mình vẫn chưa biết bản thân nên dùng từ gì để diễn tả một cách chính xác mối quan hệ kì lạ giữa bọn họ. Anh thường chủ động đến nhà tìm cô, ăn cùng cô ngủ cùng cô, bỗng nhiên xuất hiện rồi tùy tiện chiếm hết tiện nghi của cô trong khi cả hai thậm chí còn không hề yêu nhau, vậy mà bây giờ đùng một cái đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi.
Jeon Jungkook nghe thấy tiếng bước chân của cô, biết cô đã thức. Anh quay đầu lại, nhìn bộ dạng vẫn còn mơ ngủ của cô, ánh mắt thấm đượm ý cười: "Ngủ ngon không?"
Shin Dakyung 'Ò' một tiếng, cô đảo mắt nhìn cả đống thức ăn trên bếp, ngơ ngác hỏi anh: "Tất cả là anh nấu hết sao?"
"Không, anh mua về. Thương tích thế này sao mà nấu được?" Jeon Jungkook nói: "Rửa mặt rồi ra ăn, anh hâm nóng rồi."
Shin Dakyung nghe lời anh, vào trong phòng tắm rửa mặt cho tỉnh sau đó trở ra ngoài. Jeon Jungkook đã dọn hết thức ăn ra bàn, cũng đã lấy sẵn cho cô một bát cơm vừa với sức ăn của cô.
Trong lúc ăn, anh hỏi cô vì sao lúc sáng anh gọi không bắt máy, nói rằng vừa nãy Kim Hyejin đã gọi cho anh để tìm cô vì cậu ấy không gọi cho được.
Kể từ khi gả cho Jeon Jungkook rồi, cô cảm thấy không chỉ lối sống mà dường như một vài thói quen sinh hoạt của anh cũng đang dần dần thay đổi, một trong số đó là thói quen trên bàn ăn. Jeon Jungkook không nói chuyện nhiều khi ăn, ngay cả khi họ chưa là gì của nhau, anh vẫn luôn như vậy, ngồi trên bàn cùng nhau mà chỉ nói được có mấy câu ít ỏi, giả sử nếu như là ở nhà hàng thì may ra còn nói nhiều hơn được một chút.
Thế nhưng bây giờ, anh quan tâm cô hơn, săn sóc cô hơn, hỏi han cô về những chuyện vặt vãnh ngày thường cũng nhiều hơn. Lúc đầu cô còn phải tự hỏi liệu anh có đang gượng ép bản thân không, vì đây không phải là tính cách của anh. Nhưng rồi sau đó cô cảm thấy, có lẽ vì anh muốn trò chuyện với cô, muốn cô một lần nữa mở lòng ra như trước, bởi những việc anh làm, những gì anh nói đều hết sức tự nhiên và chân thật.
Shin Dakyung không chớp mắt mà viện đại một cái cớ vô cùng kinh điển, cô nói rằng điện thoại của cô hết pin nên bị tắt nguồn.
Vậy mà, Jeon Jungkook vẫn tin.
Phải nói rõ ràng hơn là, anh nhắm mắt cho qua.
Sau bữa ăn đó, dĩ nhiên người rửa bát sẽ là cô. Băng gạc trên cánh tay của Jeon Jungkook không thể để bị ướt nước hoặc dính xà phòng, thế nên cô đẩy anh ra chỗ khác, không cho anh đụng vào. Nhưng Jeon Jungkook lại cứ như keo dán, anh ôm lấy cô từ phía sau, cứ nhất quyết dính sát rạt vào người cô không buông.
"Sao anh không mặc áo vào đi đã? Không phải cứ ở trong nhà rồi nên muốn làm gì cũng được đâu." Shin Dakyung vặn nhỏ nước lại, tránh để nước văng trúng anh. Cô cảm thấy sau lưng nóng hầm hập khiến cô không thể nào tập trung rửa bát được, da thịt của anh chỉ cách cô đúng một tầng vải mỏng manh mà thôi.
"Trong tủ không có cái áo nào cả, anh chỉ tìm được mỗi cái quần." Khoảng cách hoàn hảo, chiều cao của cả hai cũng vừa đẹp, Jeon Jungkook thuận thế chống cằm lên đầu cô, hít vào mùi hương nhè nhẹ trên mái tóc cô: "Em được hời còn giả vờ."
"Ai mới là người được hời chứ!" Shin Dakyung lườm nguýt, cô lẩm bẩm trong ấm ức. Bây giờ anh ôm chặt cô như vậy, có làm gì cũng không chịu buông ra đâu, trừ phi tự anh buông thì mới được, nhưng tỉ lệ vô cùng thấp, gần như bất khả thi.
Tiếng cười thầm của người đàn ông rơi xuống từ trên đỉnh đầu. Anh không nói gì, môi dần dần di chuyển xuống, xuyên qua những lọn tóc tìm đến vành tai cô rồi há miệng ngậm lấy, hơi thở như gần như xa.
Shin Dakyung váng vất đầu óc, cái đĩa trong tay suýt thì trượt xuống. Cô siết chặt tay, cầm chắc lại rồi né đi, nghiêng đầu nhìn anh, đầu mày hơi nhíu lại một chút, ý muốn nói anh đừng làm vậy.
Chẳng hiểu sao người đàn ông này lại cứ thích thân mật vào những lúc kỳ lạ như thế, nếu chẳng may cô không vững tâm rồi làm vỡ hết bát thì sao chứ?
Đối với Jeon Jungkook, những lúc cô chau mày như thế này trông đáng yêu hơn bình thường, thế nên anh lại càng muốn chọc cô thêm nữa. Tuy nhiên lần này anh chỉ mỉm cười nuông chiều, hôn lên môi cô một cái, khẽ thì thào: "Biết rồi mà, tổ tông!"
Shin Dakyung nhìn vào mắt anh một hồi, đầu mày từ từ dãn ra, có cảm giác lâng lâng trong người. Cô đảo mắt sang chỗ khác trước, khẽ chớp một cái rồi quay ngoắt đi, tiếp tục rửa bát.
Jeon Jungkook cười thoả mãn, anh khom người xuống, đặt cằm lên bả vai cô. Mỗi khi nói chuyện với cô anh đều hạ thấp giọng xuống, khi lọt vào tai nghe đầy tình ý và thân mật: "Gần đây trông em mệt mỏi quá, có cả quầng thâm nữa."
"Cũng không còn cách nào khác." Shin Dakyung trả lời.
Jeon Jungkook quan sát phản ứng của cô một hồi, sau đó đột nhiên hỏi một câu rất lạ: "Taehyung bóc lột em lắm à?"
Giống như bị điểm trúng huyệt, cả người Shin Dakyung sững lại ngay tức khắc, đôi tay ẩn trong lớp bọt trắng xóa cũng bất giác khựng lại theo. Cô im lặng không đáp, sợ anh nghi ngờ nên nhanh chóng lấy lại phản ứng, tỏ ra bình thường như không có gì.
Jeon Jungkook đang ôm cô rất sát, bản thân anh lại rất nhạy, nếu cô cô cứ sợ sệt thì anh sẽ phát hiện ra có gì đó bất ổn ngay.
"Có gì muốn mách anh không?" Jeon Jungkook không rời mắt khỏi cô. Dưới ánh đèn, gương mặt hơi nghiêng của cô dịu dàng và thanh thoát, dường như còn có chút gì đó run rẩy. Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt từ sự ôn hòa ban đầu chuyển sang sự thầm trầm và sâu xa, cánh tay đang ôm lấy người cô siết chặt thêm một vòng, đôi mắt hơi nheo lại: "Để anh đấm cho anh ấy một trận?"
Lời nói của anh như đùa lại như không, cô thật sự không thể phân biệt được rõ ràng.
Jeon Jungkook đột nhiên tăng lực tay như vậy khiến cô có phần khó thở, nhưng chẳng bao lâu sau đó đã nới lỏng ra. Shin Dakyung thầm cắn môi, cố gắng nhớ lại buổi trưa hôm nay.
Sau khi cô xông ra khỏi văn phòng của Kim Taehyung, cô có thể bảo đảm lúc ấy ở bên ngoài không có ai, trong văn phòng của Kim Taehyung lại càng không có camera giám sát, thế nên không thể có chuyện có ai đó nhìn thấy cảnh tượng ấy được.
Phải rồi, không có ai nhìn thấy hết.
Cô nên nghĩ như vậy để trấn an bản thân mình, nhất là trong những lúc như thế này lại càng phải để cho đầu óc thật sáng suốt.
Thế nhưng trong giây phút đó, Shin Dakyung không hề phát hiện ra rằng mình đã quên mất một chi tiết, đó chính là chiếc giày cao gót mà cô bỏ quên trong văn phòng của Kim Taehyung.
Cô lén lún thở hắt ra, thậm chí còn không dám thở mạnh, hắng giọng nói với anh: "Không có gì, chuyện nên làm thôi mà."
Người đàn ông phía sau thoáng im lặng giây lát, nhưng khoảng trầm mặc ấy lại không kéo dài quá lâu để cô có thể kịp thời cô phát giác ra vấn đề. Jeon Jungkook bật cười khe khẽ, cơ mặt lại một lần nữa thay đổi, dãn ra một cách thoải mái: "Vậy ngày mai không cần đi làm ngay đâu, nghỉ một hai hôm cũng được. Anh nói với bố rồi."
Nghe xong câu nói này, Shin Dakyung cảm thấy sợi dây đàn căng cứng trong lòng mình hệt như vừa mới đứt phựt.
Rửa hết xà phòng bằng nước sạch, cô đặt từng thứ, hết đĩa rồi bát lên trên kệ ráo nước, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơn anh."
Nghỉ vài hôm cũng tốt cho cô, tạm thời cô không muốn đến công ty, cũng không muốn chạm mặt Kim Taehyung vì thật sự rất khó xử, cả anh ấy và cô đều như vậy. Tuy rằng không thể trốn tránh lâu, nhưng cứ tạm vài ngày như vậy để cả hai bình tĩnh lại đã.
Jeon Jungkook hơi buông cô ra, xoay người cô lại rồi một lần nữa kéo cô vào lòng. Cánh tay anh quấn lấy eo cô, nhỏ giọng nói: "Anh đặt vé rồi, ngày mười ba tháng tới chúng ta sẽ đi tuần trăng mật."
Shin Dakyung ngạc nhiên: "Ở đâu cơ?"
Ngày mười ba tháng tới... tức là chưa đầy ba tuần nữa.
"Em từng nói với anh em thích nơi đó lắm đấy." Jeon Jungkook hôn lên má cô, khóe môi mấp máy: "Jeju."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip