Chương 142: Cô ấy không làm gì sai với em cả

Kim Taehyung im lặng không nói gì, trong cuộc gọi chỉ nghe được tiếng thở dài rất nhẹ của anh ấy.

Bộ dạng của Jeon Jungkook lúc này giống như một con dã thú đang nhe nanh gầm gừ trước kẻ địch, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến ăn tươi nuốt sống người khác. Anh nói: "Em không muốn khiến bố mẹ phiền lòng, vậy nên tốt nhất là anh đừng tìm đến em nữa, chỉ tổ chọc em điên lên thêm thôi."

"Em ghét anh đến như vậy à?" Kim Taehyung hỏi.

Sau khi Kim Taehyung dứt câu, Jeon Jungkook gần như đã trả lời ngay lập tức, ngữ khí của anh vô cùng dứt khoát, không chần chừ dù chỉ một giây: "Ừ, ghét cay ghét đắng."

Kim Taehyung bật cười, có thể thấy nụ cười này không thật sự vui vẻ là bao, đa phần là bất lực: "Được thôi."

Cho dù Jeon Jungkook có ghét anh ấy đến mức nào, Kim Taehyung cũng không thể căm ghét anh giống như vậy được.

Lý do không chỉ vì Jeon Jungkook là em trai của Kim Taehyung, mà còn là vì anh ấy hiểu được tâm trạng của anh.

Giả sử hai người bọn họ hoán đổi vai cho nhau, đổi lại Shin Dakyung là vợ anh ấy, thì sau khi trải qua vô vàn những hiểu lầm xuyên suốt từ trước đến nay, anh ấy cũng sẽ ghét Jeon Jungkook giống như vậy mà thôi.

Đối với người đàn ông đã từng rất thân thiết với người phụ nữ của mình trước kia, sao anh ấy có thể tươi cười vui vẻ mà không hề có chút đề phòng cảnh giác nào chứ? Trong lòng sao có thể luôn luôn bình thản, không chút gợn sóng nào được? Tranh giành và chiếm hữu vốn dĩ là bản năng của đàn ông, cho dù có là anh em, là máu mủ ruột thịt thì cũng chẳng có gì khác biệt. Chỉ là sự ganh đua đó tùy thuộc vào cách thể hiện của mỗi người, có người sẽ bộc lộc ra ngoài một cách thẳng thắng, có người chỉ giữ trong lòng, để rồi dần dần mất hết kiểm soát và cuối cùng bùng nổ.

Rõ ràng, Jeon Jungkook là kiểu người thứ nhất.

Nhưng mà suy cho cùng thì hai người họ vẫn là anh em trong nhà, cái ghét trong lời nói của Jeon Jungkook không phải là ghét đến mức có thể hãm hại lẫn nhau, mà là ghét vì thất vọng.

Có vẻ như Jeon Jungkook không hề muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, anh lạnh giọng: "Cúp đây."

Tuy nhiên, trước khi anh kịp dập ống nghe điện thoại xuống, anh đã nghe thấy Kim Taehyung nói một câu như thế này: "Em và Dakyung đã cãi nhau à?"

Jeon Jungkook bóp chặt ống nghe trên tay, sắc mặt sa sầm: "Liên quan gì đến anh?"

Jeon Jungkook thề rằng, nếu như Kim Taehyung có mặt ở đây, anh chắc chắn sẽ nhào tới đấm cho anh ấy một trận.

Trong những giai đoạn nhạy cảm như thế này, thà rằng đừng ai nhắc đến Shin Dakyung, như vậy chí ít anh còn có thể giữ cho bản thân được bình tĩnh đôi chút. Thế nhưng một khi đã để anh nghe thấy tên của cô, không những thế còn có vấn đề riêng tư của hai người họ được đề cập tới từ miệng của một người đàn ông khác, anh lại càng muốn phát rồ lên.

Đây lẽ nào không phải là đang cố tình châm dầu vào lửa sao?

Nào ngờ đâu, Kim Taehyung không những không có ý định nhún nhường mà còn cố tình chọc vào chỗ ngứa của Jeon Jungkook. Anh ấy bèn hỏi, chỉ vỏn vẹn vài ba từ cũng đủ khiến người ở đầu dây bên kia xám ngoét mặt mày: "Có chắc là không liên quan không?"

Lồng ngực Jeon Jungkook phập phồng lên xuống, anh nghiến răng: "Này...?"

"Em đừng hiểu lầm, anh không có ý chia rẽ gì hết. Chỉ là nếu thật sự có liên quan đến anh thì anh muốn giải thích để minh oan cho mình."

"Minh oan sao?"Jeon Jungkook tức giận, đập mạnh tay lên bàn, âm thanh ồn ào đó truyền thẳng qua điện thoại, lọt vào tai Kim Taehyung: "Đừng làm ra vẻ như anh hoàn toàn vô tội vậy, anh thì có gì mà oan ức? Dù cho em có đấm anh một trăm lần đi nữa cũng chưa hết tội đâu!"

"Được rồi, cứ coi như anh là kẻ có tội đi. Anh chẳng có gì oan ức cả, được chứ?" Kim Taehyung nói: "Nhưng Dakyung thì chẳng có lỗi gì hết. Cô ấy hoàn toàn không làm gì sai với em cả, em nên đối xử với cô ấy sao cho tốt sau khi đã làm mọi cách chỉ để giành lấy cô ấy chứ không phải bỏ mặc cô ấy ngày nào cũng lủi thủi một mình như vậy."

Gần đây Kim Taehyung để ý, mỗi lần anh ấy gặp được Shin Dakyung ở nhà ăn, lúc nào cô cũng chỉ có một mình.

Dạo trước anh ấy thường xuyên xuống nhà ăn của tập đoàn ăn trưa, vì anh ấy lười phải ra ngoài, cũng tiện thể kiểm tra chất lượng trong mỗi khẩu phần ăn dành cho nhân viên ở đây có đảm bảo hay không.

Lúc đó anh ấy ăn ở nhà ăn hầu như là mỗi ngày nhưng đều không nhìn thấy cô, vì cô nghiễm nhiên sẽ ăn trưa cùng với Jeon Jungkook. Vậy mà hơn một tuần trở lại đây, không ngày nào là anh ấy không nhìn thấy cô.

Lại nói, đợt này có một đoàn đối tác từ doanh nghiệp khác hay qua lại tập đoàn của bọn họ, dự án này là do Jeon Jungkook đảm nhận.

Nhà ăn của tập đoàn nằm ở dưới tầng trệt, nếu muốn ra khỏi tập đoàn buộc phải đi ngang qua nơi đó. Kim Taehyung lại thường xuyên 'đóng quân' ở nhà ăn, thế nên bằng một cách vô tình, anh ấy đã chứng kiến hết tất cả những gì đang diễn ra.

Vào giờ nghỉ trưa, có hôm thì anh ấy nhìn thấy Seo Ian và Jeon Jungkook cùng với đám người đó cười nói dẫn nhau ra ngoài, trong khi Shin Dakyung thì ăn trưa ở nhà ăn. Có hôm thì mặc dù đoàn đối tác đó không đến, vậy nhưng cô vẫn tiếp tục xuống nhà ăn dùng bữa, cô chỉ ngồi có một mình, lúc nào cũng như vậy.

Kim Taehyung hiểu rõ tính cách của Jeon Jungkook, đứa em trai này của anh ấy, cho dù bận rộn đến mức nào đi chăng nữa, nhưng một khi nó thực sự muốn, nó sẽ cố gắng sắp xếp thời gian dành cho người mà nó quan tâm.

Một bữa cơm trưa thì có đáng là bao? Có thể tốn bao nhiêu thời gian được kia chứ? Cho dù là có đi ra ngoài dùng bữa với đối tác thì với chức vụ trợ lý Tổng giám đốc của Shin Dakyung, không cần biết là cô có tham gia vào dự án lần này hay không, Jeon Jungkook vẫn có thể đưa cô đi cùng được, trừ phi là không muốn mà thôi.

Cũng giống như câu nói, nếu muốn thì người ta sẽ tìm cách, không phải tìm lý do.

Vì thế nên, Kim Taehyung đoán là cô và Jeon Jungkook đã cãi nhau.

Ban đầu anh ấy chỉ đoán bừa mà thôi, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì, ngày đầu tiên anh ấy gặp cô ở nhà ăn là ngay sau cái hôm bọn họ hẹn gặp nhau tại quán nước.

Đáy mắt Jeon Jungkook âm u như màn sương lạnh, góc cằm bạnh ra. Trong một thoáng phẫn nộ, anh gạt phăng giấy tờ trên mặt bàn rơi lả tả xuống sàn, tông giọng đẩy lên cao vút: "Kim Taehyung! Anh đang có ý gì vậy? Anh thì biết cái gì chứ? Dakyung là vợ của em! Tất nhiên em sẽ đối tốt với cô ấy, lẽ nào em còn chà đạp cô ấy được sao? Người bị cô ấy chà đạp là em mới đúng!"

"Có vẻ như đúng như anh nghĩ, anh cần phải giải thích với em một lần cho rõ." Kim Taehyung cất giọng điềm đạm, thế nhưng giọng điệu của anh ấy lại cực kỳ cứng rắn, từng câu từng chữ đều bị anh ấy cố tình đè mạnh một cách nghiêm túc: "Jeon Jungkook, em nghe cho kĩ, anh chưa từng chạm vào Dakyung. Nói thẳng ra, vào cái đêm anh đưa cô ấy về nhà, anh và cô ấy không hề phát sinh quan hệ, về sau càng không có."

Đầu mày Jeon Jungkook nhíu chặt đến mức sắp dính vào nhau, gân xanh trải dọc hai bên thái dương. Khóe môi thoáng giật giật, anh hỏi lại: "Gì?"

Kim Taehyung nheo mắt, anh ấy tiếp tục nói: "Có thể những chuyện xảy ra sau đó giữa anh và cô ấy sẽ khiến em nghi ngờ về tính xác thực của câu nói này, nhưng lời anh muốn nói với em chỉ có bấy nhiêu, em tin hay không thì tùy em. Khi em đã không muốn tin tưởng anh và cô ấy rồi, anh có giải thích thêm nữa cũng vô dụng. Tốt nhất là em đừng đưa ra quyết định gì ngu ngốc mà khiến cho bản thân phải hối hận cả đời."

Đường nét trên gương mặt Jeon Jungkook đóng băng, sống lưng thẳng tắp cứng đờ ra. Những lời Kim Taehyung nói, từng câu từng chữ cứ chạy lung tung trong đầu anh, vừa chạy vừa cười nhạo.

Sau khi Kim Taehyung nói xong câu đó, cả hai người họ rơi vào một khoảng trầm mặc kéo dài khoảng vài giây. Vốn dĩ Kim Taehyung đã định ngắt máy ở đây rồi, vì anh muốn để cho Jeon Jungkook suy xét lại những gì mình đã làm.

Nhưng dường như có gì đó đang thôi thúc anh ấy, thế là ấy bỗng nhiên không kiềm chế được mà nói ra hết những lời đã giấu kín trong lòng: "Nếu em đã không thể khiến cô ấy vui vẻ, thế thì ban đầu đừng cố chấp giữ cô ấy lại bên cạnh em như vậy. Vì anh tự tin mình có thể làm được việc đó, thậm chí sẽ còn làm tốt hơn những gì mà em đang làm."

Sau khi dứt lời, Kim Taehyung đã cúp máy.

Cơn gió từ điều hòa quét đến, cái lạnh của nó chỉ lướt qua nhẹ nhàng nhưng gần như khiến Jeon Jungkook lạnh người đi, sự lạnh lẽo ấy thấm vào sâu bên trong da thịt, cảm tưởng như từng tế bào và máu trong cơ thể anh cũng đồng loạt ngừng chảy, tất cả đều bị đóng băng.

Jeon Jungkook cứ đứng như vậy trước bàn làm việc suốt một lúc lâu mà không có bất kỳ động tĩnh nào.

Những gì Kim Taehyung vừa nói, anh có thể tin được không?

Chẳng có gì đảm bảo đó là thật cả.

Nhưng mà, vì sao trái tim anh lại thắt chặt một cách nhức nhối như thế này?

Nếu như lời Kim Taehyung nói là thật, rằng anh ấy và Shin Dakyung chưa từng ngủ với nhau, rằng cô không làm chuyện gì có lỗi với anh, không hề lừa dối anh như những gì anh vẫn luôn ngờ vực, vậy thì... kẻ tồi tệ chính là anh.

Anh mới chính là tên khốn.

Một tên khốn đa nghi và ích kỷ, chỉ biết nghỉ cho bản thân, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể tin tưởng.

Những hình ảnh trong quá khứ của cô cứ lần lượt hiện lên trong đầu anh, dáng vẻ rụt rè và sợ hãi đến mức cả người run lẩy bẩy nhưng vẫn muốn nói cho anh biết rằng, cô chưa từng làm chuyện gì sai trái với anh cả.

Thậm chí là khi cô rơi nước mắt, cố gắng giải thích cho anh hiểu, thế nhưng cuối cùng vẫn không hề nhận lại được bất kì một sự tin tưởng nào. Từ vài tháng trước kéo dài cho đến tận bây giờ.

"Thật ra, tôi và Taehyung không có gì cả. Nếu anh vì nghĩ tôi làm chuyện gì đó sau lưng anh mà giữ tôi ở đây... thì không cần..."

"Em nghĩ tôi có thể tin em không?"

...

"Đây là cái mà em gọi là không có gì đấy à? Em muốn tôi làm sao tin em?"

"Thật sự là như vậy mà... tôi không có nói dối..."

...

"Em không biết phải nói thế nào thì anh mới tin... nhưng lúc đó, giữa em và anh ấy không có xảy ra chuyện gì cả... em nói thật đó."

"Em thật sự không giỏi nói dối chút nào, em biết không?"

...

Khi cô bị anh nhục mạ, sỉ vả trong ấm ức mà không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng và nhẫn nhịn.

"Loại phụ nữ không biết an phận như cô chỉ có thể làm thế thân của cô ấy thôi. Chỉ có kém, không có hơn."

"Kiểu phụ nữ không biết an phận như em sao có thể hiểu được thế nào là một lòng một dạ? Bất kỳ tên đàn ông nào giàu có một chút, có tiền có thế một chút đều có thể lọt vào tầm nhắm của em..."

Và cho đến tận bây giờ, cô đã mệt mỏi và tuyệt vọng đến mức không dám nói thêm một lời nào, cũng không thể biện minh cho chính mình. Vì hành động của anh, lời nói của anh đã khiến cô nghĩ rằng, dù cô có nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ đặt niềm tin lên người cô.

Jeon Jungkook ngồi xuống ghế, cả người ngả về sau. Anh ngửa đầu lên trần nhà, hai mắt nhắm nghiền lại.

Chỉ một cuộc gọi của Kim Taehyung thôi cũng đã đủ rút cạn sức lực và năng lượng trên người anh.

Anh chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, không thể sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, cũng chẳng còn đủ tỉnh táo thể nghĩ được chuyện gì khác, ngoài Shin Dakyung ra thì cũng chỉ có Shin Dakyung mà thôi.

Hình ảnh cô rơi nước mắt cứ không ngừng hiện lên trong đầu anh, như thể nó đang muốn tố cáo anh rằng, anh đã đối xử với cô tệ như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip