Chương 146: Bị mỹ nhân làm cho mụ mị đầu óc
Jeon Jungkook hơi sững người một chút, anh không ngờ cô lại để ý đến cuộc gọi đó đến như vậy, cứ nghĩ là cô không nhìn thấy thôi.
Tuy rằng đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, chỉ là suy đoán của riêng anh mà thôi. Nhưng ở một phương diện nào đó, anh cho rằng có lẽ trong cuộc hôn nhân này, người luôn bận lòng về những điều nhỏ nhặt nhất xoay quanh hai người họ không chỉ có mỗi mình anh, mà cô cũng như vậy.
Không phải cô không quan tâm đến anh và cuộc hôn nhân này, chỉ là so với anh, cách biểu đạt của cô hơi khác một chút. Thay vì thể hiện tất cả cảm xúc, hỉ nộ ái ố và suy nghĩ ra ngoài như anh, cô lại khép kín hơn, chỉ âm thầm quan sát và lựa chọn im lặng, không muốn nói ra cho anh biết.
Đây có thể xem là một bước tiến triển mới trong mối quan hệ của hai người họ, và Jeon Jungkook cảm thấy may mắn vì điều này. Tuy rằng cô không nồng nhiệt với anh như những gì anh mong đợi, nhưng thà như vậy còn hơn là cô lạnh nhạt, để mặc cho anh muốn sống sao thì sống như trước đây.
Khóe môi Jeon Jungkook giật giật, anh nói: "Anh cũng không biết vì sao cô ấy gọi vào giờ đó, nhưng anh cam đoan là giữa anh và cô ấy không có điều gì mờ ám cả."
Anh biết lời giải thích này của mình không thể nào vô dụng hơn được nữa, nhưng ngoài nói như vậy với cô ra, anh cũng không biết nên nói như thế nào để cô cảm thấy nhẹ lòng. Bởi vì anh vốn dĩ đã không nhận cuộc gọi đó, thế nên làm sao anh biết Min Saeron gọi đến là để làm gì?
Quả nhiên, anh trông thấy gương mặt Shin Dakyung xụ xuống, trên trán hiện rõ hai chữ 'thất vọng'. Cô quay mặt sang chỗ khác mà không nhìn, môi khẽ mím lại, không nói câu nào nữa.
Và bây giờ thì, kẻ bị giận lại chính là anh?
"Không tin anh hả?" Jeon Jungkook cười, anh cúi đầu xuống, muốn hôn lên gò má trắng hồng mịn màng của cô. Kể từ lúc nhìn thấy cô ở dưới khu nhà Kim Hyejin anh đã rất muốn làm như vậy rồi.
Ai ngờ đâu, khi bờ môi anh chuẩn bị đáp xuống làn da mềm mại của cô, Shin Dakyung bỗng nhiên đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy. Cô nói: "Em... em muốn đi tắm."
Nói xong câu đó, cô đi một mạch về phía phòng tắm trong sự ngơ ngẩn của Jeon Jungkook. Anh vươn tay ra muốn kéo cô lại, nhưng cô đã nhanh chóng lách người né tránh và chuồn đi như một con rắn.
Không bao lâu sau, bên trong phòng tắm vang lên tiếng xã nước.
Jeon Jungkook tiến đến, gạc tay nắm cửa xuống nhưng không mở ra được. Cửa phòng tắm bị khóa từ bên trong.
"Dakyung! Mở cửa cho anh!" Jeon Jungkook gõ cửa kịch liệt, mặt dày mày dạn nói lớn một câu vốn dĩ không nên nói lớn: "Chúng ta tắm chung đi!"
Vài giây sau, bên trong vọng ra giọng nói có phần hờn dỗi của Shin Dakyung: "Em không thích!"
Jeon Jungkook phát rồ, hết gạc tay nắm cửa ầm ầm rồi lại chuyển sang đập cửa: "Dakyung! Anh nói thật! Anh và cô ấy không có gì cả!"
Thế nhưng, mặc cho anh nói gì, làm gì đi nữa, Shin Dakyung cũng nhất quyết không mở cửa.
Anh chỉ còn cách đứng đợi dài cổ ở bên ngoài.
Năm phút, mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút.
Cuối cùng, cửa phòng tắm bật mở, Shin Dakyung choàng áo tắm định bước ra ngoài. Nhưng khi cô vừa mới kéo cửa ra, đập vào mắt cô đầu tiên là dáng người cao lớn, sừng sững của người đàn ông đứng chắn ngay trước cửa phòng tắm.
Jeon Jungkook nhìn cô chăm chú, ánh mắt nguy hiểm lướt một lượt từ đầu xuống chân như thể đang đánh giá một món đồ gốm sứ thượng hạng, sau đó khẽ liếm môi, đầu lưỡi đá lên gò má trái, ý cười ám muội lan rộng nơi đuôi mắt, trông chẳng khác nào một kẻ lưu manh háo sắc.
Biểu cảm đó của anh khiến Shin Dakyung vô thức cảm thấy sống lưng lành lạnh, dù nó chẳng có gì lạ lẫm so với cô.
Jeon Jungkook túm lấy cô như túm một con gà con, thẳng thừng lôi cô ra ngoài một cách nhanh gọn. Shin Dakyung chỉ kịp kêu lên một tiếng, kế đó liền bị anh ôm vào lòng, ấn lên bức tường ngay bên cạnh. Gương mặt người đàn ông ghé xuống, hơi thở gần sát, ống mũi cao chôn vào hõm cổ cô, hít hít ngửi ngửi rồi lại suýt xoa cảm thán: "Đúng là cảm giác này rồi, đây mới là cuộc sống chứ...!"
Shin Dakyung ngượng ngùng rụt cổ lại, cảm thấy như có một lò lửa sát lại gần mình, cháy bỏng vành tai cô.
Nhiệt độ trên cơ thể anh nóng như lửa đốt, còn cô vừa mới tắm xong, da thịt có chút lạnh. Anh càng áp sát, sức nóng đó càng truyền qua người cô, khiến da dẻ cô đỏ bừng.
"Thơm thật..." Jeon Jungkook lẩm bẩm, đặt những nụ hôn nóng bỏng mà vụn vặt trải dài từ xương quai xanh xuống, càng lúc càng sâu. Đôi mắt anh nhắm lại, hưởng thụ sự mát lạnh trên cơ thể trắng mịn, mềm mại như bông của người con gái.
Shin Dakyung thở dốc, cả người vì sự đụng chạm và vuốt ve này của anh mà không ngừng run rẩy, cơ thể bắt đầu bị khiêu khích và nảy sinh những phản ứng không thể quen thuộc hơn.
Khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay to lớn của người đàn ông trườn vào áo tắm, chạm vào nơi căng tròn của mình, hai chân cô lập tức co quắp lại.
"Jeon... Jeon Jungkook..!" Shin Dakyung hoảng hốt bắt lấy bàn tay không yên phận của anh, hơi thở dồn dập: "Anh đợi chút!"
"Có biết hai tuần nay anh sống khổ sở thế nào không, hm? Còn đày đọa anh như vậy." Thoát khỏi sự kiểm soát của cô, bàn tay không yên phận đó lại tiếp tục trượt xuống, cuối cùng luồn vào trong mép đùi, ngắt nhẹ một cái: "Em tắm cũng đã tắm xong rồi, vậy đến lượt anh ăn được chưa?"
"Khoan... anh khoan đã!" Shin Dakyung giật nảy mình, cả người cô run như cầy sấy. Dù ý thức cũng đang sắp rã rời dưới đôi bàn tay bạo dạn của anh, nhưng cô vẫn cố giữ tỉnh táo, ngăn bả vai cứng rắn của anh lại: "Anh cũng đi tắm đi..."
Nói cô mắc bệnh OCD cũng được, thà rằng cả hai đều chưa tắm, nhưng một khi cô đã sạch sẽ thì anh cũng phải như vậy, sau đó muốn làm gì thì làm.
Vả lại anh ở ngoài gần cả ngày trời, bây giờ về nhà thì nên tắm rửa cho thoải mái. Như vậy thì tinh thần mới tỉnh táo được.
"Chê anh hôi à?" Jeon Jungkook ngẩng đầu lên, giọng điệu thì có vẻ cợt nhã nhưng ánh mắt lại tối đen, mịt mù như một cái giếng khô vì bị khát vọng che khuất.
"Không phải, em không có ý đó." Shin Dakyung giương đôi mắt long lanh, vô tội mà nhìn anh: "Ý em là anh ở trên máy bay cả ngày đã rất mệt rồi, về đến nhà thì nên tắm rửa, thay đồ cho thoải mái đi."
Jeon Jungkook liền bày ra bộ dạng bắt đầu thiếu nghiêm túc: "À, để cho tinh thần tỉnh táo, tinh lực dồi dào phải không?"
Vành tai Shin Dakyung đỏ lên như gấc, cô nói như vậy rồi mà anh vẫn bóp méo lời cô được. Cô cảm thấy xấu hổ, bèn vươn tay đánh lên ngực anh.
"Tinh thần có tỉnh táo đến đâu thì chút nữa cũng bị mỹ nhân làm cho mụ mị đầu óc thôi." Jeon Jungkook bắt lấy cổ tay cô, trông thấy hai bên gò má ửng hồng của cô liền nở nụ cười sảng khoái.
"Đi đi mà!" Cô hối thúc
Jeon Jungkook cười cười, không kìm được lòng mình mà hôn lên môi cô, ngón cái khẽ tì nhẹ, vuốt ve phần môi dưới của cô như một sự lưu luyến: "Bà xã tắm rửa thơm như hoa rồi, vậy thì lên giường chờ anh thôi chứ nhỉ..."
Nói xong câu đó, anh bước vào phòng tắm, trước đó còn ngửi ngửi quần áo của mình, kiểm tra xem có nặng mùi không.
Cứ như vậy, Jeon Jungkook để lại một mình Shin Dakyung cùng với những câu nói mờ ám của anh nằm ngổn ngang trong đầu ngay bên ngoài cánh cửa.
Cô ôm lấy gương mặt nóng hổi của mình, vỗ vỗ một chút cho hạ nhiệt. Chỉ cần đứng gần Jeon Jungkook, nghe anh thủ thỉ vào tai cô một vài câu là nhiệt độ cơ thể của cô cứ lên lên xuống xuống không ngừng nghỉ giống như cổ phiếu vậy.
Shin Dakyung lấy một chiếc váy ngủ trong hành lý thay vào, sau đó bỗng nhiên không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, chỉ cần một ánh nhìn như vậy cũng đủ khiến lồng ngực phập phồng vì hồi hộp.
Chẳng lẽ lại lên giường nằm chờ anh thật?
Trong lúc cô đang mãi đấu tranh suy nghĩ, ở chỗ chiếc sofa gần đó bất ngờ hắt lên một tia sáng, chiếu thẳng lên trần nhà.
Shin Dakyung bước lại gần xem, là điện thoại của Jeon Jungkook. Màn hình hiển thị một thông báo được gửi đến từ tài khoản mạng xã hội của anh.
Cô vô thức đưa mắt về phía phòng tắm, sau khi ngẫm nghĩ một chút, cô bèn ngồi xuống sofa.
Cầm điện thoại của anh trên tay, Shin Dakyung trở nên phân vân, không biết nếu cô làm vậy thì có đúng hay không?
Việc cô sắp làm là xâm phạm quyền riêng tư của người khác, và Jeon Jungkook lại cực kì ghét điều này. Tính riêng tư và bảo mật trong cuộc sống của anh vô cùng cao, vì thế nên cho dù là vài năm trước hay hiện tại, không cần biết hai người họ đã thân mật và gần gũi đến mức nào, không cần biết anh nuông chiều và dung túng cô ra sao, cô cũng chưa bao giờ dám tự tiện mở khóa mật khẩu và xem trộm điện thoại của anh.
Đơn giản là vì một khi khiến anh giận lên, cô không thể nào cáng đáng nổi.
Nhưng mà, khoảng thời gian Jeon Jungkook đưa cô về biệt thự của anh, anh cũng đã giữ, kiểm soát và tùy ý sử dụng điện thoại của cô không phải sao? Khi ấy cô còn không có quyền sử dụng điện thoại của chính mình. Mãi cho đến khi cô được anh trả lại điện thoại, cô đã nhìn thấy những dòng tin nhắn được gửi đi cho Kim Hyejin, Kim Taehyung và cả bố mẹ cô, mà những dòng tin nhắn đó đều không phải do cô viết.
Thậm chí là hiện tại, có những hôm cô đã nhìn thấy anh cầm và tự ý xem điện thoại của cô, nhưng cô lại không có đủ dũng khí để chống đối lại hành động này của anh.
Anh có thể làm như vậy, tại sao cô lại không thể? Huồng hồ gì cô và anh đã là vợ chồng của nhau rồi mà...?
Cuối cùng, Shin Dakyung vẫn quyết định cầm lấy điện thoại của Jeon Jungkook, bấm mật khẩu và mở khóa thành công chỉ trong lần đầu tiên.
Không phải là vì cô hiểu anh nhiều bao nhiêu, chỉ là lúc quen nhau, cô đã nhìn thấy anh mở khóa nhiều lần nên cũng thuộc nằm lòng. Chỉ là như cô nói, cô không dám động vào điện thoại của anh mà thôi.
Ứng dụng đầu tiên Shin Dakyung nhấn vào không phải là các nền tảng mạng xã hội phổ biển hiện tại, mà là hộp tin nhắn của Jeon Jungkook.
Jeon Jungkook không quá mặn nồng với mạng xã hội, anh chỉ dùng để cập nhật tin tức mà thôi. Phương tiện chính vẫn là danh bạ, hộp tin nhắn và email.
Sau khi vào hộp tin nhắn, Shin Dakyung lướt xuống, rất nhanh đã nhìn thấy cái tên mà cô muốn tìm.
Giám đốc Min Saeron.
Nhịp tim Shin Dakyung bỗng nhiên tăng lên, dây thần kinh căng như dây đàn, cứ như sắp vén màn sự thật vậy.
Thế nhưng, sự thật chứng minh, cô đã lo lắng quá thừa thãi. Cũng như đánh giá quá cao về phương diện cảm xúc của Jeon Jungkook dành cho phụ nữ.
Cuộc trò chuyện của hai người họ khô còn hơn sa mạc nữa.
Chúng ta đổi phòng họp rồi nhé, phòng 306.
Được!
Lịch họp dời lên hai tiếng, Tổng giám đốc Jeon thấy có được không?
Được!
Giám đốc Jeon, tôi mượn trợ lý của anh một chút nhé?
Được!
Tối nay chúng tôi định ra ngoài ăn tối, anh cũng tham gia chứ?
Cảm ơn, nhưng tôi không đi đâu, mọi người ngon miệng!
Shin Dakyung cạn lời, lặng lẽ thoát ra khỏi hộp tin nhắn. Nhưng rồi sau đó cô lại nghĩ, chỉ vài dòng tin nhắn như vậy thì nói lên được điều gì? Nếu hai người họ gặp mặt và nói chuyện trực tiếp nhiều hơn thì sao?
Sau khi ý nghĩ này vụt qua, cô bỗng có cảm giác như mình đang vạch lá tìm sâu. Dù Jeon Jungkook không có tội, nhưng hành động này của cô là đang cố gắng tìm cách đỗ tội lên đầu anh.
Mà thôi kệ đi, phụ nữ cảnh giác chưa bao giờ là thừa thãi cả.
Liếc mắt trông thấy chiếc áo vest của Jeon Jungkook nằm ở ghế sofa đối diện, Shin Dakyung chồm người qua vớ lấy chiếc áo đó, ôm vào lòng ngửi thử.
Không có mùi nước hoa phụ nữ.
Kế đó, cô lại tiếp tục mở rộng áo vest của anh ra, lần tìm xem có dấu son không.
Kết quả vẫn là không có gì cả.
Nếu là ở trên áo sơ mi thì vừa nãy cô đã ngửi thấy mùi và nhìn thấy dấu vết rồi.
Shin Dakyung cắn môi, muốn che giấu nụ cười thầm của mình nhưng cuối cùng khóe môi vẫn không kiểm soát được mà cong lên.
Kết quả, khi cô còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì cánh cửa phòng tắm bất thình lình bật mở.
Jeon Jungkook quấn khăn tắm ngang hông, đầu tóc ướt rượt bước ra ngoài. Nhìn thấy cô đang ôm áo vest của anh trong người, bên cạnh là điện thoại của anh, đầu mày anh tuấn khẽ nhướng cao: "Em làm gì đó?"
Shin Dakyung xoay mặt đi, không dám nhìn anh. Cô chột dạ, hơn hết là cảm thấy như bị bắt quả tang vì hành động lén lút của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip