Chương 19: Ở bên em là điều anh muốn

Ngay lúc xe của Jeon Jungkook vừa đỗ lại trước sảnh tập đoàn, Ah Mie và Kim Hyejin đã cuống cuồng chạy vội vào trong công ty. Cả ba người họ đã rời đi quá lâu rồi, hiện tại vẫn còn đang trong giờ hành chính, vậy nên việc gấp rút thêm một chút cũng là điều đương nhiên phải làm. Jeon Jungkook đút hai tay vào túi quần, thong thả đi phía sau cô. Anh là chủ tịch, đương nhiên việc có trễ giờ hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi, chẳng qua do thói quen và sự chỉn chu trong mọi việc nên anh mới thường xuyên đi sớm thôi. Ah Mie cũng vậy, nhưng cũng một phần do đặc tính công việc đã ăn sâu vào máu, cô lại là người có tiêu chuẩn cực kì cao cho nên Ah Mie đặc biệt không thích việc bản thân bị quá thời gian.

Kim Ah Mie quay trở về bàn làm việc của mình, tập trung cao độ vào việc xử lý dứt điểm hồ sơ và tài liệu của ngày hôm nay. Anh lên đến nơi cũng là lúc Ah Mie đang bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ giấy tờ cho thật dễ hiểu, vén tóc mai ra đằng sau tai, phong thái chuẩn mực của một người trợ lý đang nhen nhúm khắp cơ thể cô, Jeon Jungkook thấy cô nhóc này mới đây đã bắt kịp được mạch làm việc ngay cả khi vừa bị ảnh hưởng tâm lý thế kia cũng khá bất ngờ, hoàn toàn hãnh diện và tin tưởng vào năng lực xuất chúng của cô. Anh đi vào phòng riêng của mình một cách hết sức nhẹ nhàng và rón rén, để yên cho cô theo đà mà đẩy nhanh tiến độ

Jeon Jungkook ngồi xuống ghế, chỉnh lại cà vạt mới phát hiện ra áo vest của mình không còn trên người. Đang ngó nghiêng một hồi thì mới chợt nhìn thấy Kim Ah Mie nhỏ bé như đang lọt thỏm trong áo của anh, lúc này anh mới nhớ ra mình đã khoác lên cho cô khi ở quán, anh bật cười, day nhẹ trán rồi yên lặng ngồi nhìn cô miệt mài làm việc

Từng ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp điệu, mặc dù hồ sơ và giấy tờ đã phơi ra ngay trước mắt anh, sẵn sàng để anh hoàn thiện. Thế nhưng Jeon Jungkook lại chẳng còn tâm trí nào mà để ý tới nữa, ánh mắt anh hệt như bị bỏ bùa, chỉ đăm đăm nhìn vào người con gái đang cặm cụi cầm bút viết, sau khi viết thì lại bỏ sang gõ bàn phím máy tính, một vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại. Jeon Jungkook ngồi nhìn cô ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng từ trong cặp đựng tài liệu lấy điện thoại ra, căn góc sao cho thật đẹp rồi nhấn nút chụp. Ba tấm ảnh gồm ba sắc thái của Ah Mie cứ thế rơi vào trong điện thoại của anh

....

Ah Mie hoàn thành xong công việc được hơn phân nửa, ngó qua cửa sổ cũng giật mình khi thấy trời bên ngoài chẳng biết từ khi nào đã tối đen. Cô liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, ngỡ ngàng khi biết bây giờ đã là hơn 6 giờ tối rồi, vậy mà số lượng công việc của cô vẫn còn chưa kết thúc, hậu quả của một buổi đi chơi quá lố hoá ra lại nặng như vậy 

Cô hơi rướn người lên, ngó qua lớp cửa kính đối diện, nhưng nhìn kĩ lại một hồi rồi mới thấy rõ, Jeon Jungkook không có ở trong. Là do khi nãy cô đã quá tập trung vào công việc tới mức não bộ đã từ chối tiếp nhận bất kì thông tin gì từ bên ngoài truyền tải vào, thế nên bây giờ anh đi đâu rồi cô cũng không biết nữa

Ah Mie rời khỏi bàn làm việc, tiến đến trước cửa phòng làm việc của anh, tay cầm điện thoại đang nhanh nhảu lướt tìm dãy số. Toan định nhấn gọi cho anh thì bất chợt điện thoại cô lại đổ chuông, là Kim Hyejin gọi tới

"Mình đây, có chuyện gì vậy"

"MieMie, cậu vẫn đang ở trên phòng làm việc à?"

Nghe giọng cậu ấy nói có chút nhỏ, như đang để cho một mình cô nghe được thôi, cùng với câu hỏi xem cô có còn ở trên phòng thay vì cô có còn ở tập đoàn hay không, Ah Mie cũng lờ mờ đoán ra được, cả cô và Kim Hyejin đều đang ngồi lại ở công ty, và đang trong thời gian phải tăng ca

"Cậu còn ở dưới văn phòng đúng chứ? Lên đây với mình đi"

Kim Hyejin thấy cô nhanh nhạy bắt được thông tin bèn hớn ha hớn hở cầm theo máy tính và tài liệu rồi cũng nhanh chóng chạy lên. Ah Mie lúc này mới chợt nhớ lại việc bản thân vẫn chưa tìm thấy anh đâu, cô liền mở cửa bước ra bên ngoài dãy hành lang rộng lớn, tiếng giày cao gót vang lên nhẹ nhàng trong cái không gian tĩnh mịch

Jeon Jungkook đang ngồi tại phòng trà dành riêng cho chủ tịch, cùng với Kim Namjoon cũng đang ngồi ngay bên cạnh. Anh lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, lấy một điếu rồi đưa lên miệng tự mình châm lửa. Anh hơi đẩy bao thuốc qua bên phía Kim Namjoon, như đang muốn mời anh ấy, Namjoon cũng không từ chối mà rút ra một điếu ngậm lên miệng, nghiêng đầu qua để anh châm lửa giúp

Anh khẽ thở dài, nhả ra một làn khói trắng mờ mờ ảo ảo, sắc thái trên khuôn mặt thì có vẻ như đang sầu não và có chút nặng nề

"Ah Mie sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý ở bên cậu thôi, muộn phiền vì mấy cái thứ cỏn con xung quanh làm gì chứ?" Kim Namjoon thở ra một hơi khói, chậm rãi an ủi anh: "Tôi nghĩ anh trai cậu chỉ dây dưa một vài lần rồi thôi, không có gan dám cướp cô gái của cậu đâu. Nhất là khi cậu đã thể hiện rõ thái độ như vậy"

"Vẫn chưa thể chắc chắn như vậy được, Kim Taehyung là một người khá tâm cơ và mưu mô, chẳng biết liệu anh ấy sẽ dùng thủ đoạn hay chiêu trò gì để đánh lừa Ah Mie được nữa" Jeon Jungkook thở ra một hơi nặng nề, đầu mày khẽ chau lại: "Đến bây giờ tôi mới hiểu được cái cảm giác lo được lo mất là như thế nào. Có thể cô ấy sẽ không tin lời anh ấy nói lần một lần hai, nhưng lâu dần về, tôi không thể nào kiểm soát hết được toàn bộ những gì anh ấy nói, cũng như không thể biết được liệu Ah Mie đang nghĩ gì để kịp thời chấn chỉnh nó theo một hướng tốt hơn"

Kim Namjoon khẽ miết nhẹ gạt tàn, dùng đầu ngón tay gõ gõ nhẹ để bụi thuốc bay đi. Nhìn qua sắc mặt và biểu cảm của Jeon Jungkook không khá hơn được là bao, anh lại rút ra thêm một điếu thuốc, tiếp tục hút

"Tôi sợ đánh mất Ah Mie lắm, nhất là vào lúc này" 

Nhìn Jeon Jungkook hôm nay bỗng dưng nghiêm túc đến kì lạ, lại còn đang thực sự lộ ra dáng vẻ nơm nớp lo sợ, yếu đuối đến khó hiểu. Trước đây anh đúng là đã từng qua lại với rất nhiều phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ đặt tâm tư của mình vào những mối quan hệ đó. Giờ thì anh mới thực sự hiểu được cái cảm giác lo được lo mất của các cô gái đó như nào rồi

"Không phải cậu và Ah Mie đã là người yêu rồi sao? Còn sợ được gì nữa chứ"

"Vẫn chưa hẳn..." Jeon Jungkook nghĩ lại lời cô vừa nói hôm qua, khẽ chau mày nói

"Sao cơ?" Kim Namjoon lộ rõ vẻ kinh ngạc, điếu thuốc trên tay sớm đã tàn từ khi nào: "Mới sáng hôm nay tôi còn thấy ôm ấp nhau đủ kiểu trên bàn bếp cơ mà? Hai người tính làm mập mờ của nhau à?"

Kim Namjoon biết mình đã lỡ miệng thốt ra cái bí mật nhìn lén ấy của mình, quả nhiên thấy Jeon Jungkook hơi nhướng mày lên, liếc qua anh ấy. Tuy nhiên có lẽ một phần do anh đang bận suy nghĩ về vấn đề khác nên cũng không buồn chất vấn anh ấy như mọi khi

"Tôi có thử ngỏ lời với Ah Mie, nhưng cô ấy lại trả lời rằng hãy thử xem sao đã, hoàn toàn không nói một cách thẳng thắn là muốn làm người yêu tôi. Hơn nữa khi tôi hỏi lại thì cô ấy lại trả lời một cách ấp úng và dè dặt, không hề dứt khoát và tự tin như cái tính cách của cô ấy. Tôi nghĩ...Ah Mie vẫn chưa thực sự tự tin để có thể bước vào mối quan hệ này, mặc dù cô ấy đồng ý, thế nhưng lại chẳng có lời nào đính chính rằng hai bọn tôi đã thực sự trở thành người yêu cả"

"Jeon Jungkook......" Kim Namjoon nghe anh tuôn một tràng thì khẽ thở dài, đưa tay ra vỗ nhẹ lên lưng anh: "Cậu nhát quá đấy, nếu người ta ngại không dám chủ động, thì mình mạnh dạn mà áp sát tới đi chứ?"

"Cậu bảo tôi tỏ tình á?" Jeon Jungkook ngờ ngợ một lúc lâu mới quay sang hỏi: "Cái tôi nói sáng hôm nay vẫn chưa phải là tỏ tình à...."

"Tên khờ khạo này nữa, đó mới chỉ là ngỏ ý thôi, chứ chưa có câu nào đâm thẳng vào vấn đề chính cả, cậu vòng vo mãi, Ah Mie đâm ra ngượng chứ sao. Cứ tình hình này, có khi Ah Mie lại đâm ra chán cậu không chừng, rồi khéo tên Kim Taehyung kia lại tiêm nhiễm vào đầu cô ấy mấy thứ, lại thành ra hai người xa nhau." Anh ấy day day hai bên thái dương, đá anh một cái vào ngang eo: "Còn nếu cậu chứ chần chừ mà không mạnh dạn tỏ tình đi, thì để thời gian trôi qua rồi nhìn cô ấy và anh trai cậu đến với nhau. Rồi khi nào gặp thì gọi một tiếng chị dâu"

Kim Namjoon hơi nhấn mạnh câu cuối như đang cố ý doạ Jeon Jungkook, quả nhiên thấy mặt mũi anh có hơi nhợt nhạt đi, bàn tay cầm điếu thuốc cũng có hơi run rẩy, không biết là do sức nóng nơi đầu điếu thuốc hẵng còn cháy đỏ hay là vì những lời mà Namjoon vừa nói đang đè nén lên toàn bộ dây thần kinh của anh nữa

....

Jeon Jungkook quay trở về phòng làm việc, tâm trí hẵng còn đang bị phân tâm bởi những lời vừa mới nghe được. Anh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Kim Ah Mie cũng đang đi dần về phía này. Hơn nữa...cô còn đang giang rộng tay về phía anh, cô là đang muốn ôm anh vào lòng à?

"Anh sao thế, sao mặt mũi lại nhợt nhạt thế kia? Anh mệt à?" Ah Mie ôm lấy gương mặt anh, vỗ nhè nhẹ, hơi nhón chân lên áp trán mình lên trán anh: "Đâu có nóng đâu ta, anh có đau ở đâu không?"

Ah Mie thấy Jeon Jungkook bị chuyển vào thế bị động, yên lặng không nói tiếng nào suốt từ nãy đến giờ bỗng đâm ra lo lắng. Thường ngày anh phải gọi là dính cô như keo, liên tục đi kè kè bên cạnh cô nói không biết bao nhiêu câu sến sẩm, thế mà bây giờ anh lại phờ phạc thế này, cô lo là phải. Jeon Jungkook cảm nhận được sự lo lắng và sốt sắng của cô bỗng cảm thấy có một chút tủi thân, anh gục mặt xuống, vùi sâu vào cổ Ah Mie, hít lấy mùi hương thanh mát êm dịu của mái tóc người con gái. Tự dưng bây giờ anh lại có chút yếu đuối, muốn được cô vỗ về và an ủi

Thấy anh đột nhiên trở nên suy tư và trầm lặng như này, Ah Mie có chút sững người. Chưa cần biết anh đang làm sao, nhưng khi thấy anh mệt mỏi như này, cô chỉ đành dịu dàng ôm lấy cơ thể to lớn đang run lên vào lòng, xoa nhẹ tấm lưng của anh như thay cho lời dỗ dành, kiên nhẫn vỗ về để anh bình tĩnh lại. Cô đoán rằng tâm trạng của Jeon Jungkook đang không tốt, vậy cho nên cũng không hỏi anh thêm câu nào, chỉ yên lặng xoa dịu đi tâm trạng của anh như vậy thôi

"Ah Mie...." Jeon Jungkook lúc này mới chịu lên tiếng, hai tay ôm lấy cô chặt cứng như một đứa trè đang bị lạc mẹ. Tông giọng trầm khàn, nghe qua còn có chút đau lòng: "Cho dù thế nào cũng đừng rời xa anh, có được không...?"

Ah Mie nghe thấy tông giọng khác lạ của anh thì có chút giật mình, càng lo lắng hơn khi nghe được nội dung câu nói của anh. Cô đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của anh, vòng tay đang ôm lấy bả vai anh lờ mờ tăng thêm lực

"Jungkook của em hôm nay làm sao vậy?" Cô nói bằng một chất giọng hết sức ngọt ngào và mềm mỏng như đang cố trấn an anh: "Em sẽ không có ý định đó đâu, vì thế nên nếu anh đang bận tâm về vấn đề này thì đừng suy nghĩ nữa nhé, sẽ không sao đâu mà"

Jeon Jungkook lúc này mới an tâm mà thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh nhắm nghiền mắt lại, yên lặng để cô vỗ về rồi cùng anh quay trở lại phòng làm việc

Kim Namjoon và Kim Hyejin đứng từ xa đang thầm quan sát hết tất cả mọi chuyện, sau khi thấy cả hai đã thật sự rời đi mới yên tâm ló mặt ra, đập tay với nhau rồi cười một cách vô cùng mãn nguyện. Xem ra, chiến hạm mà hai người họ đã cùng nhau bồi đắp bây giờ cũng đã trở nên cứng cáp và mạnh mẽ hơn, sẵn sàng vượt bao sóng gió mà không sợ mưa to gió lớn nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip