Chương 20: Đèn hoa đăng
Seoul vào đầu tháng hai cũng đã bắt đầu trở lạnh, đường phố về đêm lúc nào cũng phải gọi là đẹp đến nao lòng, nhưng bên cạnh đó lại là cái cảm giác lạnh đến cắt da cắt thịt. Bầu trời đã dần trở nên ngày một đen tối hơn, không có nổi lấy một ánh mặt trời len lỏi cho dù khi ấy mới chỉ bắt đầu ngả về chiều tà. Ah Mie vừa hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay, cô uể oải vươn vai một cái, đứng dậy sửa soạn rồi cũng chuẩn bị ra về
Cô hơi hé cửa phòng Jeon Jungkook ra một chút, ngó đầu vào bên trong tìm kiếm hình bóng anh, ý muốn hỏi anh liệu anh đã xong việc hay chưa
"Hửm, em xong rồi à" Jeon Jungkook từ đầu đến cuối đang chăm chú vào công việc, thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang thập thò ngoài cửa thì khẽ ngẩng đầu lên, vẫy cô vào: "Lại đây với anh"
Ah Mie cũng chẳng ngại ngùng gì mà bước đến, đứng sát vào bàn làm việc để anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của mình. Jeon Jungkook tham lam vùi đầu vào bụng cô, hít lấy hít để cái mùi hương mềm mại mà dễ chịu ấy
"Anh cũng xong rồi đây, anh đưa về nhé" Jeon Jungkook đứng thẳng dậy, nắm lấy tay cô rồi thong thả bước ra bên ngoài. Vốn dĩ anh có thể ở lại lâu hơn để kiểm tra tình hình công ty, nhưng anh lo rằng cô sẽ đâm ra buồn chán, vậy nên anh muốn đưa cô về càng sớm càng tốt, như vậy anh sẽ càng có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn
Kim Ah Mie ngoan ngoãn để anh nắm lấy tay dắt đi như một đứa trẻ, tuy nhiên khi đi dọc dãy hành lang lại vô tình bắt gặp một vài nhân viên cũng đang từ trong thang máy đi ra. Tim cô được một phen suýt nữa thì nhảy vọt lên tận trên cổ, vội vội vàng vàng đẩy anh ra rồi đi giật lùi lại phía sau, đúng với một cương vị trợ lý. Jeon Jungkook nhìn cô đang giả vờ tỏ ra là mình vẫn đang rất bình thường khi đi qua một vài nhân viên thì bỗng muốn phá lên cười, nhưng với tư cách là một vị chủ tịch luôn luôn nghiêm khắc và cứng rắn với cấp dưới của mình, anh chỉ có thế nén lại, nếu anh phá lên cười ngay bây giờ, không khéo người nào đấy lại từ mặt anh luôn ấy chứ
Ah Mie và anh cũng đã xuống tới bãi đỗ xe của công ty. Như thường lệ, cô sẽ luôn là người ngồi đợi ở băng ghế nghỉ chân, còn anh thì chạy đi lấy xe. Cô có nói rằng hay hôm nay quay trở về nhà của cô ngủ cho ấm áp, thế nhưng Jeon Jungkook lại muốn cô đến nhà anh hơn, anh nói rằng căn hộ của anh nằm trong trung tâm thành phố, cách sông Hàn và khu chợ đêm không xa, cả hai có thể cùng nhau đi dạo vào tối hôm nay nếu như cô thích, Ah Mie nghe thấy cũng hợp lý nên đồng ý với anh. Hai người cứ thế thong thả mà lái xe về, chẳng mấy chốc mà trời đã chập choạng tối, trời cũng bắt đầu trở lạnh đến thấu xương
.....
Ah Mie và anh về đến căn hộ đã là hơn 7 giờ tối, mặc dù so với mùa hè thì bây giờ cũng chẳng muộn là bao. Thế nhưng do đã bắt đầu vào mùa xuân nên trời cũng tối nhanh hơn hẳn. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Jeon Jungkook có đề nghị cả hai bây giờ cùng đi dạo phố một vòng, hưởng thụ cái không khí lạnh buốt đầy thoải mái này, và đương nhiên là Kim Ah Mie đồng ý cả hai tay hai chân. Vì trời đã tối nên cô cũng không trang điểm hay sửa soạn gì nhiều, chỉ đơn giản là một buổi đi dạo về đêm thôi mà. Cô mặc một chiếc áo len trắng cài cúc, kiểu dáng hơi ôm sát người, phối kèm với chân váy nỉ dài tới cổ chân, Jeon Jungkook sợ cô sẽ bị lạnh nên anh lấy luôn chiếc áo khoác dạ dài mặc lên cho cô. Áo anh thuộc dạng tương đối to, khi anh mặc lên người đã có thể trông thấy rõ sự nặng nề và ấm áp. Ah Mie vốn đã nhỏ, khi cô khoác áo của anh lên trông còn nhỏ đi gấp mấy lần, nhưng như vậy cũng tốt, áo của anh hoàn toàn đem lại cho cô cảm giác rộng rãi thoải mái và ấm, hơn nữa còn đọng lại mùi hương cơ thể tự nhiên của anh khiến cho Ah Mie cảm thấy vô cùng dễ chịu. Jeon Jungkook cũng mặc một chiếc áo dạ dài, cùng kiểu dáng và màu sắc với chiếc anh đang mặc cho cô. Sau khi sửa soạn xong xuôi thì Jeon Jungkook nắm tay cô rời khỏi nhà, Ah Mie nói cô muốn đi bộ, vì thế nên anh cũng không lấy xe đi. Hai người cứ thế tay trong tay, cùng nhau đi dạo giữa cái lòng thành phố lạnh giá
Cô cùng anh đi một vòng dạo chơi trong khu chợ đêm nổi tiếng tại đây. Ah Mie nhìn thấy đủ loại đồ ăn và hoa quả nhiều màu sắc thì vô cùng ưng ý, bèn rút một xấp tiền ra, định lựa hết một vòng quanh chợ thì bị anh cản lại
"Cất tiền của em vào đi, sao lúc nào em cũng không chịu dùng tiền của anh vậy" Anh hơi hắng giọng, ngữ khí nghe qua có chút như đang doạ nạt và răn đe cô
"Em sẽ tiêu rất nhanh đó, vậy nên anh không cần đầu tư cho em đâu. Lương hàng tháng anh trả cho em đã là quá nhiều rồi"
"Em tiêu có nhanh bằng anh kiếm không?"
Jeon Jungkook bật lại cô một câu khiến cô không tài nào mở miệng ra tiếp tục chất vấn hay phủ nhận được. Anh thấy cô im lặng như đang ngầm thừa nhận như vậy thì khẽ bật cười, kéo cô tiến tới trước một quầy bán hoa quả bọc đường, thứ mà anh nhận thấy rằng có vẻ như cô đã để ý từ rất lâu. Thấy cô đứng một lúc mà mãi vẫn chưa chịu chọn lấy một thứ gì, anh bèn tự tay lấy cho cô đầy ắp cả một hộp chứa toàn là xiên kẹo đường khiến Ah Mie phải á khẩu. Đường đến các quầy hàng tiếp theo cũng tương tự như vậy, nhưng Ah Mie chỉ đơn giản là cô cảm thấy thích, sau khi ăn được một chút lại đưa hết phần còn lại qua cho anh, bản thân lại chạy lăng xăng sang hàng tiếp theo.
Anh đi theo cô suốt từ nãy đến giờ, không biết đã ăn bao nhiêu món rồi nữa, anh bị cô nhồi đến mức dạ dày căng ra, no tới mức thở không nổi. Ah Mie vốn còn đang định mua thêm một số thứ nữa, quay sang thấy mặt mũi Jeon Jungkook có chút không ổn bèn dập tắt ngay cái ý định ấy đi, cười trừ quay sang xoa nhẹ lưng anh
"Hì hì, em xin lỗi, ép anh ăn nhiều quá hả" Cô nhe răng ra cười rất tươi, điệu bộ vô cùng là thản nhiên
"Được rồi, em muốn đi đâu chơi không"
Ah Mie ngẫm nghĩ một hồi, định rủ anh cùng chơi tàu lượn siêu tốc. Thế nhưng ngẫm lại tình trạng của anh hiện giờ, nếu mà lên trên đó chắc Jeon Jungkook sẽ chịu không nổi mà nôn ra mất. Cô bèn lắc lắc đầu
"Không muốn, mình đi dạo thôi" Cô hơi vòng tay qua eo anh, kéo anh đứng dậy. Cả hai cùng nhau đi dạo quanh sông Hàn. Trong lúc đang đi không biết đã bao nhiêu lần người qua đường đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ dành cho cô và anh nữa. Phần lớn cô để ý là có rất nhiều những cô gái trẻ khi đi qua đều lén liếc nhìn Jeon Jungkook, dáng người anh cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt lại vô cùng nam tính và đẹp trai như vẻ đẹp gây động lòng người của chàng hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, cô cũng được rất nhiều người chú ý tới, nhìn qua cũng không kém gì anh là bao. Vẻ ngoài xinh xắn, trong trẻo của cô hệt như một nàng thơ từ trong truyện cổ tích xé sách bước ra vậy, đã thế cô còn khoác tay đi bên cạnh anh, quả thật đúng là một đôi nam thanh nữ tú được đúc y nguyên như trong truyền thuyết.
Cô và anh chọn dừng chân lại tại một băng ghế đá ngay, đối diện là tầm nhìn bao quát cả một khu phố cổ đang in bóng trên mặt sông lấp ló ánh trăng. Có lẽ vì hơi mệt và lạnh, thế nên Ah Mie nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai rộng lớn của anh, anh theo đó cũng thuận tay mà ôm cô vào lòng. Nhìn bóng lưng hai người họ, người đi đường bất kể có là già hay trẻ đều không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn, xuýt xoa khen ngợi cái sự lãng mạn và đẹp đôi của cô và anh, và còn phải tấm tắc khen cái vẻ đẹp tựa như nàng thơ của cô nữa
Jeon Jungkook dĩ nhiên là nghe thấy được, anh hơi cúi đầu xuống nhìn cô, quan sát một cách say đắm mọi đường nét mềm mại trên gương mặt của người con gái. Ah Mie sở hữu một mái tóc đen dày, mượt mà và vô cùng mềm mại. Đôi mắt của vẫn cô luôn là thứ khiến anh phải nao lòng mỗi khi nhìn vào, cô có một đôi mắt thực sự rất đẹp, dáng mắt to tròn long lanh đi kèm với hàng mi cong cao vút. Sống mũi của cô thực sự phải nói rằng rất hoàn hảo, nó có một chiều cao và chiều dài lí tưởng. Cùng với đôi môi đầy đặn, mềm mại mà căng mọng, hồng hào. Toàn bộ khi được ghép trên gương mặt cô đã thành công tạo ra một khuôn mặt vô cùng hài hoà, đẹp đến không thể nào tả xiết bằng lời, hệt như nàng Lọ Lem từ trong truyện bước ra vậy. Thế nên việc Jeon Jungkook yêu cô một cách điên cuồng cũng có thể phần nào hiểu cho anh được, nếu muốn trách vì sao anh lại yêu cô tới mức như vậy, thì trách do bố mẹ cô đẻ quá khéo mà thôi. Hơn nữa cô còn sở hữu một cơ thể cực kì hoàn hảo, vòng nào rõ mồn một ra vòng đấy, vô cùng đầy đặn và xinh đẹp. Vì thế nên nếu muốn cấm anh không được phép táy máy hay có suy nghĩ bậy bạ gì với cô, thì thà rằng hãy chặt tay anh đi còn hơn
Cả hai đang ngồi thư giãn thì bỗng dưng Jeon Jungkook đưa hai tay của mình lên bịt mắt cô lại. Anh hơi cúi đầu xuống, thì thầm với cô
"Ah Mie, em đếm ngược 5 giây đi"
Bị anh bất ngờ bịt mắt như thế, đương nhiên là Ah Mie cũng có chút bất ngờ và giật mình, thế nhưng cô cũng nghe theo lời anh, nhanh chóng đếm ngược theo như lời anh nói. Khoảnh khắc con số cuối cùng được thốt ra khỏi miệng cô, Jeon Jungkook thả tay ra, cô lơ mơ còn nghe được tiếng cười rất khẽ vang lên từ trên đỉnh đầu của mình nữa.
Trước mắt cô bây giờ là cả một mặt sông sáng bừng lên bởi vô số các ngọn đèn hoa đăng, tất cả đang thi nhau rực sáng, có những cái còn bay cả lên trên không trung. Ánh sáng óng ả từ mặt sông phản chiếu lên gương mặt Ah Mie và Jeon Jungkook, xung quanh tràn ngập một màu vàng sáng chói, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ và đẹp đẽ vô cùng. Ah Mie mở to mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vô vàn những ngọn đèn đang sáng trưng trước mắt mình, một hình ảnh mà có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể quên đi được, thật sự rất đẹp. Jeon Jungkook tiến đến, ôm lấy cả cơ thể cô từ phía sau, anh tựa cằm lên vai cô, thoả mãn ngắm nhìn người con gái trong lòng đang vô cùng hài lòng với khung cảnh lãng mạn ngay trước mắt
Những ngọn đèn này không giống với pháo hoa, nó sẽ không bao giờ tắt sáng trừ phi đích thân anh cho người dập đi những ngọn đèn ấy. Ah Mie cứ đứng ngắm mãi, tựa như bấy nhiêu ngọn đèn kia còn có sức hút mãnh liệt đối với cô còn hơn cả anh vậy.
"Em thích lắm à?" Jeon Jungkook cất giọng hỏi cô, khoé môi và khoé mắt không giấu nổi vẻ cưng chiều
"Thật sự rất đẹp đó, em còn không nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ được tận mắt chứng kiến. Thông thường mọi năm em đều ở một mình, vậy nên cũng không mấy khi có dịp tự mình đi dạo phố như này, lần nào có hoa đăng là em đều bỏ lỡ cả. Tận mắt chứng kiến ở khoảng cách gần như này, thật sự rất tuyệt đó" Ah Mie hớn hở tuôn một tràng, ánh sáng êm dịu từ những ngọn đèn ôm lấy gương mặt của cô, lộ rõ ra những đường nét mềm mại, kiêu sa và mĩ miều của người con gái. Jeon Jungkook ngắm nhìn cô đến chết mê chết mệt, anh thu vòng tay lại ôm cô chặt thêm một phần
"Em thích là được rồi" Anh nói với cô bằng một chất giọng quá đỗi ngọt ngào, trầm ấm. Từng câu từng chữ mà anh thốt ra vào thời điểm này đều được xuất phát từ chính trái tim và lý trí của anh. Jeon Jungkook thật sự rất yêu cô, yêu cô đến mức quên mất đi cả bản thân mình. Anh khẽ thở ra một hơi đầy thoả mãn, yêu chiều mà hôn nhẹ lên đôi môi mềm mịn của Ah Mie, rồi trườn khẽ lên gò má, cuối cùng là dừng lại ở vầng trán thanh tú của cô tựa như đang ngầm ngỏ ý muốn chở che, nâng niu cô cả một đời
Mùa xuân của những năm sau, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn năm nay rất rất nhiều lần. Bởi vì chỉ có một lí do rất đơn giản, mùa xuân của những tháng năm sau này, Jeon Jungkook có Ah Mie
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip