05
Thực ra Jihoon nói cũng không đúng lắm về Doyoung, Jihoon nói Doyoung không biết gì hết thì đúng nhưng mà giống em bé mới sinh thì sai, tâm trí phải cỡ một bạn nhỏ đang tuổi đi học và chắc chắn là một thiếu niên thông minh.
Nhưng dù có thế nào thì việc cậu có thể sinh tồn ở giữa rừng sâu như thế với thân xác mềm yếu như này thì cũng là một ẩn số cần giải đáp.
Khuôn mặt búng ra sữa cùng cơ thể mảnh mai này nhìn còn giống tiểu thiếu gia của gia đình tài phiệt hơn cả Jeongwoo nữa, nếu giả sử Jihoon nhặt được Doyoung khi mặc bộ quần áo xanh hôm qua thì chắc Jihoon cũng đi phát giấy nhặt được trẻ lạc cho các gia đình quý tộc mất.
Thiếu gia Jeongwoo cũng chẳng ngờ đến một ngày mình giống như bảo mẫu, cả ngày đều có một cái đuôi nhỏ theo sau. Dù cho có làm việc gì quay ra sau lưng là nhìn thấy khuôn mặt chăm chú cùng đôi mắt to đen láy của Doyoung đang quan sát nhất cử nhất động của cậu.
Mà Doyoung lại chẳng nghe chẳng theo ai, cả ngày chỉ muốn ở bên cạnh Jeongwoo 24h. Ăn cũng cùng Jeongwoo, Jeongwoo ra vườn cũng đi theo, đi tưới cây cũng đi theo, lâu lâu còn thích thú học theo những điều Jeongwoo làm.
Bản thân Jeongwoo cũng không cảm thấy phiền với điều đó, cậu đang trong kì nghỉ của nhà hát, vậy nên cũng dành thời gian cho việc quan sát Doyoung để ghi chép cho Junkyu, nếu Doyoung cứ lẽo đẽo theo thì càng dễ quan sát hơn nhiều.
Thế là trong dinh thư hôm nay của nhà họ Park kiểu:
"Doyoung, đây là hoa."
"Hoa đó, nghe được không ?"
"Còn đây là nước, cậu sẽ phải uống hằng ngày."
"Chạm tay thử vào xem nào, nó là nước nên cảm giác sẽ thế này, hiểu không ? Là Nước á."
Mỗi khi Doyoung có thêm một phản ứng gì lạ thì Jeongwoo sẽ ghi vào một cuốn sổ riêng, giống như nhật kí hằng ngày của Doyoung nhưng lại do Jeongwoo viết vậy, vô cùng tỉ mỉ. Dạng như là Jeongwoo phát hiện ra Doyoung bằng một cách nào đó phân biệt được hết cây lá trong vườn, cái nào ăn được cái nào không. Hoặc là Doyoung vẫn chưa thể học được cách dùng nĩa và thìa khi ăn.
Cứ vậy mà kì nghỉ nhàm chán của Jeongwoo có thêm một niềm vui mới cùng với người bạn quen được 1 ngày.
—————————————————————————
Ở vùng ngoại thành.
Asahi và Jeahyuk đang trên đường đến nghĩa trang thành phố. Trên tay 2 người là bó hoa cúc vàng, họ đến viếng một người quen, một vũ công thiên tài của đời họ.
Asahi và Jeahyuk đều là con nuôi trong gia đình họ Kim danh giá năm đó. Phu nhân vốn sức khoẻ yếu nên chỉ sinh duy nhất một người con trai. Vốn dòng họ nhà Kim kín tiếng từ xưa đến nay, họ có phong tục thờ phù thuỷ. Một nạn xấu đã giáng xuống gia đình họ Kim, người phù phép quyền năng nhất đã dự đoán cậu con trai duy nhất của họ vốn là con của mẹ thiên nhiên, sẽ ra đi từ khi còn trẻ tuổi.
Để kéo dài tuổi thọ của tiểu thiếu gia này, họ nhận nuôi 2 người con khác mang tin lành đến để kéo dài sinh mệnh cho người con xấu số, chọn cách che giấu sự hiện diện vốn có của người nọ để bảo vệ cậu bằng mọi giá.
Vì vậy nên người ta chỉ biết đến rằng nhà họ Kim có hai người con nuôi là Hamada Asahi và Yoon Jaehyuk, một là thiên tài soạn nhạc có thể sánh ngang thiếu gia Jeongwoo, một là thương gia nổi tiếng với hàng loạt những cửa hiệu đồ chơi với vốn tự xoay. Chỉ duy nhất mọi người không biết nhà có Kim có một người con trai khác. Tiếc là dù đã bảo vệ kĩ như thế nhưng vẫn mất tích và chết.
Hai người họ đến viếng thăm người em trai không huyết thống xấu số của mình, trên tấm mộ cũng chẳng có nổi một tấm hình và tên. Chỉ đơn giản là một tấm bia màu trắng trên mặt đất mà thôi, hai người còn chẳng biết rõ liệu ở dưới kia có thân xác của người nọ không hay chỉ là một cái hũ tro chả biết của ai mang mong muốn xoa dịu đi nỗi đau của người cha người mẹ nuôi khốn khổ của mình.
"Anh có thấy người hôm qua chúng ta gặp rất giống người kia không ?"
"Người trong lồng phải không ?"
"Em thấy cậu bé giống hệt bé Kim năm đó. Nhưng mà không phải, năm đó chúng ta đều biết em ấy đã mất trong một vụ cháy. Mà cậu bé của chúng ta năm đó chắc chắn cũng phải lớn như Jeongwoo, chứ không phải mang hình hài như thế."
"Lần cuối chúng ta có thể nhìn thấy em ấy là năm 4 tuổi, 13 năm sau đó nghe tin em ấy cũng là 17 tuổi rồi. Người kia cùng lắm chỉ 12 tuổi thôi, làm sao có thể là bé Kim được."
"Chúng ta không thể biết dáng vẻ của em ấy như thế nào dù có là mẹ. Chỉ có duy Jeongwoo..."
"Chúng ta không thể ép thằng bé nhớ về lúc đó được, dù thương bé Kim thế nào cũng thể lại đưa Jeongwoo vào vùng kí ức xấu đó."
"Phải, Junkyu và Haruto đã cố gắng thế nào mới khiến em ấy được như bây giờ."
——————————————————————————
"Doyoung tới đây nào. Tháng sau chúng ta sẽ trở lại nhà hát, cậu cũng phải biểu diễn đó."
Jeongwoo vẫy Doyoung lại phòng piano của mình, chiếc đàn xưa nằm giữa phòng giờ đã được đẩy gọn đến sát tường, chừa khoảng trống lớn giữa phòng cho Doyoung.
"Tôi đàn cho cậu nghe một bản nhé."
Tay của Jeongwoo lướt trên những phím đàn, cậu chọn một bản nhạc không phải của mình, Nocturne No 2 của Chopin. Cậu nhìn đến ngoài cửa, hoàng hôn cũng đã phủ xuống khu vườn của cậu một màu nhàn nhạt buồn, ánh chiều màu đỏ hôm nay có lẽ sẽ hợp với bản nhạc này hơn.
Trong tiềm thức của Jeongwoo có một giọng nói nào đó kêu cậu hãy chọn bản nhạc này đi, hãy chọn nó. Và cứ thế phổ nhạc chạy trong đầu của cậu và ngón tay thì cứ lướt.
Doyoung khựng lại trong vài giây, chỉ trong vài giây thôi, cơ thể em trở lại trôi theo điệu nhạc của Jeongwoo, một người nhảy, một người đàn, cộng thêm ánh chiều đỏ rọi vào căn phòng, tất cả đều đẹp như một bức tranh từ thời phục hưng.
Trong lúc 2 người vẫn đang mải miết những công việc riêng của mình, 2 bóng người mờ mờ hiện lên trong căn phòng tập của Jeongwoo, một gã hề với chiếc mặt nạ kì quái cùng một người tóc vàng đẹp như tạc tượng.
"Ta đã nói với ngài rồi mà, ngài Sam sẽ không bao giờ nhầm được cậu Justin. Cậu ấy là chấp niệm suốt đời của ngài Sam."
"Ta cũng không ngờ, chỉ bằng một hơi thở dính trên người cái gã kia cũng khiến Sam tìm được cậu ta. Tình yêu... Sam chả biết thứ gì từ nhân loại vậy mà biết được cách yêu."
"Ngài quên rồi sao, ngài Sam cũng từng là nhân loại mà thôi."
"Phải..."
Hai bóng người đứng đó một lúc, ánh mắt trầm ngâm nhìn Doyoung đang khiêu vũ kế bên chiếc piano và người đang đàn. Khác với vẻ thờ ơ của người tóc vàng, chú hề lại nhìn vào Jeongwoo với ánh mắt rất lạ, vừa ưu thương, vừa hân hoan.
"Ta đi trước, nếu Sam tìm được rồi thì ta cũng không nên ở đây, một khi xong việc thì thằng bé sẽ về thôi. Hãy ở lại nếu ngươi muốn."
"Tôi sẽ trông cánh rừng phía nam, đó là nghĩa vụ của tôi."
"Không phải nghĩa vụ của ngươi, nhưng ngươi nên đến đó canh, cánh rừng phía nam chỉ cần 1 đứa vô tri như Sam là đủ. Ta không muốn có đứa thứ 2."
Khi bản nhạc vừa kết thúc thì bóng 2 người kia cũng biến mất.
Jeongwoo không hiểu cảm giác của mình là thế nào nữa, tay thì mải miết chơi đùa với những phím đen trắng, ánh mắt thì lại giữ chặt trên người Doyoung. Một vài hình ảnh đan xen trong não cứ ẩn hiện khớp với hình bóng đang nhảy múa trước mặt Jeongwoo.
Một cậu bé áo trắng đang nhảy múa trên nền nhạc mà Jeongwoo đang đàn, cậu không thể thấy được nét mặt của cậu bé kia, chỉ biết cậu ta khoảng tuổi Doyoung, thân hình cũng tương tự Doyoung. Những mảnh kí ức chẳng biết liệu có phải kí ức của cậu hay không cứ chạy lộn xộn trong tâm trí Jeongwoo khiến đầu cậu choáng váng.
Doyoung đang nhảy múa cũng nhận ra điều không ổn từ phía Jeongwoo, em tiến lại gần Jeongwoo, tay như có như không theo điệu nhạc chạm vào tay Jeongwoo khiến Jeongwoo bình tĩnh hơn, ở góc không thể nhìn còn có tia sáng đi vào tay cậu rồi ẩn đi.
——————————————————————————-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip