1. lee sanghyeok và jeong jihoon
••
lee sanghyeok và jeong jihoon đang yêu đương, cả hai đã nuôi dưỡng tình yêu này ba năm rồi nhưng liệu năm thứ tư tình yêu vụn vặt này còn bên anh không?
jeong jihoon yêu lee sanghyeok
lee sanghyeok cũng yêu jeong jihoon
jeong jihoon hay chọc lee sanghyeok giận
lee sanghyeok hay để jeong jihoon dỗ
jeong jihoon hay làm đồ ăn cho lee sanghyeok
lee sanghyeok hay ăn đồ ăn của jeong jihoon
jeong jihoon luôn chiều chuộng lee sanghyeok
lee sanghyeok luôn dung túng cho jeong jihoon
jeong jihoon giấu giếm lee sanghyeok
lee sanghyeok không giấu giếm jeong jihoon
---
chuyện gì đau hơn khi ta yêu hết mình, yêu đến mức trao cả con tim, thể xác cho người ta. Ngỡ rằng họ cũng yêu mình cho đến khi biết nó chỉ là sự rung động nhất thời.
lee sanghyeok vùi đầu vào gối, anh không muốn dậy chút nào, tỉnh giấc rồi lại phải đón nhận cảm giác cô đơn mỗi ngày, căn nhà tràn ngập tiếng cười trước kia giờ đây lại im ắng lạ kì đôi khi xen lẫn tiếng quát tháo.. từ bao giờ họ lại như vậy?
à, từ cái ngày ấy.. từ cái ngày mà lee sanghyeok biết jeong jihoon có người mới.
lần đó sanghyeok muốn đi mua hoa trang trí phòng của họ, có lẽ dạo này công việc áp lực khiến jihoon luôn cọc cằn với anh? Lúc đi trên đường anh bắt gặp được một người rất giống jihoon, một dáng người cao ráo, đôi mắt đang híp cười như mèo kia nhưng nguời sánh vai bên cậu kia là một người tóc màu bạch kim chứ không phải màu đen của anh.
anh nghĩ mình nhớ jihoon quá đến mức nhìn nhầm thôi, anh bật cười tự cho rằng mình yêu hoá ngốc rồi, cả đầu giờ chỉ có bóng dáng jeong jihoon, sanghyeok mặc kệ tiếp tục rảo bước đến cửa hàng hoa, trong lúc chọn hoa, nghe được giọng nói quen thuộc, anh nhìn ra cửa, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cái nụ cười năm nào làm đốn tim anh giờ đây lại làm tim anh nhói vô cùng.
lee sanghyeok cả người cứng đờ, anh muốn khóc quá.
anh mím môi nén lại cơn trực trào vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng hoa, anh không muốn trong đó nữa, anh không muốn thấy họ, nh không muốn thấy jeong jihoon.
lee sanghyeok ghét jeong jihoon.
anh về đến nhà, đôi chân như mềm nhũn ra chẳng còn sức sống, sanghyeok khụy xuống nền nhà lạnh lẽo, cuối cùng không nhịn được liền bật khóc lên xót xa, trái tim anh giờ đang quặn thắt.
tâm trí anh mù tịt, cố gắng tìm lấy một lí do, có phải anh chưa đủ tốt? có phải anh chưa đủ quan tâm cậu ấy? hay anh không đủ xứng? anh nhìn xuống cổ tay mình, là vòng đôi với jeong jihoon, chính cậu đã làm và tặng cho cả hai.
lee sanghyeok đeo chiếc màu trắng, jeong jihoon đeo chiếc màu đen.
ban nãy anh thấy cậu không có đeo nó, chắc vì đi với cậu bạn kia nên đã tháo ra rồi.
dù đau đến thế nhưng lee sanghyeok không thể buông bỏ được jeong jihoon, anh yêu cậu sâu đậm, yêu đến quên mình mất rồi. Anh đã chờ ba năm mới có thể được yêu đương với jeong jihoon. Khi jihoon ôm chặt sanghyeok, ở trong vòng tay rộng lớn ấy anh còn chẳng tin.
nhưng nếu lee sanghyeok giả vờ như anh chẳng hề biết gì, chưa từng nhìn thấy thì sao? Cứ vờ như chúng ta vẫn luôn yêu nhau từng ngày, luôn chăm sóc cho nhau từng giờ, lo lắng cho nhau từng phút.
sanghyeok gượng cười, vỗ vỗ hai má mình thật tỉnh táo rồi lấy điện thoại ra, anh nhấn vào cái tên thân thuộc 'meowy', tiếng chuông điện thoại cứ kéo dài đằng đẵng rồi cái anh nhận được là phía đầu dây bên kia bận. Anh biết jeong jihoon bận gì, anh sẽ không phiền đâu, không muốn nghĩ đâu cơ mà sao đau quá..
---
jeong jihoon về nhà đầy mệt mỏi, lúc lên phòng cậu nghe tiếng thút thít của người yêu mình, cậu mở cửa ra thì lee sanghyeok đã vội gạt nước mắt trên má, chóp mũi đỏ ửng, dù mi vẫn còn ươn ướt nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ với cậu.
"em về rồi à?"
"ừm"
"đói không? anh nấu gì đó để em ăn nhé?"
"không cần đâu"
anh cứ liên hồi hỏi jeong jihoon cần cái này không? cần cái kia không? nhưng jihoon cứ lắc đầu, cho đến khi cậu không chịu nổi quát lên một tiếng, lee sanghyeok giật mình, cả người sững sờ nhìn cậu, đôi mắt mở to lại ầng ậc nước, chẳng dám tin người luôn yêu chiều nhẹ nhàng với mình suốt bao lâu lại đang khó chịu lớn tiếng với mình, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng rũ mắt rời khỏi phòng.
"khoan đã, em không cố ý"
jeong jihoon dường như bừng tỉnh khi biết mình đã làm anh sợ, cậu liền níu anh lại muốn giải thích.
"đừng khóc nữa, anh không khoẻ chỗ nào hay sao? xin lỗi vì gần đây công việ-"
"anh ổn, nếu em mệt thì anh xin lỗi vì đã phiền đến thế, anh sẽ ngủ phòng khách, đừng lo"
lee sanghyeok thật sự không đủ can đảm để đánh hay mắng jeong jihoon, anh bước ra khỏi phòng, cái không khí ngột ngạt ấy như đang muốn bóp chết anh, anh không thể chịu đựng được cái cảm giác lúc ấy. Khuôn mặt anh yêu thích ngày nào, luôn muốn ngắm mỗi ngày giờ đây mỗi khi thấy anh đều đau đớn.
thời gian trôi qua, anh luôn sống nhún nhường cho kẻ thứ ba, chẳng hề vạch trần việc jihoon đang làm, anh sẽ chịu đựng vì tình yêu này, lee sanghyeok sẽ luôn dung túng cho jeong jihoon. Dù tình yêu này như sợi chỉ mỏng manh thì lee sanghyeok sẽ luôn cố nắm chắc lấy.
---
dạo này jeong jihoon không còn về nhà nữa, tần suất họ gặp nhau còn ít hơn tháng trước, mà gặp cũng chẳng hỏi han nhau. Có lẽ jeong jihoon muốn rời xa cuộc sống có lee sanghyeok lắm rồi.
anh gọi điện cho jeong jihoon, là anh sai khi là kẻ cố chấp chịu đựng nỗi đau này, anh đã không thể làm kẻ vị tha được nữa, anh ôm nỗi đau này một mình gặm nhấm nó quá lâu rồi, tâm hồn mục nát và từng ngày trôi qua trái tim đều đau không thể thở, phải buông thôi.
jihoon lại không bắt máy anh rồi, anh phải làm sao đây? lee sanghyeok cứ như đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, khóc rồi lại khóc hành hạ đôi mắt không thể nghỉ ngơi, cả người mất sức sống, đúng rồi sức sống của lee sanghyeok đã trao hết cho jeong jihoon giờ đây cậu vứt bỏ nó thì anh đâu còn thiết tha gì? khó lắm anh mới hẹn được jihoon, từ bao giờ anh lại khó gặp gỡ với người yêu mình đến thế?
khi cả hai gặp nhau, đôi mắt anh luôn đỏ hoen và sưng tấy, anh vẫn trao trọn cái ánh nhìn say đắm và dịu dàng dành cho jeong jihoon nhưng cậu chẳng nhìn anh bằng ánh mắt yêu chiều nữa rồi. Lee sanghyeok hắng giọng.
"chúng ta bao lâu rồi chưa ngồi cùng nhau nhỉ? đáng lẽ anh nên mời em một bữa ra trò.."
"lee sanghyeok, có chuyện gì anh mau nói đi em còn có việc"
"à, cậu ấy ốm rồi phải không? anh nấu cháo này, đem về cho cậu ấy ăn nhé"
jeong jihoon tròn mắt nhìn anh, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong cậu, sao anh lại biết chuyện đó? Nhìn thấu tất cả câu hỏi của cậu đặt ra, sanghyeok chỉ cười gượng.
"anh biết chuyện của em lâu rồi, em đừng bất ngờ, anh không gọi em đến để trách móc"
"chúng ta giải thoát cho nhau đi"
"sanghyeok, em xin lỗi, em không cố ý làm anh tổn thương"
jeong jihoon tiến tới nắm tay anh, tim sanghyeok lại hẫng một nhịp rồi. jeong jihoon ơi là jeong jihoon, nếu cậu cứ như thế này thì cả đời anh cũng không thể quên cậu mất. Ai có thể hiểu được lòng anh lúc này, anh vẫn luôn yêu jihoon, anh sẽ hi sinh cả mình để cho jihoon hạnh phúc vậy nên anh xin cậu đừng gieo cho anh chút hy vọng nào rồi lại dập tắt nữa.
"jeong jihoon, anh đau lắm"
"anh đau chỗ nào? em đưa anh đi bệnh viện nhé"
jihoon nhìn anh sướt mướt, cứ mãi khóc nấc lên khó khăn mới nói tròn một câu.
"không, tim anh đau lắm jihoon à, nếu em không yêu anh nữa hãy nói anh sẽ tự rời đi mà cớ gì em phải dùng cách này để chà đạp lên tình yêu anh như vậy"
"nếu như gặp anh là sai thì anh xin lỗi đã lãng phí ba năm của em"
"chắc cũng muộn rồi, em mau về đi, trời trở lạnh rồi nhớ giữ ấm và chăm sóc cậu ấy tốt"
"..anh cũng vậy, giữ ấm nhé"
"jihoon à, sau này đừng gặp nhau nữa"
lee sanghyeok quay gót, vai không ngừng run lên dù chẳng phải vì lạnh, anh chưa một lần ngừng yêu jihoon nhưng anh không nỡ buộc chặt cậu bên mình, anh phải trả tự do cho cả hai.
cuối cùng vẫn có một lee sanghyeok yêu jeong jihoon.
______
kwonaris.
- có gì góp ý thêm cho t nhe
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip