2. hồi kết

mình quay lại được không lee sanghyeok?

____

đã một năm hơn trôi qua kể từ ngày họ chia tay, khi ấy nhìn anh mỗi lúc một xa dần cậu đã biết họ vốn chẳng thuộc về nhau.

jeong jihoon cầm theo hộp cháo anh nấu quay lại căn hộ của mình, cái người mà anh nhắc tới là yeon bojun, họ quen nhau khi vô tình ngồi cạnh nhau trong rạp chiếu phim, sau khi phim kết thúc jihoon đã chủ động kết bạn kakaotalk với bojun.

jihoon chẳng biết từ bao giờ cậu trở nên vô lo vô nghĩ, không mảy may gì tới cảm xúc của người yêu mình, lại càng muốn rời xa khỏi vòng tay của anh, muốn làm quen, muốn yêu đương cùng người khác. Cậu tự thấy hổ thẹn khi anh đã trao cậu rất nhiều điều tốt đẹp nhưng đáp lại chỉ là những lần đau thắt tim.

jihoon đã chia tay yeon bojun sau khi sanghyeok xa cậu một tháng, cậu cảm thấy quen người này chẳng mang lại cảm giác hạnh phúc như bên lee sanghyeok. Đắm chìm cùng người mới chỉ mang lại cho ta cảm giác mới lạ, nó không đem lại cho ta bất kì sự hấp dẫn nào. Jihoon cũng vậy, mọi sự hiếu kì của một đứa trẻ đã làm cậu vụt mất người quan trọng đời mình.

rồi ba tháng, họ cắt đứt liên lạc của nhau, lee sanghyeok sau khi nói lời chia tay liền lặn mất tăm khiến cậu nhớ anh sắp phát điên rồi. ví cậu vẫn để ảnh của anh, tay vẫn đeo vòng, trong phòng chưa một lần bỏ ảnh của cả hai xuống. Jeong jihoon nhớ nụ cười của anh, nhớ mỗi lúc anh rúc vào người cậu thỏ thẻ nói yêu jihoon.

jeong jihoon nhớ lee sanghyeok.

jihoon đến tiệm bán bánh quen thuộc, khi còn yêu nhau vẫn hay lui tới để mua về dỗ dành mỗi khi anh giận dỗi. cậu cầm nhanh lấy chiếc bánh matcha định rời đi nhưng một giọng nói đã níu chân cậu lại, giọng nói cậu hằng đêm nhung nhớ..

jihoon quay đầu, cậu thấy anh rồi! Lee sanghyeok đang đứng trước mặt cậu, dạo này anh gầy hơn trước, đôi mắt ấy chẳng còn chất chứa đau khổ nào nữa chắc anh đã sớm đẩy cậu ra khỏi cuộc sống của anh. jeong jihoon chần chừ mãi cho đến khi anh đã rời khỏi cửa hàng cậu mới thoát khỏi dòng suy nghĩ riêng mà chạy tới kéo tay anh.

“lee sanghyeok!”

“j-jeong jihoon? em làm gì vậy”

“sanghyeok cho em xin lỗi, em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh khiến anh phải đau lòng vì em là em tệ, là em sai! anh muốn cứ đánh chết em nhưng cho em một cơ hội nữa được không?”

“jihoon nói gì anh không hiểu, buông anh ra trước”

lee sanghyeok sợ hãi rõ khi nhìn thấy cậu, anh đã để ý từ lúc vào cửa hàng, toan định không mua bánh nữa nhưng nhớ tới mấy đứa em ở nhà nằng nặc đòi ăn cho bằng được cũng cắn răng vào mua. lúc rời khỏi cũng đi thật nhanh nhưng với chiều cao vượt trội của cậu nhóc kia thì vẫn đuổi kịp anh.

“em buông ra thì anh không được chạy”

lee sanghyeok khó hiểu gật đầu, không biết người trước mặt lại muốn bày trò gì nữa đây. Nhớ lại sau hôm ấy, anh khóc mấy trận tù tì, mấy tháng liền chết chìm trong nước mắt, bạn bè ai nấy đều không khuyên được cho đến một ngày tự anh thoát ra khỏi quá khứ đau thương đó và quên đi sự hiện diện của jeong jihoon. lee sanghyeok sớm đã không muốn nhớ tới vậy mà giờ còn đang đối mặt đây.

“có chuyện gì?”

“em xin lỗi anh, năm ấy là do em sai”

“không jihoon, anh đã bảo không trách em mà”

lee sanghyeok gượng gạo lắc đầu, trách sao được, anh đã từng yêu cậu như muốn hiến dâng cả mạng sống kia mà.

“em biết em mặt dày khi xin anh điều này, chúng ta quay lại được không? em nhớ anh lắm”

“khi anh rời xa em thật rồi em mới biết mình không thể sống thiếu anh, cảm giác về nhà chẳng còn ai nũng nịu chào đón em, chẳng ai mắng khi em làm việc quên ăn quên ngủ.. nó trống vắng, lạnh lẽo quá”

“có lẽ anh đã sớm vứt em ra khỏi cuộc sống của anh nhưng em không thể, em nhớ anh sanghyeok”

lee sanghyeok bất động trước cậu, jihoon từng lời nói ra đều như sắp khóc, anh thừa biết cậu nhóc này đang nói thật, anh tin jihoon là người chân thành sẽ không lừa dối anh thêm lần nào, có lẽ chuyện năm ấy cũng chỉ là sai lầm của một đứa trẻ..

jeong jihoon bỗng dưng kéo anh vào ôm chặt, lâu lắm rồi mới được lấp đầy khoảng trống trong lòng, lâu rồi mới được ôm chặt anh như vậy. jihoon nhớ mùi hương dịu nhẹ này, nhớ hình dáng bé nhỏ mỗi khi đòi ôm ấp của anh.

“cho em câu trả lời đi.. em sẽ bù đắp lại tất cả tổn thương của anh”

“anh thời gian suy nghĩ, chuyện này thật sự anh chưa nghĩ tới”

“vậy đưa em liên lạc của anh”

sanghyeok nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của người nhỏ, jihoon chìa điện thoại của mình ra trước mặt anh. anh cầm lấy điện thoại cậu gõ một dãy số mới, vào danh bạ anh mới thấy cậu chưa từng xoá số cũ của anh cũng chưa từng đổi cái tên ‘người yêu em’

sau khi trả điện thoại lại cho cậu anh đã tính rời đi thật nhanh nhưng một hai jihoon nằng nặc đưa anh về, cũng hết cách anh để cậu đi cùng, không khí ngượng ngùng vô cùng nhưng may nhà anh cách đó không xa. Đến nơi cậu cứ luyến tiếc mãi chẳng chịu rời đi.

“mọi điều hôm nay em nói đều là thật đấy, em sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa”

“em đã tự thấy cắn rứt lương tâm. em có lỗi với anh, hổ thẹn với những gì anh cho em. em xin lỗi vì làm tổn thương anh. em tệ, em kém cỏi trong việc làm anh vui, em lại làm tổn thương anh. chuyện này chỉ có lỗi ở em”

“em không có tư cách gì để bắt anh tha thứ cho em cả nhưng em xin anh, cho em cơ hội sửa chữa lỗi lầm”

“thật sự anh không biết tại sao jihoon lại lựa chọn làm như vậy với anh nữa, anh không đủ tốt hay anh phiền?”

“không có anh rất tốt, anh đã cho em quá nhiều mà em không thể cho lại anh, chỉ là một chút bồng bột của em..”

“ừm anh hiểu jihoon mà, đừng tự dằn vặt mình, anh chỉ cần thời gian suy nghĩ thôi”

“nói yêu em đi sanghyeok, làm ơn! em xin anh, mau nói yêu em đi!”

“sanghyeok có nghe em nói không? nói yêu jeong jihoon đi! anh mờ quá.. em xin anh”

jihoon giọng điệu quấn quýt, chẳng kìm nén nổi nữa, nước mắt trực tiếp tuôn ra không ngừng, mỗi câu đều nghẹn ngào gọi tên anh, nhưng anh chỉ cười thật nhẹ, lâu rồi mới được thấy nụ cười này. cơ mà sao nó mờ quá.. sanghyeok của cậu sao lại mờ quá..

cái vỗ lưng đưa cậu về thực tế, jihoon hoảng loạn tỉnh giấc, hoá ra chỉ là giấc mơ, giấc mộng ngắn ngủi mà đẹp biết bao khi cậu được gặp anh. bác bảo vệ nhìn cậu trai ngơ ngác trước tấm bia mộ của người yêu mà tặc lưỡi, chẳng biết đây lần thứ bao nhiêu cậu thanh niên cứ đến đây dọn dẹp, trò chuyện rồi ngủ quên. có vài lần ông hiếu kì bắt chuyện hỏi han, cậu mới vừa cười vừa kể chuyện về ngày họ còn yêu nhau nhưng cậu cứ vừa kể vừa khóc.

cậu trai nói rằng cả hai yêu nhau rất nhiều, chỉ vì một lần ngu ngốc mà đánh mất mãi mãi, sau khi họ chia tay và cậu quay về nhà, vài tiếng sau cậu nghe thông báo từ bạn bè của anh rằng anh vừa bị tai nạn giao thông và không qua khỏi. có trời mới biết lúc ấy tim cậu đã quặn đau tới mức nào, khi đó jeong jihoon hận chính mình vô cùng vì đã vụt mất anh.

jeong jihoon cúi đầu dọn dẹp đồ vào balo, ngắm nhìn khuôn mặt của anh, chẳng già chút nào, người yêu của jihoon cứ đẹp mãi thôi. hai mắt cậu ươn ướt, jihoon khóc rồi, sanghyeok có về dỗ không?

bia mộ trước mắt jihoon vẫn im ắng như thế, dẫu nắng mưa ra sao đều chẳng có ai quay về.

còn một chuyện, trước khi lee sanghyeok mất, cả người thấm đẫm máu đỏ tươi, đau đớn thế nào, cả thân thể nhức nhối ra sao, tay vẫn nắm chặt bức ảnh họ chụp chung không buông.

_____

kwonaris.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip