Chap 6
Moon Hyunjun trở ra từ căn phòng thẩm vấn, Han Wangho trông thấy liền đi tới hỏi chuyện. Hyunjun quay lại nhìn gã đàn ông lại một lần nữa, xác nhận gã ta đã yên vị trở lại trên ghế ngồi mới yên tâm rời đi.
"Có thể có vấn đề về tâm lí, tuy vậy lời khai có vẻ là thật"
"Cũng ổn mà. Từ những gì hắn khai, chúng ta sẽ điều tra ra được sớm thôi" - Han Wangho mỉm cười đập bôm bốp vào lưng Hyunjun, sau đó không kịp để y phản ứng lại liền chạy đi mất tiêu.
Moon Hyunjun dừng lại bên cạnh khung cửa sổ, nhịn không được hút một điếu thuốc lá. Y thổi ra một làn khói trắng, nghĩ lại những lời khai của gã đàn ông.
"Anh có biết gì về người được gọi là ' Yoon' không ?"
"H..hả ?" - Gã đàn ông trợn tròn hai mắt nhìn Hyunjun, như không tin nổi vào thứ mình vừa nghe thấy
Moon Hyunjun khẽ cười thầm trong lòng, từ tốn bổ sung lời nói
"Đúng như tôi nghĩ. Tên này có liên quan tới anh đúng chứ ? Nếu anh nói ra vị trí hiện tại của hắn, anh vẫn sẽ được coi như góp một phần trong công tác điều tra của chúng tôi. Tôi tin chắc rằng anh cũng không muốn ở tù mọt gông với cái tội danh tàng trữ và vận chuyển ma túy đâu đúng không ?"
"..."
"Sao vậy ?"
Hyeonjun cau mày, nhận thấy biểu cảm của gã đàn ông khác hẳn so với khi nãy. Gã ta im lặng một lúc lâu, ngay cả đến động đậy tay chân cũng không muốn làm dù chỉ một chút. Cũng phải đến khi Han Wangho phía ngoài bắt đầu sốt ruột muốn vào trong hỏi han tình hình, gã ta mới đột ngột quay trở lại trạng thái như ban đầu, sợ hãi lắc đầu liên tục.
"Không được đụng tới Yoon, các người không được đụng tới Yoon..."
Gã đứng dậy lùi lại phía sau vài bước, cơ hồ như đang né tránh ai đó ở ngay trước mặt. Hyunjun quan sát từng điệu bộ của gã, trong lòng không ngừng đặt hàng ngàn dấu chấm hỏi. Một hồi dài trôi qua, gã đàn ông vẫn cương quyết đứng lủi ở một góc, nhất định ngậm chặt hai cánh môi. Moon Hyunjun quyết định buổi thẩm vấn nên dừng ngay tại lúc này, nếu cố chấp hỏi thêm điều gì nữa, e rằng chỉ càng khó khăn hơn.
------
Choi Jaewon vuốt ve cơ thể nõn nà của cô thiếu nữ trẻ đang ngồi trên bàn làm việc, lão ta cầm lên một ly rượu vang sóng sánh, chậm rãi rót vài giọt lên cần cổ mĩ nhân. Cô gái cười khúc khích, nửa thích nửa e ngại ôm chặt lấy người đáng tuổi cha mình. Cảnh tượng thâm tình đến đỏ mặt của gã đàn ông ngoài 50 cùng cô gái trẻ khiến ai nhìn thấy cũng phải ái ngại vài phần.
Phía bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Choi Jaewon bế thiếu nữ nóng bỏng xuống dưới, nói nhỏ vài lời như rót mật vào tai cô. Thiếu nữ trẻ ngoan ngoãn nghe lời lão, từ tốn đi ra ngoài. Cánh cửa mở ra, cô ta liếc nhìn người bên ngoài một lượt từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy khoảng cách địa vị cả hai có chút sai lệch liền không buồn chào hỏi mà rời đi.
Jeong Jihoon cũng chẳng thèm để ý đến mĩ nhân ngọc ngà, đi một mạch vào trong căn phòng tráng lệ sặc mùi nước hoa. Choi Jaewon vừa chỉnh lại áo quần chỉnh tề, thản nhiên như không rót mời hắn một ly rượu vang.
"Ông chủ..."
"Khoan đã nào, Yoon. Ngồi xuống đi đã, cậu khách sáo với tôi làm gì"
Choi Jaewon ra vẻ lịch thiệp mời Jihoon ngồi xuống, đoạn còn nghiêng đầu dò xét miếng băng trong lộ ra bên trong chiếc áo thun. Ông ta cười khẽ những cũng đủ để Jeong Jihoon nghe thấy. Hắn ngước nhìn Choi Jaewon, lão ta ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi
"Vết thương không sao chứ ?"
"Ngài hỏi tôi...trong khi đám đàn em của ngài còn bị thương nặng hơn tôi ?"
Đúng như Jihoon nghĩ, Choi Jaewon nghe vậy chỉ mỉm cười đầy vẻ vô tội. Lão ta vắt hai chân ra vẻ trịnh thượng, bắt đầu giở chất giọng chát chúa.
"Yoon quan tâm tụi nó hả? Đừng lo, mấy bé cá nhà tôi được một bữa no nê lắm"
Choi Jaewon cười trông đến rợn người, điệu bộ cực kì nham hiểm nhìn Jeong Jihoon. Hắn hơi khó chịu trong lòng, rõ ràng ông ta đang muốn ám chỉ đến kết cục của đám người lão phái tới ngày hôm đó. Choi Jaewon vốn là kẻ máu lạnh không có ngoại lệ với đám đàn em, bất kể ai phạm sai lầm hoặc khiến lão ta không thoải mái, đều sẽ biến thành mồi cho đám cá đáng sợ của lão ngay. Không khí trong căn phòng lạnh ngắt đến mức tưởng chừng như sắp đóng băng, Choi Jaewon cũng chẳng làm gì khác ngoài việc uống rượu, sau đó lại trầm mặc nhìn hắn. Jeong Jihoon cũng chẳng chịu mở lời, chỉ một mực ngồi im đó, mặt đối mặt với lão.
Choi Jaewon phì cười trước điệu bộ của Jihoon, lão ta nhịn không được đành liên tiếng:
"Ngày hôm đó là để thử cậu chút thôi Yoon, nhưng tôi mừng vì cậu vẫn ổn"
Jeong Jihoon nhếch mép: "Chẳng có gì là ổn cả. Hôm đó nếu không có người giúp, giờ tôi đã chẳng ngồi đây"
Ngài Choi...ngài không thể tin tưởng tôi dù chỉ một chút hả"
Hắn đứng dậy, cúi đầu nhìn Choi Jaewon. Lão ta nhìn thẳng vào mắt hắn, thứ ánh mắt 3 phần chất vấn 7 phần quỷ quyệt. Jeong Jihoon lại ngồi xuống, điệu bộ như chưa hề có câu hỏi nào từng được thốt ra. Choi Jaewon bị làm cho thích thú, cười khanh khách vỗ vai hắn.
"Yoon rất cá tính. Cậu khiến tôi bất ngờ đấy"
Jihoon cố rặn ra nụ cười có vẻ hòa nhã nhất, cúi đầu đáp lại: "Cảm ơn. Nếu ngài có ấn tượng tốt về tôi như vậy, mong rằng lần sau đừng làm thế nữa nhé. Tôi chết rồi, mớ hàng của ngài sẽ thiếu đi người vận chuyển đấy"
Thằng nhãi ranh. Jeong Jihoon thầm đọc được dòng suy nghĩ trong đầu Choi Jaewon qua ánh mắt nhìn chằm chằm của lão. Nụ cười lão cứng đờ như thể đang cố câu giờ nghĩ ra một câu đối đáp nào đó trong tình huống ngặt nghèo này. Không khí lại rơi vào trầm tư thêm lần nữa, Choi Jaewon quyết định rót cho hắn một ly rượu Chateau Laubes khác, như đối đãi khách quý mà dâng lên trước mặt. Jihoon nhìn ly rượu vang lão ta cầm, một thứ màu đỏ trầm tựa như dòng máu đã pha tạp chất tanh tưởi của chính lão vậy.
Đối với người đàn ông này, hắn chỉ cần giả bộ cung kính, tôn trọng một chút liền sẽ có phần thưởng tới tay. Nhưng nếu cũng chỉ lơ là một chút, bản thân sẽ trở thành phần thưởng cho đám thú cưng nhà lão bất kì lúc nào. Bản thân sống có dã tâm một chút, chắc chắn sẽ chẳng thiệt thòi.
Choi Jaewon đủ thông minh để nhận thấy sự ngập ngừng của Jihoon, lão ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc cười xòa đặt ly rượu trở lên mặt bàn như trước. Jihoon lại một lần nữa từ chối nhận ly rượu lão mời.
Quả là một thằng nhóc bướng bỉnh.
Hôm đấy nếu cử thêm vài người nữa, e rằng Jeong Jihoon khó có thể ngồi đây như hiện tại rồi.
May cho mày, Yoon ạ.
Choi Jaewon nở ra nụ cười tựa như đang trò chuyện cùng người bạn thân thiết, dặn dò Jihoon
"Nếu Yoon cần gì, hãy luôn nhớ rằng còn có tôi ở đây giúp đỡ cậu. Được chứ ?"
"Tất nhiên rồi, tôi cũng chỉ mong rằng ngài Choi đây sẽ nhận thấy sự có ích của tôi trong cuộc sống vô vị của ngài thôi. Hẹn gặp lại"
Jeong Jihoon rời đi, không quên mỉm cười thật thân thiện trước khi đóng sầm cánh cửa trước mặt lão. Choi Jaewon nhìn bóng người khuất dạng sau cánh cổng, vừa nhấm nháp ly rượu trong tay, vừa nghiêng đầu giở giọng đánh giá:
"Thằng oắt con, để rồi xem cuộc sống của ai mới là vô vị"
---
Lee Sanghyeok trở về trụ sở sau khi đã hoàn thành xong việc điều tra hiện trường tử vong của nạn nhân mới nhất. Anh bắt gặp Hyunjun từ thang máy bước ra, trên tay còn cầm vài tờ giấy. Hyunjun mỉm cười chào anh, nhanh chân lại gần bắt chuyện
"Anh, vụ mới sao rồi"
"Vẫn là nghi ngờ liên quan tới Acertophine như các vụ trước, nhưng vẫn phải chờ báo cáo bên phía pháp y. Còn em, cả ngày nay ở đây có điều tra được gì mới không ?"
Moon Hyunjun nghe thế liền cười tươi, giơ đến trước mặt anh tập giấy cứng mình đang cầm. Lee Sanghyeok nhận lấy, sau một lúc liền ngẩng đầu nhìn đàn em.
"Tốt lắm. Bắt được một tên là có tiến triển rồi"
"Vâng. Công lớn là của anh Wangho đó ạ. Anh ấy nói đang bố trí thêm người đi theo dõi tình hình. Sớm muộn cũng bắt được hết thôi, mấy việc điều tra thẩm vấn em cũng sẽ phụ trách hết"
Lee Sanghyeok gật đầu. Sau đó cả hai liền mỗi người một hướng rời đi. Anh trở lại văn phòng làm việc, vừa vặn nhận được thông báo từ cấp trên gửi xuống. Người phụ trách chính của vụ Ace lần này sẽ tới vào ngày mai. Sanghyeok đáp lại một tin nhắn cho có lệ, dù sao cũng là quyết định của cục điều tra, phận cấp dưới như anh không có quyền ý kiến. Lee Sanghyeok thở dài, lục trong túi ra chiếc bánh mì vẫn còn thừa từ sáng. Anh uống thêm một lon cà phê nhãn hiệu ưa thích, cả cơ thể vốn suy nhược vì di chuyển cả ngày dài bỗng chốc như được nạp thêm năng lượng trở lại.
Sanghyeok giở lại cuốn sổ nhỏ ghi chép lời khai ban đầu của những nhân chứng trong vụ việc mới, phát hiện lời khai của gã bạn trai có chút bí ẩn. Gã ta nói vốn dĩ cả hai mới chỉ vừa cãi vã về việc cô gái liên tục ngoại tình và lăng nhăng với những người đàn ông khác dù đã có người yêu, nhưng sau đó vài tiếng vào lúc rạng sáng, gã bạn trai đã nhận được một loạt cuộc điện thoại dai dẳng từ số máy của cô gái. Không phải những cuộc điện thoại bình thường mà là những cuộc gọi kì lạ chỉ vang lên một hồi chuông duy nhất rồi lại tắt, lặp đi lặp lại khoảng chục lần. Khó chịu vì bị làm phiền dai dẳng, gã bạn trai đành xuống nước quyết định tới nói chuyện rõ ràng với cô.
Khi tới nhà cô gái, căn nhà vốn luôn u tối nay lại càng u tối hơn. Mẹ cô gái bực dọc ra mở cửa, miệng không ngừng chửi bới đánh giá gã bạn trai hàng nghìn lần. Bà ta hỏi chuyện của cả hai, vẫn chẳng hề biết rằng con gái mình đã gặp phải chuyện xui rủi gì. Cả hai theo nhau lên phòng cô gái, quyết hỏi cho ra nhẽ sự kì lạ của cô. Nhưng cánh cửa vừa mở ra, đập vào hai đôi mắt là cảnh tượng trông cực kì ám ảnh, cô gái trẻ với bộ đồ ngủ lụa bóng đang nằm gục trên sàn nhà lạnh lẽo, mái tóc dài che khuất đi nửa gương mặt , bên cạnh vẫn còn vương vãi mấy viên thuốc nhỏ màu trắng. Gã bạn trai nhận ra điều kì lạ, vội vàng đi tìm điện thoại bạn gái, nhưng sau đấy liền lạnh sống lưng khi không thấy có chiếc điện thoại nào cả.
Người mẹ đã sớm bị dọa đến mất mật, chỉ biết loạng choạng đi lại gần con gái mình. Sờ thấy làn da cô gái lạnh ngắt, bà ta liền sợ hãi hét toáng lên. Âm thanh gào thét vang khắp căn nhà, gã bạn chỉ biết run rẩy tay chân, mãi một hồi mới luống cuống gọi điện cho cảnh sát. Lee Sanghyeok đọc kĩ lại vài lần, cảm thấy cực kì khó hiểu với chi tiết chiếc điện thoại trong vụ việc này. Đúng như lời gã bạn trai nói, lịch sử gọi điện của hắn khi cảnh sát tìm kiếm cũng chỉ toàn cuộc gọi nhỡ từ bạn gái vào lúc nửa đêm. Nhưng tại hiện trường, chiếc điện thoại của cô lại hoàn toàn không có ở đó.
Lee Sanghyeok di di hai thái dương, trong lòng dấy lên dự cảm không lành về hàng loạt vụ tử vong đã và đang có thể xảy tới.
......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip