piano
Lee Sanghyeok khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần tây đen, anh chậm rãi bước từng bước về phía chiếc đàn Piano được đặt giữa khu vườn Hoa Hướng Dương đầy sức sống nôm cũng rất thơ mộng.
Anh ngồi xuống chiếc ghế được đặt ngay ngắn trên sân đối diện với cây đàn, đưa tay chạm lên phím đàn, lướt nhẹ. Đôi mắt anh nhắm lại như thể đang hòa mình vào thiên nhiên, hòa mình vào những phím đàn.
Đôi bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẻo, hồng hào lả lướt trên những phím đàn tạo ra những âm thanh du dương, trong trẻo vút bay lên giữa sự yên lặng của khu vườn. Tiếng đàn như có phép lạ đưa con người ta vào một thế giới mới, các phím đàn Piano giống như những cánh cổng dẫn đến một vùng đất nơi cảm xúc tự do lưu chảy qua âm nhạc.
Sanghyeok đắm chìm vào giai điệu du dương, màu sắc là phím đàn, đôi mắt là hòa âm, linh hồn là cây Piano với nhiều dây đàn. Nghệ sĩ là bàn tay đang chơi đàn, anh luân phiên chạm vào phím này đến phím khác, gây ra sự rung động trong tâm hồn.
Đôi mắt nhắm nghiền đột nhiên rơi lệ, tiếng khóc thổn thức vang lên, gió thổi nhẹ khiến cho lá cây đang xào xạc không hiểu vì sao lại đột nhiên ngừng lại, trong không gian thiên nhiên rộng lớn chỉ còn lại tiếng đàn du dương và tiếng khóc đến nao lòng.
Hoa hướng dương như cảm nhận được nổi đau sâu thẳm trong lòng anh, nó dần cúi đầu xuống từ chối ánh nắng ấm áp của mặt trời.
Lee Sanghyeok khóc, hoa lá cỏ cây đất trời cũng khóc...gió cũng khóc.
Chỉ mới đây thôi những đóa hoa vẫn còn vươn mình trong nắng vậy mà từ bao giờ nó đã rũ xuống héo úa rồi tàn phai.
Giọt nước mắt rơi xuống những phím đàn, trái tim như vỡ làm đôi, cây và lá cũng chẳng còn xanh, đóa hoa vàng cũng chẳng còn nở rộ, tiếng đàn du dương bỗng chốc hóa thành tiếng khóc bi thương.
Sanghyeok nhớ về cậu trai bé nhỏ năm nào, năm 20 tuổi là năm em đến bên cạnh anh khi trong tay anh chẳng có gì, 20 tuổi chính là khoảnh khắc đẹp nhất của một đời người, cái tuổi đáng lẽ phải được cưng yêu, chiều chuộng nhưng em lựa chọn bỏ lại tất cả để ở bên cạnh anh, một kẻ chưa có gì trong tay. Cho đến khi anh đã có tất cả mọi thứ thì tình cảm là thứ duy nhất mà anh có thể cho đi. Trong suốt 5 năm quen em anh đã luôn lao đầu vào công việc kiếm tìm từng đồng tiền một vì muốn cuộc sống của em tốt hơn nhưng anh lại quên đi rằng thứ mà em cần nhất lúc đó không phải là tiền mà là sự yêu thương của anh. Cho đến khi anh quay trở về và trao cho em tình cảm thì thứ mà em cần nhất lúc đó lại chính là sự giải thoát.
Trong khoảng thời gian anh khó khăn nhất em luôn là người ở phía sau ôm lấy anh, vỗ về anh.
Cho đến khi anh trở thành một phiên bản tốt nhất thì em đã ôm đủ thất vọng và một mình rời đi.
Thất bại trong công việc không phải là điều tồi tệ nhất...điều tồi tệ nhất chính là anh đã đánh mất em, đánh mất tình yêu của đời mình. Dành cả một thời thanh xuân bên cạnh nhau, vậy mà đến cuối cùng phải chia xa chẳng thể cùng nhau đi đến cuối con đường, chuyện của chúng ta sau này vĩnh viễn chẳng thể nào trọn vẹn.
Có người đã từng hỏi anh.
"Rốt cuộc là mày đã quên được hay chưa?"
Anh chỉ biết mỉm cười chẳng thể nào trả lời.
Có quên được jeongjioon chưa?
Nói sao bây giờ nhỉ?
Chỉ có thể là chưa từng nhớ, chứ làm gì có chuyện mãi mãi quên. Năm tháng đó có vạn điều đến, nhưng cuối cùng chỉ vướng lại một cái tên...
Anh đưa mắt nhìn mảnh giấy luôn được đặt ngay ngắn phía trên cây đàn. Nội dung trong mảnh giấy bé xíu đó đã từng khiến cho anh khóc đến hao tâm tổn phế, nhớ về những kỷ niệm khi xưa, sự đau sót trong trái tim khiến cho anh nín thở, cơ bắp ở miệng co thắt đột ngột, rồi nước mắt lại trào ra.
[Hyeokie à nghe em nói này. Sau này khi không còn Jihun bên cạnh anh vẫn phải sống cho thật tốt, phải cười cho thật nhiều, đôi mắt của anh không được khóc. Bởi vì nụ cười và đôi mắt tròn long lanh của anh chính là lý tưởng sống của em. Nếu anh sống tốt em cũng sẽ vui.
Em biết tất cả những gì anh làm đều là vì em, vì tương lai của đôi ta nhưng Hyeokie à trái tim em còn quá non nớt để hiểu rõ điều gì là tốt, điều gì là sai...em lại càng không biết trong tình yêu phải làm như thế nào mới đúng. Em xin lỗi nếu trong lúc ta ở bên nhau em đã vô tình khiến cho anh tổn thương, em mong anh tha thứ cho đứa trẻ chưa hiểu rõ tình yêu là em.
Hyeokie bé nhỏ hãy nhớ lời em nói nhé. Chia tay không hẳn là hết yêu. Khi em lựa chọn rời đi trái tim em vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng bản thân em hiểu rõ, nếu ở lại sẽ đau đớn gấp trăm ngàn lần. Khi trái tim đã nhận về quá nhiều tổn thương thay vì tình yêu thì thứ còn lại cuối cùng chính là sự thất vọng.
Điều tốt nhất đối với chúng ta bây giờ có lẽ là sự rời đi, sau tất cả những thứ mà đôi ta đã chịu đựng, đã đến lúc ta gác lại tất cả muộn phiền để cho đối phương một lối thoát và cho mình một lối đi riêng.
Dù rất yêu nhưng vẫn chọn chia tay bởi vì em biết đó chính là sự yêu thương cuối cùng ta có thể trao cho nhau.
Nếu chúng ta gặp nhau lúc đã trưởng thành thì có lẽ chúng ta đã không chịu nhiều đau đớn của cái thứ gọi là tình yêu tuổi trẻ.
Hyeokie vẫn còn nợ em nhiều lắm đấy nhé.
Anh nợ em cái xoa đầu mùa xuân, cái bẹo má mùa thu. Anh nợ em cái đan tay mùa hạ, cái ôm chặt mùa đông.
Đôi ta nợ nhau 1000 nụ hôn tuổi trẻ, đôi ta nợ nhau một tiếng yêu, nợ nhau một kiếp người.
Kiếp này có lẽ ta chẳng thể thực hiện được những gì ta đã từng bỏ lỡ nhưng nếu có kiếp sau thì anh phải trả cho em tất cả đấy nhé.
Kiếp sau em vẫn nguyện trao cho anh cả thanh xuân tuổi trẻ và em chỉ cần anh trao lại cho em tình yêu và những cái hôn, cái ôm, cái nắm tay, cái bẹo má. Em ôm hy vọng ta sẽ gặp lại nhau...nhưng em lại quên mất rằng anh đã từng nói
"chết đi rồi thì làm gì có kiếp sau..!"
Thôi thì trời định là duyên ta đã cạn, em chỉ đành chấp nhận là ta chẳng thể nào quay trở lại vẹn nguyên như lúc ban đầu, trước khi rời đi em chỉ xin anh nhớ một điều...xin anh đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu mà em dành cho anh.]
tặng cho anh một nhành hoa, trao cho anh cả một đời tuổi trẻ
nhận từ em một nhành hoa, trao cho em một kiếp người khờ dại
Cơn gió dịu êm lướt qua người anh như một sự vỗ về an ủi, những nốt nhạc thăng trầm, những tiếng đàn du dương như ôm lấy cơ thể nhỏ bé của anh.
Sanghyeok thả hồn mình vào những giai điệu nhẹ nhàng, trầm bổng. Gió và âm nhạc đưa linh hồn anh đi đến một nơi xa xâm.
Music is mediator between spiritual and sensual life.
Âm nhạc hòa nhịp thể xác và tâm hồn, đưa anh quay trở về thời xưa cũ.
Quay trở về cái khoảnh khắc đẹp nhất đời anh khi mà anh vẫn còn em ở bên cạnh.
end༗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip