16: biển dậy sóng xô

biển nào mà chẳng dậy sóng cũng như sóng nào chẳng xô vào bờ. hôn nhân cũng không ngoại lệ, dù chúng ta có cố gắng giữ gìn đến đâu vẫn sẽ không tránh được những giây phút thăng trầm.
những vụ li hôn xảy ra hàng ngày với tốc độ gia tăng chóng mặt đều được những người trong cuộc biện minh bằng lí do hết sức chính đáng "tính cách không hợp".
không phải là do tính cách không hợp, mà là do chính chúng ta đã chẳng còn thiết tha dành thời gian cho nhau nữa rồi.
và jungkook tôi, người luôn cố gắng trở thành một người chồng tuyệt mĩ, một ông bố hoàn hảo cuối cùng cũng phải thở dài khi đối mặt với thăng trầm trong hôn nhân.
.
"bố ơi, con nhớ mẹ."
bụng tôi quặn lại khi tiếng sụt sịt của soobin mỗi lúc một lớn. đôi vai nhỏ khẽ run lên vào lúc tiếng sấm sét nổ toang toác giữa trời đêm, theo phản xạ có điều kiện thằng bé rúc mình vào lòng tôi và òa khóc.
"đừng khóc, con trai. sáng mai mẹ sẽ chuẩn bị bữa sáng toàn những món con thích. có chịu không?"
"thật hả bố?"chẳng lạ gì nếu nói trẻ con dễ dụ. soobin nghe xong liền ngoan ngoãn nín khóc, ngón tay vì hào hứng mà xúng xính túm chặt lấy chú gấu bông nhỏ.
"thật." tôi đáp, trong khi ngoảnh mặt trốn tránh tia hi vọng sáng ngời trong đôi mắt đỏ hoe của con trai bé bỏng.
tôi vỗ về ru con ngủ, lặng người nhìn soobin dần thiếp đi, hai tay ôm chặt chú gấu còn trên môi vẫn nhoẻn cười.
đâu chỉ mỗi thằng bé nhớ mẹ. tôi cũng nhớ chaeyoung lắm. nhưng mà của ngày xưa, khi mà cô ấy vẫn chưa bận rộn như bây giờ.
.
"mẹ đã đi làm rồi sao? con đã cố gắng dậy sớm để kịp bobo mẹ mà."
soobin ngồi vào bàn ăn, chống cằm nhìn đĩa trứng ốp la tôi vừa dọn ra trước mặt. nhìn mái tóc rối loạn còn chưa kịp chải cùng với gương mặt ủ rũ vì thất vọng. hiển nhiên đoán được thằng bé đã cố hết sức để dậy sớm.
cũng vì, nó nhớ mẹ. nó muốn gặp mẹ, muốn được mẹ đưa đi học như những đứa bạn cùng trang lứa. hay chí ít mẹ sẽ tặng nó một nụ hôn trên trán vào mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà như bác jisoo nhà bên thường làm với anh yeonjun và chị ryujin.
nhưng mong ước nhỏ bé ấy trở nên thật hiếm hoi, bởi vì mẹ của nó - chaeyoung lại rất bận.
người vợ, thay vì mỗi đêm đầu gối chăn ấp bên cạnh tôi, gần đây thường khóa chặt mình trong căn phòng làm việc đến tối khuya. người vợ, thay vì ngồi xuống cùng bố con tôi ăn bữa cơm nóng hổi, gần đây lại vội vã ôm bản thảo rời đi lúc rạng sáng. người vợ, thay vì ngọt ngào nói câu "chồng đã về", gần đây lại chẳng buồn nở nụ cười với người chồng này lấy một cái.
tôi gạt bỏ giận dỗi, không nửa câu oán trách, chỉ lặng lẽ ôm chaeyoung vào lòng rồi thủ thỉ nói rằng "nếu em mệt, hãy nhớ em vẫn còn có anh."
nhưng lúc nào cũng vậy, cô ấy lại đẩy tôi ra xa, buông câu hững hờ "em bận lắm" xong xuôi lại vùi đầu vào đống bảng màu cùng mấy tấm bản thảo còn dang dở.
lúc nào cũng thế, tôi mơ hồ không biết cái câu "em bận" đã trở thành câu cửa miệng của cô ấy trong những cuộc đối thoại của chúng tôi từ lúc nào.
tôi chỉ biết, khoảng cách giữa tôi và chaeyoung ngày một xa dần mà chẳng biết lí do.
rõ ràng tôi phải thừa nhận cái lí do chết tiệt là công việc bận rộn của vợ.
tôi biết chứ. công việc của một giảng viên mỹ thuật đòi hỏi cô ấy phải dồn sức quan sát sát sao, hỗ trợ sinh viên và không ngừng sáng tạo ý tưởng về hội họa.
nhưng tôi nghĩ đã đến lúc vợ chồng chúng tôi phải ngồi xuống nói chuyện với nhau. một cách thẳng thắn.
.
"chaeyoung!" tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thấp thỏm nhìn vợ đang miệt mài phác thảo.
"có chuyện gì hả anh?" cô ấy tiếp tục hí hoáy với công việc, nói mà chẳng buồn nhìn tôi.
"em có thể cho anh 5 phút được không?" giọng tôi gần như vỡ vụn, rơi lênh láng trên mặt sàn "làm ơn. xin em đấy."
"jungkook.." chaeyoung rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, có phần chần chừ.
khoảnh khắc cô ấy gọi tên tôi thì trái tim như bị ai đó siết chặt, đau đến không thở nổi. tôi ép mình xoáy sâu vào đôi đồng tử màu nâu trầm ấy, tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì. nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc. vì tôi chẳng thấy được gì ngoài sự sửng sốt trong mắt vợ.
"em biết không? em đã thay đổi"
"ý anh là sao?" chaeyoung nhấp nhẹ một ngụm trà đắng - một thứ trước đây cô ấy chả bao giờ đụng đến.
"em..." tôi hít một hơi và tiếp tục "em phớt lờ mọi thứ, kể cả anh cũng được. nhưng soobin, thằng bé còn nhỏ và nó cần một người mẹ thực sự chứ không phải một người mẹ suốt ngày quay cuồng trong công việc.
"anh đã từng ủng hộ em theo đuổi đam mê của mình cơ mà"
"đúng. nhưng không phải vì mấy đống giấy chết tiệt này mà em có thể bỏ rơi con chúng ta."
"chết tiệt? anh nói tác phẩm của em là đống chết tiệt?" chaeyoung nói trong run rẩy, bàn tay bấu chặt lấy mép bàn. có thể thấy cô ấy tức giận như vậy là lần đầu tiên.
"còn soobin thằng bé cũng là con em. anh không hiểu được tình yêu của em dành cho con lớn thế nào đâu" chaeyoung hét lớn khi nước mắt trực trào.
"anh không hiểu nên đang cố hiểu đây. anh rất muốn biết em thấy thế nào khi thằng bé luôn hỏi anh rằng em ở đâu, khi nào thì em hết bận, khi nào gia đình ta có thể đi chơi công viên cùng nhau."
chaeyoung đứng chôn chân một chỗ, đau lòng nhìn tôi.
"em đâu biết soobin đã trộm khóc trong phòng khi ngày của mẹ được tổ chức tại trường, cả lớp bạn nào cũng có mẹ đến. chỉ mình con trai chúng ta phải khắc khoải ngóng mẹ rồi ôm nỗi thất vọng về nhà. nó thương em nên nó không giận em vì nó biết rằng mẹ nó bận việc."
"em xin lỗi" tiếng khóc nức nở át đi những lời nghẹn ngào từ đáy lòng vợ tôi.
"anh không hi vọng cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ thế này. có lẽ cả hai đều cần thời gian"
"em cũng vậy" chaeyoung nói trước khi bỏ vào phòng rồi khóa trái cửa.
tôi nghĩ tốt hơn hết mình nên ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành. nghĩ là làm, tôi choàng tạm chiếc áo mỏng, thả bộ vào màn đêm tĩnh mịch.
khi cánh cửa nhà đóng sầm lại cũng là lúc màn hình hiển thị tin nhắn từ một người không ngờ đến.
jungkook, anh có thể gặp em được không? chỉ hôm nay thôi, em chờ anh.
và đêm ấy, tôi đã không về nhà.
@ r e g i n a❣
cứ gần đến hồi kết là lại chẳng muốn viết tiếp.
ai cho tôi xin tí nghị lực :-(
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip