Chap 13. Có một loại tổn thương gọi là yêu

Kể từ ngày hôm đó, Erza hầu như chẳng còn chủ động đi tìm Jellal nữa. Ngoại trừ những lần gặp nhau và chẳng nói với nhau câu nào ở lớp, thì khoảng thời gian Erza ở cạnh Jellal gần như bằng con số không tròn trĩnh. Hoặc đơn giản hơn thì có thể hiểu là chỉ mỗi mình cô muốn gặp anh. Vì muốn gặp, nên mới đi tìm Jellal, và anh, bất đắc dĩ mới phải gặp cô.

Nhưng dạo gần đây, Erza tự nhận thấy bản thân mình có sự thay đổi. Cô không muốn gặp Jellal và luôn tìm cách né tránh anh.

Về lí do tại sao thì Erza thật sự không biết nữa, nhưng có một điều gì đó trong thâm tâm cô đã không như trước. Là những suy nghĩ, là những hi vọng, những mong chờ mà Erza biết rằng mãi mãi không có kết cục tốt. Cô đã nhận ra rồi và cũng đã chấp nhận. Níu kéo mãi một người, một thứ tình cảm đơn phương chẳng bao giờ trọn vẹn chỉ tổ đem lại tổn thương, đau lòng, không những cho cô, mà còn là Jellal.

Có lẽ, anh cũng không muốn bị cô yêu thương, bị cô làm phiền.

Đứng dựa người vào thành lang can, khẽ đưa đôi mắt nhìn từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt nước phẳng lặng. Erza hết ngẫm ngẫm, rồi lại nghĩ nghĩ.

Bầu trời thu hôm nay trong vắt, xanh cao vời vợi, thấp thoáng một vài áng mây trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng mà trôi đi xa, trôi đi xa đến một khoảng không bao la vô định nào đó. Mà Jellal hình như cũng thật giống với bầu trời kia và cả những đám mây nữa. Chỉ có thể ngắm nhìn, thật không thể với tới và càng cố gắng với tới, càng vô thức mà vụt đi.

Nhưng mặc dù gò ép bản thân mình là thế, trong lòng Erza vẫn không khỏi cảm thấy tổn thương. Sáu năm, ừ thì sáu năm. Không quá dài, nhưng cũng đủ để cô biết được tình cảm của mình đậm sâu đến thế nào. Buộc phải quên đi Jellal, quên đi loại cảm xúc mãnh liệt mà bản thân dành cho anh chẳng khác nào bắt cô phải tự cầm lấy con dao mà đâm sâu vào tim mình.

Nó đau, đau không cách nào diễn tả.

Nhưng mà đau, đau thì ai sẽ thấu?

Chẳng một ai cả.

Erza nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nhận ra ở nơi khoé mi kia từ lúc nào đã đọng lại những giọt nước trong suốt, nó chậm rãi lăn xuống, tạo thành một vệt dài trên gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ. Nhưng rất nhanh sau đó, cô vội vã lấy tay quệt đi, rồi hít một hơi thật sâu, cố ngăn mình đừng nghĩ tới chuyện này nữa.

Một ngày chủ nhật không mấy vui vẻ, có lẽ vậy. Erza nhặt từng viên đá ở dưới đất lên, rồi mạnh bạo ném xuống dòng nước đang êm đềm mà chảy. Mặt nước phẳng lặng khẽ dao động, sau đó gợn thành những vòng tròn nhỏ từ từ loang rộng ra, rồi rộng ra, cho đến khi đạt tới giới hạn mà biến mất đi, trả lại dòng nước buồn tênh lặng lẽ.

Bước từng bước dọc theo bờ sông, Erza thả lòng người theo tiết trời thoáng đãng.

Mọi thứ vẫn cứ thế, bầu trời thì ra vẫn cứ xanh, gió thu thì ra vẫn nhẹ nhàng mà thổi, chỉ có lòng người, thiên biến vạn hoá, rất nhanh chóng đã chẳng còn như xưa. Và Erza ước gì, tình cảm của cô dành cho Jellal đừng như xưa nữa thì đã tốt quá.

Đang thẩn thơ trong hàng tá những suy nghĩ hỗn độn, Erza bỗng nghe thấy một giọng nói ngọt ngào rất quen thuộc vang lên từ phía sau. Không tránh khỏi tò mò, cô liền quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng Jellal cùng với Meredy sánh bước cùng nhau, vừa đi, vừa tỉ tê tâm sự, nói cười vui vẻ.

Mặc dù bản thân Erza không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn không thể nào chối bỏ được sự thật rằng hai người họ cùng nhau như thế, thật sự, thật sự rất đẹp đôi. Mà sự đẹp đôi đó đối với Erza lại chẳng khác nào một trò đùa oái oăm, hoặc là một câu đố mà cô có vận hết công suất của não bộ cũng không tài nào giải đáp.

"A...Erza kìa!"

Meredy mừng rỡ reo lên, sau đó chạy nhanh về phía Erza, thân thiết choàng tay lên cổ cô.

"Erza, cậu đi đâu thế?"

"Tớ chỉ đi dạo cho khuây khoả đầu óc một tí thôi."

Erza mỉm cười gượng gạo, ánh mắt vô tình lướt ngang qua gương mặt thờ ơ của Jellal, nét biểu cảm lạnh tanh trên khuôn mặt anh khiến cô có chút run người. Đoạn, Erza mới lấy đủ can đảm mà dè dặt lên tiếng hỏi.

"Còn hai người?"

"À, tụi mình đi - "

Meredy vui vẻ trả lời, nhưng câu nói còn chưa kịp thốt ra hoàn chỉnh đã bị Jellal cắt ngang.

Anh vẫn giữ nguyên thái độ như cũ. Nét mặt nhăn nhó, ánh mắt vô tình, đôi chân mày cau lại, thêm vào giọng nói gay gắt như muốn bức người.

"Chào hỏi như vậy là đủ rồi, Erza, cậu cứ làm việc của cậu đi."

Sau đó quay sang mỉm cười nhìn Meredy.

"Mình đi."

Khoảnh khắc đó nếu có thể dùng ngòi bút để miêu tả, Erza chỉ có thể nói rằng mình đã đứng đần người ra, ngây ngốc chẳng khác gì một kẻ điên mà nhìn bóng lưng hai người kia lướt qua trong tích tắc. Trái tim cô lúc ấy tựa như chẳng còn đập, nó đau đến nhức nhói, đau đến quặn thắt lại.

Dù có cố cách mấy, Erza vẫn chẳng tài nào đứng vững, cô cố gắng tựa người vào cây hoa anh đào khô cằn trơ trọi gần đó, rồi lặng lẽ rơi lệ. Từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống trên đôi gò má đã sớm đỏ ửng, Erza khó khăn hít vào từng đợt không khí lạnh lẽo. Cô mím chặt môi, ngăn những tiếng nấc vô vọng đến dằn xé tâm can.

Erza bất lực ngã lưng vào thân cây, chậm rãi khuỵu người xuống rồi ngồi bó gối, co ro một góc mặc kệ những đôi mắt tò mò dò xét của những người đi ngang qua. Cô một lần nữa vô hồn nhìn theo hướng mà Jellal và Meredy vừa rời đi, chẳng thấy họ đâu cả, chỉ còn lại hàng người xa lạ nối tiếp nhau vội vã đi thật nhanh. Erza không kiềm được, gục mặt xuống đầu gối, giấu đi đôi mắt nâu đã đẫm lệ sầu.

Hơn ai hết, cô biết rõ cảm giác mà Jellal dành cho mình chỉ đơn giản là một loại thương hại, thương hại cô, và thương hại cả cái thứ tình cảm lẽ ra không nên tồn tại ấy của cô. Hỏi Erza có đau không, cô tất nhiên là đau lắm chứ. Nhưng hỏi cô có thể chịu đựng được không, cô tất nhiên có thể chịu đựng, chỉ là sự chịu đựng đó sắp đạt tới giới hạn rồi.

Sáu năm qua, có một sự thật mà Erza luôn cố phủ nhận, là Jellal chưa từng, dù chỉ là một lần cũng chưa từng để ý đến cô.

Và cũng sáu năm qua, có một sự nỗ lực mà đến bây giờ Erza biết đã chẳng còn cần thiết nữa, là làm cho Jellal thích cô, làm anh yêu cô, như cái cách cô trao trái tim mình cho anh.

Erza đã từng như thế, dùng sự ngu ngốc, mù quáng, ảo tượng và cả tình yêu sâu đậm của mình để bao biện cho việc một ngày nào đó Jellal sẽ thật lòng yêu thương mình.

Để rồi bây giờ, ngồi ở đây, rồi khóc, rồi ai quan tâm?

Giữa lòng thành phố lộng lẫy sa hoa với nhịp sống ồn ào, hối hả, Erza bỗng thấy mình cô đơn đến cùng cực. Từng người từng người lướt qua, thế nhưng chẳng ai lưu tâm hình ảnh cô gái nhỏ bé đang một mình chống chọi với một loại cảm xúc đớn đau cào xé.

Và cứ thế, trời vẫn xanh, nắng vẫn ấm, sông vẫn chảy, gió vẫn hát, mọi thứ vẫn tồn tại và tiếp diễn như lẽ thường tình, chỉ có tâm hồn của Erza là chẳng còn như trước nữa. Cô chẳng còn lạc quan, yêu đời, cũng chẳng còn phấn khởi với vạn vật xung quanh.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, rốt cuộc khiến Erza chẳng biết mình đã ở trong tình trạng thê thảm ấy bao lâu. Chỉ biết là khi cô hoàn toàn nhận thức được tình cảnh của mình hiện tại, mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu.

Cố nén nỗi đau vào trong lòng, Erza lê bước chân nặng trĩu về ngôi nhà thân thuộc.

Sau đó cô vùi đầu vào chăn ấm, bật một bản nhạc buồn, rồi trầm tư.

Lại một lần nữa, hôm nay, cô thất tình.

---

"Jellal, tớ thấy cậu như vậy là rất quá đáng! Đi gặp thầy giáo thì nói đi gặp thầy giáo, tại sao không cho tớ nói?"

Meredy gương mặt cau có khó chịu, đưa đôi mắt ấm ức nhìn Jellal.

"Cậu như vậy chính là phá hoại mối quan hệ giữa cậu và Erza đấy!"

"Cậu không hiểu đâu." - Jellal cười buồn - "Tôi làm như vậy chính là vì muốn tốt cho Erza..."

"Muốn tốt cho cô ấy hả? Có xạo quá không vậy? Cậu không thấy khi nãy Erza đau lòng đến thế nào à?"

"..."

"Cậu nên học lại khái niệm về tình yêu đi. Đừng để cơ hội vụt mất rồi mới xoắn người lên mà đi tìm."

Meredy tức giận bỏ đi, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bị Jellal kéo lại. Ánh mắt anh đầy ưu phiền, gương mặt thờ ơ khi nãy chẳng còn nữa, mà thay vào là một bộ dạng đáng thương. Dáng vẻ của anh khiến Meredy nhìn vào, không kiềm được có chút tội nghiệp.

Được như thế một lúc, Jellal mới mệt mỏi thở dài, anh nhẹ nhàng mở lời cầu xin.

"Cậu làm ơn giúp tôi đi mà."

Đối với Jellal như thế, Meredy chỉ kiên định khuyên răn.

"Cậu phải hiểu rõ bản thân cậu hơn bất cứ ai, đúng chứ? Cậu nói với tôi cậu cần Erza mà, cần cô ấy, thì giữ cô ấy đi, việc gì phải đẩy cô ấy ra xa? Và có lẽ cậu không biết, những hành động, cử chỉ và cả lời nói của cậu đang giết chết Erza đấy. Ý của tớ, là chết tâm."

"Tôi không xứng đáng có được tình yêu của cô ấy."

"Ừ, tớ thật sự thấy cậu cũng không xứng đáng đâu. Nhưng Erza là thích cậu, không phải ai khác, mà là cậu, đến khi nào cậu mới hiểu đây?"

Jellal nhắm mặt lại, đối diện với sự phẫn nộ của Meredy bằng sự lãnh đạm đến vô cảm. Anh trút ra một hơi thở thật dài, chưa kịp nói gì đã bị Meredy cướp lời.

"Được thôi, tớ giúp cậu. Giúp cậu làm những việc mà cậu nghĩ sẽ tốt cho Erza trong khi nó làm tổn thương cô ấy."

"..."

"Và có một ngày cậu sẽ biết được cậu đã làm tổn thương cô ấy như thế nào khi cậu tận mắt chứng kiến cô ấy thay đổi."

"..."

"Không sớm thì muộn thôi, quả báo ấy mà, và lúc đó, đừng có hối hận."

Meredy nói xong rồi nhanh chóng rời đi, để lại Jellal với hàng loạt những suy nghĩ phức tạp...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip