Chap 27: Lựa chọn
- Cáo già hôm nay lại hoá thần tình yêu rồi.
Nói xong, cậu mím chặt môi cúi đầu xuống, dùng tóc giấu nhẹm đi toàn bộ biểu cảm thương tâm, rồi lần nữa lặng lẽ độc thoại trong giọng điệu nửa như đang cười nửa như đang khóc:
- Em biết không? Hắn đợi em nhưng ngày đợi ngày không...
Cậu dù biết không ai có thể nghe thấy nhưng cậu vẫn ngừng lại không nói ra thêm một sự thật: ... trong khi bản thân tôi, mở miệng ra là than vãn nhưng tôi thực ra đã luôn chờ em không sót một ngày, lặng lẽ trong một góc khuất giữa biển người, vậy mà...vậy mà sao tôi lại... hoá thần vào lúc này chứ?
Cậu không muốn cả cái không khí bao vây xung quanh bây giờ cũng thương hại cậu.
Cậu chỉ lặng lẽ chịu đựng đau khổ một mình nhưng như gồng gánh không xuể cậu đành tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo sau lưng, tiếp tục:
- Chỉ cần ban nãy tôi cứ cáo già một chút, chỉ cần ban nãy tôi gian xảo nột chút, chỉ cần ban nãy tôi mạnh tay hơn một chút kéo em vào lòng, chỉ cần ban nãy tôi nói Jellal đang chuẩn bị cầu hôn Ultear rồi cho em một bờ vai để khóc, một cái ôm an ủi sẽ khiến em động lòng thật dễ dàng, vậy là em đã có thể ở mãi bên tôi, tôi cũng thắng được hắn nhưng...khi hạnh phúc đã nắm chắt trong tay tôi lại buông bỏ... Xem ra tôi bị lây bệnh ngu ngốc của cái tên Jellal Fernandes rồi.
Cậu ngồi thụp xuống trước cửa phòng bệnh, cúi đầu cắn chặt môi, nói thầm: Hạnh phúc nhé, người tôi yêu.
Cậu chống khuỷ tay lên gối cho nước mắt tùy ý rơi.
( Yoo: Tội nghiệp Sting nhà mình T.T )
___________________________
Tiền đã trả, dĩa đã cạn, món cũng đã hết, bụng cũng đã đầy, bây giờ Ultear chỉ muốn biết rốt cuộc mục đích của anh là gì liền lên tiếng:
- Được rồi. Anh gọi em ra đây là có việc gì?
Vừa nghe xong, anh đang nhai thức ăn liền như muốn nhai luôn lưỡi mình nhưng thứ anh nuốt được cũng chỉ có thức ăn, lau miệng đến môi cũng gần nát nhừ anh mới biết mình không thể câu thêm giờ lại càng không thể quay đầu bỏ đi, cả người liền tiết mồ hôi hột, anh nắm chặt gối quần, ngập ngừng:
- Anh... Anh...thực ra là...
Bỗng, một tiếng 'ting' reo lên, như tìm được ánh sáng trong bóng tối anh mừng rỡ, miệng bất giác cười, mở lên xem, trên màn hình là tin nhắn từ ba anh:
" Con cầu hôn thế nào? Thành công không? "
Chỉ tám chữ nhưng dường như đã khiến anh hoàn toàn quy phục, nụ cười trên môi anh tắt đi biểu thị rõ ràng một tâm trạng không vui nhưng phút ấy hình ảnh người ba ruột thịt vì anh mà phát bệnh đến mức phải nằm một chỗ lại bắt anh phải ép mình ngay lập tức làm theo như lời đã hứa.
Phải! Không câu nệ nữa, anh ngay bây giờ cầu hôn Ultear.
Dứt khoát quyết định xong, anh nắm chặt điện thoại như lấy dũng khí, đứng dậy đi đến bên cạnh ghế của Ultear, tim anh bỗng nhiên đạp nhanh làm anh không kiểm soát được hành động vô ý nới lỏng tay làm điện thoại rơi xuống đất, anh quỳ xuống, nhưng không nhìn cái thứ làm bằng kim loại đó lấy một lần, chỉ hướng mắt thẳng vào cô gái trước mặt, không lâu anh dời tay phải về phía túi quần, gần như sắp rút được một phần của chiếc hộp nhỏ ra ngoài thì điện thoại anh đỗ chuông.
Anh cố không để tâm, tiếp tục khiến hộp nhẫn ló dạng một phần nhưng dường như biết tiếng chuông đó không có ý định dừng, dù biết tiếng reo vẫn vậy nhưng khi thu vào tai anh cơ hồ như càng ngày càng gấp rút, bỗng nhiên một cảm giác bất an ập đến, nghĩ rằng ba xảy ra chuyện, anh khựng lại hành động của mình, nhặt điện thoại đứng dậy, chưa kịp xem tên người gọi đã vội vàng bắt máy:
- A... Alo...
Ngữ khí anh chập chừng mang chút lo lắng.
" Erza...cô ấy về rồi, đang đến nhà hàng mà anh cầu hôn đấy."
Cậu chỉ nói vỏn vẹn như vậy rồi ngắt máy, để lại hai kẻ ở đây sửng người, một chau mày bất an, một hướng mắt vô định với nội tâm không thể ngừng vui buồn lẫn lộn:
Anh đã hứa với người ba duy nhất, anh không thể để ông thất vọng.
Anh đã quỳ xuống lấy hộp nhẫn ra gần hết rồi, anh không muốn để người hết lòng yêu anh bao năm lại phải hụt hẫn khi sắp chạm được vào ngưỡng cửa hạnh phúc.
Nhưng...
Cô cuối cùng cũng về, cô gái anh yêu bằng cả thanh xuân đang tìm anh.
Cô đã bị anh làm tổn thương quá nhiều, nếu bây giờ anh lại phụ cô thì anh sẽ hận bản thân cả đời.
Anh phải đi về phía nào đây?
Anh khẽ cúi nhìn hai thứ trong tay, một bên là chiếc điện thoại như tượng trưng cho cô, một bên là hộp nhẫn tượng trưng cho cuộc hôn nhân sắp đến.
Nhắm nghiền mắt, anh xem rốt cuộc trong thâm tâm người anh muốn buông bỏ là thứ nào.
' Cạch cạch '
Chỉ một thứ rơi xuống đất, anh từ từ mở mắt ra.
Hộp nhẫn. Nó nằm trên đất.
Bàn tay đã rãnh rỗi siết lại, anh không nói không rằng chạy khỏi nhà hàng.
Ultear vẫn ngồi trên ghế, cái dáng vẻ yểu điệu thục nữ phút chốc đã biến thành gương mặt đỏ bưng vì ghen ghét, tức giận. Khi anh chạy khỏi, cô ả thấy trong ánh sáng mập mờ của ánh trăng chiếu rọi dường như anh đã nở nụ cười hạnh phúc nhất trong sáu năm qua, một thứ cô ả chưa từng nhận được cho dù đã cố gắng nhiều bao nhiêu.
Bỏ lại một câu: "Anh được lắm, chờ xem" rồi nhanh chóng rời đi.
_________________________
Anh chạy bộ ra ngoài đến khi nhìn thấy xe qua lại tấp nập phía trước thì cho mình vài giây để thở rồi tiếp tục, đã nhớ thương bao năm, lần tái ngộ này anh muốn gặp cô thật nhanh thật sớm.
Ra đến, anh đứng lại bắt xe nhưng thật giống cảnh tượng sáu năm trước, không người nào dừng lại chở anh, trên đường đa số chỉ có xe du lịch hay xe riêng, taxi từ trung tâm vào nên đều có người anh không thể đánh liều chạy ra chặn lại, trong lòng anh lại hiện lên một suy nghĩ bất khả thi:
Không có xe thì chạy bộ.
Anh không phải kẻ nói là làm mà nghĩ là làm, cái gọi là không thể anh sẽ biến nó thành có thể, kể cả thứ bị nói là bất khả thi thì anh tin khi vào tay anh cũng trở nên khả thi.
Quyết định xong đúng lúc đèn xanh cho người đi bộ sáng đèn, anh chạy ra.
Bỗng nhiên, một thứ ánh sáng chiếu thẳng về phía anh, theo phản xạ anh lấy tay che mắt anh xoay lại đồng tử và mắt cùng co lại nhưng rồi lại mở lớn.
Một chiếc xe lao thẳng đến nơi anh, càng lúc càng gần.
Bịch!
Sau đó là tiếng người thi nhau la hét thất thanh, tiếng bước chân của người đang chạy, tiếng gọi cứu thương, anh thấy được cả một đoàn người phụ nữ đàn ông có đủ bai vây xung quanh, rồi mùi tanh tưởi của máu sộc lên mũi.
Rồi không lâu, dưới ánh sáng mờ nhạt bị người che khuất, một cô gái với màu tóc đỏ và bộ đồng phục năm ấy xuất hiện, nở nụ cười ôn nhu hiền hòa bước đến bên anh, cất giọng nhẹ nhàng ấm áp: Kể từ bây giờ chúng ta sẽ ở bên nhau.
Cô...về rồi.
Người anh chờ suốt sáu năm đang ở đây, bên anh.
Anh mỉm cười mãn nguyện.
Anh gắng gượng dùng chút sức lực còn sót, cố chạm vào gương mặt quen thuộc.
Một chút nữa thôi...
Nhưng cách tay anh vô lực rơi xuống.
Cô biến mất, tim anh đập mạnh một tiếng.
Anh đưa mắt tìm kiếm nhưng giữa chừng một màu đen trải dài trước mắt.
Thanh âm như có như không.
Hô hấp khó khăn.
Môi anh cuối cùng lại khẽ mấp mấy Erza rồi dần chìm vào trong vô thức.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Du xin ý kiến nhé! Mọi người muốn Sad ending hay Happy ending? ^^
Yêu mọi người
~Arigatou~
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip