જ⁀➴8

Cuối cùng thì cũng đã đến ngày bác sĩ Jaehyun có thể xuất viện, về nhà mở lại phòng khám tiếp tục làm việc kiếm tiền. Mới mấy ngày không đụng đến công việc thôi mà anh cảm thấy chán quá, ngứa ngáy tay chân kinh khủng, chỉ muốn mau chóng trở về khám chữa cho đám thú cưng. Lúc trước bận rộn quen rồi, đột nhiên không được làm gì cũng cảm thấy rất là mệt.

Chiều hôm đó, vừa được tan ca Woonhak lập tức chạy sang giúp anh thu dọn đồ đạc, cùng nhau về nhà.

Khi cả hai đã đi gần đến xe, Jaehyun bỗng chạy nhanh lên trước, đưa tay mở cửa ghế phó lái ra rồi vẫy vẫy tay bảo Woonhak:

"Em, ngồi vào đây này."

Woonhak đã quá hiểu anh người yêu của mình rồi, ngoan ngoãn ngồi vào theo ý anh, đợi khi Jaehyun đã yên vị ở ghế lái bên cạnh mình mới quay sang giỡn một chút.

"Anh mới xuất viện mà, có lái nổi không thế?"

"Coi thường anh thì sẽ bị phạt đấy em yêu."

"Anh tính phạt như nào cơ?"

"Nói thế là em coi thường anh thật đó hả?"

"Không có, em tò mò thui."

Vừa dứt lời, cậu thấy anh đã nghiêng cả người sang phía bên này, tay của anh giúp cậu thắt dây an toàn, nhưng mắt anh thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn mỗi cậu không rời.

Hình như gần quá rồi đó anh ơi.

Gần như này lại khiến cậu nhớ lại nụ hôn tối hôm trước, nên liền ngại ngùng mà nhanh chóng đẩy anh ra. Thấy anh cười cười rồi thu người về, lúc này cậu mới len lén đưa tay lên chạm vào má, đúng là có hơi ấm, nên cố tìm một chuyện khác để quên đi.

"Chả hiểu sao anh lại chấp niệm với cái ghế lái như vậy."

"Phải là với việc chở em mới đúng, cái gì anh cũng có thể nhường em, chỉ riêng việc này thì tuyệt đối không, được chứ?"

"Được được, được hết mà, đâu có ai giành với anh."

Xe lăn bánh êm ái trên đường, và trước khi cậu kịp để ý, cả hai đã về đến nhà Jaehyun.

Jaehyun bước ra khỏi xe, nhanh tay mở cửa giúp Woonhak.

"Nào, vào nhà thôi."

Bỏ qua phòng khám ở tầng dưới, cả hai cùng đi lên lầu. Không gian trong nhà Jaehyun lúc này thật yên tĩnh, ấm áp hơn hẳn so với không khí ngoài trời. Jaehyun đưa tay bật đèn, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn phòng khách tỏa ra, khiến không gian càng trở nên thân thuộc.

Woonhak đi đến sofa, ngồi xuống, thoải mái thả lưng tựa vào gối, "về đến nhà thật rồi."

Jaehyun sau khi về phòng để cất dọn lại đồ đạc cũng đã bước ra mà ngồi xuống bên cạnh Woonhak, đưa tay kéo cả người cậu dựa vào lòng mình mà thủ thỉ.

"Em đói chưa?"

Mái đầu trong lòng gật gật ỉu xìu.

"Vậy đi tắm trước đi," Jaehyun đề nghị, "anh xem trong nhà còn gì rồi sẽ nấu cho em ha."

Woonhak đúng là rất ngoan, nghe anh nói xong liền đứng dậy bắt đầu đi về phía phòng tắm, nhưng khi bước vào, cậu mới nhận ra ở đây làm gì có quần áo của cậu để mà thay. Cậu đứng lưỡng lự một chút rồi quay lại phòng khách, ánh mắt hơi lúng túng.

"Có chuyện gì sao?" Jaehyun hỏi khi thấy cậu trở lại, lại còn là trong dáng vẻ ngượng ngùng.

"Em không có đồ để thay..." Woonhak nói trong khi đưa một tay lên gãi đầu mình, định là sẽ về nhà mình tắm rồi lại sang đây vậy. Cậu thấy cũng buồn cười, anh làm như đây là nhà chung của hai đứa ấy mà bảo cậu đi tắm như thật, làm cậu cũng quên mất tiêu luôn.

Nhưng Jaehyun lại dắt cậu vào phòng, đi đến trước tủ đồ của mình, anh lấy ra một bộ đồ ngủ thoải mái, ngắm nghía một lúc rồi mới đưa cho cậu.

"Vậy em mặc của anh là được mà, nào, mặc bộ này đi."

Tắm xong, Woonhak đi ra thấy Jaehyun đang mang đồ ăn ra bàn, ngắm nhìn bóng lưng ấy từ đằng sau lại thấy nó quyến rũ hơn thường ngày, vậy nên mới không kiềm lòng được mà bước đến, ôm lấy anh từ đằng sau, cằm cũng tựa lên vai anh mà thích thú xem phản ứng từ đối phương.

Và tất nhiên là Jaehyun đã không làm cậu thất vọng.

Còn phải nói, nhìn thấy người yêu mặc đồ ngủ của mình mà đáng yêu như này, anh còn có thể đứng yên được nữa sao?

Trong tưởng tượng của anh, hẳn là Woonhak khi mặc nó sẽ rất đáng yêu, và sự thật là đúng như anh nghĩ.

Mê người quá đỗi.

Không một động tác thừa, đến một chữ anh cũng chẳng thèm thốt ra, cứ thế mà xoay người lại bế thốc cả người cậu đặt lên bàn, gấp gáp mà ấn môi mình lên đôi môi xinh đẹp kia.

Đầu lưỡi anh lướt nhẹ qua môi cậu, nụ hôn dần sâu hơn, vừa nhẹ nhàng lại vừa mãnh liệt. Anh cảm nhận được từng hơi thở của Woonhak, và sự run rẩy từ bàn tay đang đặt trên bụng mình, mọi thứ như không muốn để anh thoát ra cái cám dỗ ngọt ngào này.

Sợ rằng nếu cứ hôn tiếp thì không biết đến khi nào Jaehyun mới chịu dừng lại, Woonhak sau một lúc cũng chủ động dứt ra, mắt long lanh mà nhìn anh.

Thật không công bằng chút nào, sao lần nào hôn xong cả người cậu cũng đỏ ửng lên như trái cà chua, còn anh thì vẫn một vẻ đứng đắn chẳng có biểu hiện gì vậy? Đã thế mỗi lần như này lại còn nhìn cậu cười cười, làm cậu xấu hổ muốn chết.

"Ăn thôi, em đói rồi."

"Ừ," giọng của anh thật sự rất dịu dàng, "ăn thôi."

Ngồi vào bàn mới thấy, hôm nay Jaehyun chỉ nấu mì đơn giản, vì mấy ngày nay nằm viện, không có đi chợ thì lấy đâu ra nguyên liệu để nấu mấy món ngon hơn được cơ chứ. Nhưng mà đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon, Woonhak lại không đòi hỏi, nên là hai tô mì cũng nhanh chóng hết sạch.

Cuối buổi, Woonhak dành công việc rửa chén, mặc dù cậu đã bảo Jaehyun là ra sofa ngồi nghỉ ngơi đi, nhưng mà cái ông thần này lại quá dính người, nhất quyết phải đứng cạnh ngắm nghía bạn trai. Anh đã tắm rửa sạch sẽ, trên người cũng đang mặc một bộ đồ ngủ mà nhìn qua liền biết là cùng một thương hiệu với bộ của cậu, đến kiểu dáng cũng na ná nhau.

Cũng có thể miễn cưỡng coi là đồ đôi đi, dù cả hai đều là đồ của anh.

Woonhak sợ anh đứng không cũng chán nên bắt chuyện một chút.

"Đưa em mặc bộ này là cố tình muốn tối nay em ngủ lại đây đúng không?"

"Chính xác, bé yêu đoán giỏi ghê."

Coi cái mặt hớn hở của anh kìa, thật sự là không còn liêm sỉ nữa rồi?

"Jaehyun đúng là cái đồ mưu mô."

"Ơ, oan cho anh quá đi."

"Oan gì nữa, chưa gì mà anh đã suy tính đến chuyện muốn ngủ với em rồi đấy thôi."

Woonhak úp cái tô cuối cùng lên kệ sau đó lau tay, quay sang liếc yêu anh bồ một cái, định lôi anh về phòng ngủ nằm nghỉ cho đỡ mệt. Thật ra cậu cũng chỉ nói đùa thôi, chứ sao mà trách anh được, ngủ chung thì ngủ chung, sợ cái gì chứ.

Nhưng mà cậu chỉ vừa mới nắm được cổ tay anh thì đã bị anh bế cả người lên kiểu công chúa, sau đó một mạch đi về phòng.

"Nếu vậy thì hôm nay đi ngủ sớm một chút, em yêu."

Đặt cậu xuống giường, Jaehyun tắt đèn xong cũng nhanh chóng chui vào trong chăn, ủ ấm cả cơ thể của Woonhak.

"Anh gấp gáp cái gì chứ."

"Không gấp thì em sẽ bị cướp đi mất."

Woonhak không thể đếm được từ lúc cùng anh lên xe về đây cậu đã cười bao nhiêu lần, Jaehyun chính xác là người luôn biết cách khiến cậu trở nên vui vẻ. Có thể đó là điểm đặc biệt của riêng anh, kể từ ngày gặp anh cậu đã thay đổi đến bản thân cũng không thể ngờ nổi. Nhớ trước đây Kim Woonhak chỉ có công việc, ngày nào cũng sáng đến bệnh viện tối lại về nhà, cứ một vòng lặp như thế ngày qua ngày, hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc vui buồn của bản thân. Có khi số lần cậu cười trong vòng một tuần của trước đây, đem cộng lại mới bằng số lần cậu cười trong một ngày ở cạnh Jaehyun bây giờ cũng nên.

"Nếu em bị cướp thật thì sao, anh có đi đòi lại không?"

Jaehyun kéo cậu sát lại, giọng anh trầm ấm như dòng suối nhẹ nhàng len lỏi qua từng ngóc ngách, thấm vào da thịt, khiến trái tim cậu khẽ run rẩy. Mỗi âm thanh vang lên đều dịu dàng bao phủ, như chạm đến tận sâu từng tế bào, khiến mọi giác quan như say đắm.

"Cái đó thì phải xem em có muốn quay về với anh không đã."

Woonhak im lặng trong giây lát, rồi cậu nắm lấy tay anh.

"Anh ngốc quá, em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu, chưa cần anh đến thì em đã tự tìm cách quay về với anh rồi."

Rung động quá rồi, Jaehyun cũng chỉ biết ôm cậu chặt hơn nữa mà thôi.

"Woonhak, phải làm sao bây giờ, anh lại muốn hôn em nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip