2,
Lý Xán vội vã bê khay chè chạy qua hai gian nhà, hớt ha hớt hải né tránh mấy chị mấy anh hầu trong dinh. Cậu bước vào gian nhà phía Tây, suýt chút nữa ngã uỳnh xuống mặt sàn vì chân vấp phải bậc cầu thang, cũng may phanh lại kịp. Lý Xán không quan tâm chuyện bản thân có thể bị thương, chỉ sợ đổ khay chè, vỡ bộ tách quý, rồi lỡ làm bẩn quần áo Doãn tiểu thư đang ngồi cạnh bàn tiếp khách.
Lý Xán nhanh nhẹn đặt khay chè lên bàn, cẩn thận rót một tách chè, dâng lên Doãn Bảo Ngọc(1). Nhìn Doãn tiểu thư chậm rãi thưởng thức hương vị Hà Nội, Lý Xán ngồi xổm xuống, tay chống hai bên khuỷu chân, môi mấp máy:
- Tiểu thư, tiểu thư ở bên đó có biết—
- Sao em lại ở đây?
Lời còn chưa kịp hỏi hết, Lý Xán đã bị cậu chủ lớn cắt ngang ngay họng. Doãn Tịnh Hán hình như vừa đi dạo vườn hoa về cùng Lý Thạc Mẫn, bước vào gian phòng, liền trông thấy hình bóng đứa em gái lâu năm không gặp. Hắn biết hôm nay Doãn Bảo Ngọc về nước - ngoài phố trong dinh loạn cào cào hết cả, không rõ cũng lạ - nhưng trong lòng ngứa ngáy, không chọc ngoáy một câu, không nhịn nổi.
- Eo ôi! Anh với chả em. - Doãn Bảo Ngọc bĩu môi. - Em gái vừa về nhà, còn chưa nhận được câu hỏi thăm nào của anh trai, anh đã có ý định đuổi em đi rồi.
- Bớt. - Doãn Tịnh Hán tiến lại gần, ngồi đối diện cô. - Ý anh là, em ở gian phía Đông, qua đây làm gì?
- Mười năm không gặp, em nhớ anh đó.
- Nói không biết ngượng. - Doãn Tịnh Hán trề môi, ghét bỏ.
- Thôi, đùa chút. Em về, anh không hiểu đó nghĩa là gì à? - Doãn Bảo Ngọc nhận lấy tách chè mới từ tay Lý Xán, nhấp môi.
Doãn Tịnh Hán mân mê tách chè nóng vừa được Lý Thạc Mẫn rót cho, sắc mặt trầm hẳn xuống. Doãn Bảo Ngọc sang Pháp du học dưới sự bảo hộ của Thôi Thắng Triệt - đồng nghĩa cô về nước, gã cũng đang ở kinh thành này.
Thôi Thắng Triệt vốn dĩ là người của Hồng gia, nhưng tài năng của gã trong việc học hành, thi cử, đặc biệt tỏa sáng ở lĩnh vực pháp luật giúp gã có một chân chính thức trong triều đình, trực tiếp nghe lệnh từ hoàng đế. Cũng chính vì thế, Thôi Thắng Triệt không còn nằm dưới quyền quản lý của Hồng gia, mà có thể tự do hành động, miễn không trái với chiếu chỉ. Gã được du học nước ngoài nhờ ngân sách quốc gia, đồng thời giúp Doãn Hào Kiện bảo hộ con gái vì quan hệ hòa hảo và ích lợi thu được.
Tuy không còn ăn cơm Hồng gia, Thôi Thắng Triệt vẫn nợ ơn Hồng Chính Hy. Cho nên, chỉ cần là chuyện cấp bách, gã sẽ dốc lòng giúp đỡ ông. Mà chuyện quan trọng nhất đối với Hồng Chính Hy hiện tại chính là tính dục của con trai, hay chính xác hơn là mối quan hệ giữa Hồng Tri Tú và Doãn Tịnh Hán.
Thôi Thắng Triệt cũng không cần kiêng dè gì Doãn gia khi đồng ý giúp ông chủ Hồng chuyện này, bởi đây là điều cả hai bên gia tộc đều mong muốn.
Doãn Tịnh Hán nhắm mắt cũng biết, chắc chắn Hồng Chính Hy nhờ Thôi Thắng Triệt tìm đối tượng kết hôn với con trai, nhằm chia tách anh và hắn, cũng như chữa bệnh cho Hồng Tri Tú. Chỉ cần Thôi Thắng Triệt nhúng tay vào, hôn sự có thể tác thành ngay lập tức, thậm chí đám cưới diễn ra ngay ngày mai.
Doãn Tịnh Hán cười khẩy. Hắn vốn đã dự trù được chuyện này, trước cả khi lên máy bay về quê hương. Hắn chỉ tò mò danh tính của vị hôn thê bí ẩn ấy, liệu ai có đủ khả năng lọt vào mắt Thôi Thắng Triệt cùng Hồng Chính Hy?
Doãn Bảo Ngọc híp mắt nhìn phản ứng của người trước mặt. Vừa trông thấy cái nhếch mép thoáng qua trên gương mặt thanh tú kia, cô liền nhận ra anh trai mình đã tính toán được đến đây, hoặc có khi xa hơn thế. Cô thở dài, cũng đúng, nếu như chuyện này còn không đoán được, Doãn Tịnh Hán căn bản không xứng làm anh trai cô.
Lần này trở về, Doãn Bảo Ngọc không chỉ mang tâm tư trêu chọc anh trai, còn tốt bụng muốn giúp đỡ Doãn Tịnh Hán bắt trọn Hồng Tri Tú.
_.-:-._
- Kính chào, ông chủ Hồng. - Thôi Thắng Triệt mặc đồ Tây, trên người phảng phất hương hoa của Kinh Đô Ánh Sáng(2) trầm lặng. Gã ngả mũ, cúi đầu trước người đàn ông đã qua tuổi tứ tuần.
- Không cần phải khách sáo. - Bộ ria mép ngắn ngả hoa râm khẽ rung rinh, Hồng Chính Hy dứt lời, chắp hai tay sau lưng, quay gót hướng về phía bàn ghế tiếp khách trong gian nhà chính. Thôi Thắng Triệt nối bước theo sau.
Ngay khi hai người yên vị đối diện nhau, Thôi Hàn Suất đã nhanh nhẹn rót chè cho ông chủ và khách quý. Lúc đưa chén chè cho Thôi Thắng Triệt, cậu len lén nhìn gương mặt của người anh trai hơn mười năm không gặp. Gã bắt gặp ánh mắt ấy, gật đầu, mỉm cười. Thôi Hàn Suất vui vẻ lui xuống theo lời Hồng Chính Hy.
- Bao năm không gặp, đến cả cung cách chào cũng quên rồi. - Hồng Chính Hy uống chè, vu vơ nói một câu, mà hữu ý nhắm đến đối tượng trước mặt. Thôi Thắng Triệt xa quê nhiều năm, phong cách chào hỏi cứ tự nhiên bị Tây hóa, chẳng còn vương vấn chút gì của truyền thống Tràng An(3). - Chuyện ta nhờ, đến đâu rồi?
Thôi Thắng Triệt khẽ cười, cởi mũ và áo khoác, thuận tay lấy ra một tấm ảnh đã sờn từ trong túi, đưa cho Hồng Chính Hy. Quyền Thuận Vinh đứng đằng sau hắn, chủ động giữ đồ hộ cậu chủ, rồi thức thời lùi xuống.
- Toàn tiểu thư, Toàn Thanh Hà(4). Con gái út của Toàn gia, định cư phía Nam Tổ quốc. Tuy gia tộc không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng truyền thống hiếu học, làm quan chức trong triều đình. Tiểu thư được dạy lễ nghi đầy đủ, dịu dàng, chất phác, lại hiểu chuyện, nhường nhịn.
Ông chủ Hồng nhếch môi, mỉm cười đầy hài lòng. "Vậy là được", chuyện hôn sự cho con trai coi như xong xuôi. Đối tượng đã được định, chỉ còn thông báo đến quần chúng và tổ chức đám cưới. Hồng Chính Hy nhìn cô gái duyên dáng trong bức ảnh, gật gật đầu. Không phải gia tộc lớn cũng tốt, nếu có ảnh hưởng sâu rộng thì đem lại nhiều hệ quả hơn kết quả. Tính nết được như Thôi Thắng Triệt nói, quả thật không còn gì vừa ý hơn.
- Cứ vậy đi. - Hồng Chính Hy nhấp một ngụm trà, đặt lại tấm ảnh trên bàn, dáng vẽ cực kỳ mãn nguyện.
Thôi Thắng Triệt híp mắt, ánh nhìn đầy ẩn ý, nhưng ông chủ Hồng không nhận ra. Gã đứng dậy, cúi đầu chào, xin phép rời đi. Hồng Chính Hy phẩy tay đồng ý, Thôi Thắng Triệt liền rời đi ngay. Đằng sau, Quyền Thuận Vinh rảo bước theo bóng lưng gã.
Thôi Thắng Triệt không quay về dinh vội, mà tiến thẳng đến gian nhà phía Đông trong phủ Hồng gia. Gã bắt gặp dáng người thon thon ẩn lấp sau những khóm hoa kiều diễm. Thôi Thắng Triệt cất tiếng gọi, người ấy lập tức quay ra, bước nhanh về phía gã.
- Đã lâu không gặp, Tri Tú. - Thôi Thắng Triệt mỉm cười, khẽ cúi đầu.
- Đã lâu không gặp, Thắng Triệt. - Hồng Tri Tú có chút giật mình trước ánh mắt kì quái của gã, nhưng cũng tạm cho qua. - Pháp thế nào?
- Rất tuyệt. - Thôi Thắng Triệt thu lại ánh mắt đầy hàm ý, cười cười bình thản. - Có chuyện quan trọng hơn thế. Tôi về, cậu hiểu đó nghĩa là gì chứ?
Hồng Tri Tú bất giác cứng họng. Anh không muốn nhớ đến chuyện này, nhưng Thôi Thắng Triệt trực tiếp đề cập tới. Anh trốn tránh đôi mắt của gã, cắn môi dưới, rồi thở dài.
- Tôi biết.
- Tôi không quan tâm quyết định của ông chủ Hồng. - Thôi Thắng Triệt nhanh chóng tiếp lời, sau khi Hồng Tri Tú đáp lại gã. Ánh mắt gã chiếu thẳng vào đôi mắt tránh né của anh, xoáy sâu vào trái tim đang run rẩy, đè lên lý trí lung lay, giống như anh đã làm điều gì tội lỗi. - Cái tôi muốn biết là ý muốn của cậu. Cậu có yêu Doãn Tịnh Hán hay không?
Hồng Tri Tú thất kinh, như thể vừa nghe những thứ không nên biết. Anh từ chối tiếp nhận câu hỏi, bàn tay bấu lên ngực trái, nơi cảm xúc đang nhói lên và những cơn đau quằn quại đang giằng xé. Hồng Tri Tú xoay lưng, bỏ lại một câu, rồi nhanh chóng chạy vào trong gian nhà, đóng cửa.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Có lẽ cậu cần một tách chè ấm. Hãy gọi Thắng Khoan, thằng bé sẽ pha cho cậu."
Thôi Thắng Triệt thở dài, tùy tiện rút trong túi quần ra một mảnh giấy, một cây bút máy. Gã viết vội vài dòng, gấp lại, rồi đưa cho Quyền Thuận Vinh.
- Gửi đến Doãn gia.
_.-:-._
Hôm sau, phủ Hồng gia náo loạn một trận, nhưng gian phía Đông của Hồng Tri Tú lại cực kỳ yên tĩnh. Nguyên do khiến gia nhân trong dinh đứng ngồi không yên thong thả thưởng thức chén chè nóng, đối diện với chủ nhân gian phía Đông. Hồng Tri Tú cứng đờ cả tay chân, trên môi nở nụ cười gượng gạo.
- Doãn tiểu thư đến đây có chuyện gì vậy?
Doãn Bảo Ngọc hạ tách, mắt híp lại nhìn đối tượng trước mặt, vu vơ nghĩ. Cũng may hôm nay ông chủ Hồng đi công chuyện, nếu không, có lẽ đến ngón chân Hồng Tri Tú cô còn không được thấy. Doãn Bảo Ngọc mỉm cười tươi sáng, từng ly(5) trên khuôn mặt đều tràn đầy vui vẻ.
- Không cần xa cách như vậy, anh Tri Tú. Sớm hay muộn cũng là người nhà.
Hồng Tri Tú đang uống dở tách chè, suýt chút nữa phun hết ra. Tuy không mất mặt theo cách ấy, nhưng anh vẫn bị sặc, ho khù khụ, phải nhờ đến Phu Thắng Khoan vỗ lưng cho. Anh kinh hãi nhìn thiếu nữ đối diện, lắp bắp:
- Cô nói gì vậy, Doãn tiểu thư?
- Chẳng phải sao? - Doãn Bảo Ngọc không những bỏ qua phản ứng thất thố của Hồng Tri Tú, trực tiếp xác nhận điều mình vừa nói. - Anh Tri Tú và anh trai em đều yêu nhau, vậy chẳng phải bước cuối cùng là về một nhà hay sao?
Nhận khăn mùi soa từ tay Phu Thắng Khoan, Hồng Tri Tú lau đi những giọt mồ hôi bất chợt xuất hiện trên trán. Việc Doãn Bảo Ngọc tự mình ghé qua phủ Hồng gia, còn là gian phía Đông nằm dưới quyền quản lý của anh đã đủ khiến anh khốn đốn rồi. Nhưng vậy vẫn chẳng là gì so với cuộc nói chuyện kỳ quặc này.
- Ý cô là gì, Doãn tiểu thư? Tôi chưa từng có mối quan hệ như vậy với Doãn thiếu gia, cũng không hề có ý định cùng anh ta chung gối.
Doãn Bảo Ngọc chán chường nhìn Hồng Tri Tú. Cô đặt tách chè xuống bàn, cả người đổ về phía trước. Vẻ tươi cười biến mất, thay vào đó là khí chất bức người. Tuy là tiểu thư Doãn gia, nhưng Doãn Bảo Ngọc tuyệt đối không phải kiểu thiếu nữ Hà Nội truyền thống. Đây là điều ai ai cũng biết, và chắc chắn Hồng Tri Tú không phải ngoại lệ.
- Hãy thành thật với lòng, Hồng thiếu gia. Câu nói vừa rồi của anh xuất phát từ trái tim hay từ lý trí?
Hồng Tri Tú cứng họng, từng thớ cơ căng cứng, nhưng bả vai lại run rẩy không ngừng. Anh cúi đầu, mím môi. Ánh mắt trùng xuống, kéo theo bao ý vị tràn lên. Ngay đến cả người ngoài như Doãn Bảo Ngọc còn trông thấy, anh có thể không hiểu lòng mình sao? Nhưng cảm xúc của anh không quan trọng, đến cuối cùng, Hồng Tri Tú vẫn là con trai Hồng Chính Hy, vẫn phải tuân theo mọi sự sắp xếp của ông.
- Được thôi. - Doãn Bảo Ngọc dựa lưng vào thành ghế, thở dài. - Anh quyết định như nào, tôi cũng không can dự. Chỉ xin anh nhớ một điều, nếu yêu hay không yêu, cũng đừng làm khổ anh trai tôi như vậy.
Mắt anh mở lớn, câu vừa rồi của Doãn Bảo Ngọc khiến lòng anh lắng lại sau một hồi xáo động. Gương mặt hạnh phúc đến lấp lánh của Doãn Tịnh Hán hiện lên trong ký ức, buộc Hồng Tri Tú nghiêm túc đối mặt. Doãn tiểu thư đứng dậy, tiến về phía anh, cúi người, nhả từng chữ vào tai Hồng Tri Tú.
- Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách.
Hồng Tri Tú ngẩng mặt nhìn Doãn Bảo Ngọc. Cô cười hàm ý, ung dung bước ra khỏi gian nhà, để lại một câu chào và những ánh nhìn ngơ ngác.
Có cách, nhưng còn phải phụ thuộc vào đáp án anh lựa chọn.
_.-:-._
- Thế nào?
Doãn Bảo Ngọc còn chưa bước chân vào phủ, đã nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của anh trai. Doãn Tịnh Hán tựa lưng vào cửa, hướng mắt tới gương mặt vui vẻ của em gái. Cô nhướng mày, cười.
- Anh nghĩ sao?
Doãn Tịnh Hán nhếch mép hài lòng, quay lưng bước vào phủ Doãn gia. Doãn Bảo Ngọc bước theo gót anh trai, mỉm cười vừa ý. Hai gương mặt đẹp đến vô thực cùng chung một biểu cảm, khiến người trong dinh đều lóa mắt.
- Mọi thứ đã sẵn sàng.
(1) Doãn Bảo Ngọc: Nhân vật tự tạo bởi tác giả, đảm nhận vai trò em gái của Doãn Tịnh Hán, được lấy ý tưởng từ một người có thật, rất thân thiết với tác giả.
(2) Kinh Đô Ánh Sáng: Paris, thủ đô nước Pháp.
(3) Tràng An: (hay Trường An) Hà Nội. Đây là cách gọi trong văn học và dân gian, lấy theo tên gọi của kinh đô Trung Quốc thời kỳ nhà Hán và nhà Đường.
(4) Toàn Thanh Hà: Nhân vật tự tạo bởi tác giả, đảm nhận vai trò đối tượng hứa hôn của Hồng Tri Tú. Thanh Hà mang nghĩa dòng sông trong xanh, thuần khiết, êm đềm, ý chỉ cuộc đời hạnh phúc, bình lặng, may mắn.
(5) Ly: Đơn vị đo độ dài của người Việt thời xưa; 1 ly = 0,1 cm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip