3,
Xách theo hành lý, Hồng Tri Tú lần đầu đặt chân xuống đất nước Liên Xô rộng lớn. Anh sớm bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của quốc gia này. Làn gió se se lạnh của buổi chiều tà len vào từng sợi tóc tơ đen mềm, và kéo cả thủ đô Moskva(1) đổ ập vào đôi ngươi xinh đẹp. Hoàng hôn chảy dài trên những phiến đá rực rỡ của nhà thờ St.Basil(2), vẽ nên một dải cam đỏ trầm lắng đến mãi dòng sông Moskva(3) lấp lánh ánh trời. Liên Xô nhẹ nhàng cuỗm đi tâm hồn rung cảm của Hồng Tri Tú, như cách Doãn Tịnh Hán không nhanh không chậm len lỏi vào trái tim anh.
Nếu hỏi Hồng Tri Tú "sắc đẹp là gì?", anh sẽ thật thà chỉ vào gương mặt Doãn Tịnh Hán. Hồng Tri Tú chưa bao giờ chiêm ngưỡng qua một tác phẩm tuyệt diệu đến thế của Tạo Hóa. Lần đầu tiên trông thấy hắn đứng dưới tán cây bạch dương(4) vàng ruộm ở một góc sân trường, nhắm mắt và tận hưởng từng hơi thở của Moskva âu yếm da thịt, anh cảm thấy sững sờ đến ghìm chân trong đất, như khi bàn chân anh đặt xuống nền đất Liên Xô. Suốt mười bảy năm cuộc đời, Hồng Tri Tú chưa từng bắt gặp một nét đẹp vừa ngông ngạo vừa cô đơn, vừa phương Tây nam tính vừa phương Đông mềm mại như Doãn Tịnh Hán. Không chỉ nhan sắc, mà toàn bộ cơ thể hắn, thần thái, khí chất, hòa cùng khung cảnh lúc bấy giờ - đối với Hồng Tri Tú - chính là hiện thân rõ ràng nhất của tuyệt tác.
Hồng Tri Tú cứ thế lưu tâm dáng vẻ hôm ấy của hắn, dại khờ dõi theo bóng lưng hắn mỗi khi ánh mắt vô tình va phải trên hành lang trường học, hay những lúc lướt ngang qua trên đường phố. Phát hiện ra Doãn Tịnh Hán tài giỏi thiên bẩm nhưng không ưa học hành, tuy không phách lối nhưng cũng chẳng kiêng dè giáo viên, Hồng Tri Tú có chút thất vọng, lại không mấy bất ngờ trước sự thật đó. Anh cũng chỉ đơn thuần ngưỡng mộ một vẻ đẹp thần thánh, chẳng yêu thích mãnh liệt hay có mối liên quan gì tới người ấy. Hồng Tri Tú đơn giản chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, chưa từng ý định giữ lấy làm của riêng.
Tháng ngày học tập và sinh hoạt ở Moskva nhẹ nhàng trôi qua, nhưng Doãn Tịnh Hán mạnh mẽ xé tan những trang nhật ký cuộc đời ấy, để viết đè lên bằng câu chuyện tình yêu đẹp đẽ của hai thanh niên Hà Nội giữa lòng thủ đô Liên Xô rộng lớn. Ban đầu, Hồng Tri Tú rất khó chấp nhận chuyện Doãn Tịnh Hán có tình cảm đôi lứa với mình, nhất quyết từ chối tâm tư của hắn. Nhưng Doãn Tịnh Hán đâu phải người dễ dàng bỏ cuộc. Trong hơn nửa năm chơi trò đuổi bắt với kẻ sau này thành người yêu của mình, Hồng Tri Tú sâu sắc nhận ra hắn không chỉ đơn giản là ngông ngạo, mà còn "mặt dày hơn bảy tấc đất".
Lợi dụng sự mến mộ tài năng của giáo viên ở Lomonosov(5), Doãn Tịnh Hán yêu cầu được học chung một lớp, ngồi chung một giảng đường với Hồng Tri Tú, như một sự trao đổi với điều kiện hắn nghiêm túc học tập cũng như tham gia thi cử các giải lớn ngoài khảo sát ở trường. Tuy nhà trường không mấy chấp thuận tình yêu đồng giới, nhưng việc giúp đóa hoa tài năng nở rộ vẫn quan trọng hơn, miễn là Doãn Tịnh Hán không theo đuổi Hồng Tri Tú quá lố và cư xử quá phận.
Chỉ trong một tuần, Hồng Tri Tú cảm giác cả thế giới bán mình cho giặc. Doãn Tịnh Hán mãnh liệt bộc lộ cảm xúc của bản thân đối với anh, nhưng không hề bắt ép anh chấp thuận, cũng không hành xử lỗ mãng. Hắn thủ thỉ những lời ngọt ngào với anh, đồng thời giữ khoảng cách nhất định nếu anh thấy bị dồn dập và gượng gạo. Hắn để ánh mắt mình theo sát gót chân anh, và chưa bao giờ bỏ mặc anh khi nỗi buồn ập đến. Hai người san sẻ nỗi cô quạnh giữa đất khách quê người, cũng như lòng nhớ thương về quê hương tươi đẹp. Doãn Tịnh Hán thậm chí có nhiều điểm chung với Hồng Tri Tú đến bất ngờ, từ sở thích cá nhân đến quan điểm sống, khiến anh có tưởng tượng rằng hắn không bỏ rơi anh kể cả ở những điều nhỏ nhất.
Trên tất cả, ở Doãn Tịnh Hán, Hồng Tri Tú nhận được sự tôn trọng, tình yêu thương và niềm tin tuyệt đối. Anh cứ thế ngã vào vòng tay của hắn, và chìm đắm trong bức họa tình yêu hắn vẽ nên. Cùng lúc, Hồng Tri Tú lo lắng một ngày kia cha anh phát hiện, và hai người phải rời xa nhau. Càng yêu hắn, anh càng sợ tương lai không có hắn bên cạnh. Hồng Tri Tú thận trọng bảo vệ mối quan hệ của hai người, tránh mọi tai mắt của cha. Nhưng anh tính chưa bao giờ bằng truyền thông tính, một bức ảnh hai người ôm nhau trong con hẻm nhỏ cách xa trung tâm thành phố được chụp lại bởi một tay thợ của Hồng Chính Hy. Ngay sau hôm ấy, lá thư có dấu ấn của Hồng gia kèm theo tấm ảnh được gửi đến căn hộ Hồng Tri Tú đang sống cùng Doãn Tịnh Hán. Anh nhận ra ngay nét chữ của cha, cũng hiểu rằng mộng tưởng xinh đẹp của anh đã đi đến điểm kết thúc.
Hồng Tri Tú vốn định rời đi trong âm thầm và để lại một bức thư cho người yêu, nếu Doãn Tịnh Hán không vô tình nhìn thấy va-li chứa đầy đồ đạc của anh và trang giấy viết tay do Hồng Chính Hy gửi đến. Hai người cãi cọ một trận lớn, trước khi Hồng Tri Tú thẳng thừng cự tuyệt Doãn Tịnh Hán và lên máy bay trở về nước vào nửa đêm, lúc bà tiên ngủ say đưa tâm hồn hắn đến cõi mộng mị.
- Chuyện của chúng ta là những trang cổ tích không thể thành thật. Đừng bám víu lấy những điều ta biết chắc là viển vông, và chấp nhận rằng cuộc đời không bao giờ suôn sẻ.
Tia nắng chói chang nhuộm nửa khuôn mặt Hồng Tri Tú, dựng hai hàng mi anh dậy và xoa dịu đôi mắt hơi nhức nhối khi phải đột ngột tiếp nhận ánh sáng sau khoảng thời gian nghỉ ngơi khá dài. Anh gác tay lên trán, tâm trí vẫn vấn vương quanh cơn mơ ban đêm, hay chính xác hơn là những ký ức hồi còn ở Liên Xô mà bà tiên ngủ say gợi anh nhớ đến. Từ ngày về Hà Nội, Hồng Tri Tú vẫn luôn tìm đủ mọi cách trốn tránh đoạn quá khứ kia, cũng như lừa dối tấm lòng mình. Nhưng cuộc trò chuyện với Doãn Bảo Ngọc hôm qua khiến anh một lần nữa phải nhìn thẳng vào chúng. Hồng Tri Tú biết tránh né không phải là cách, và anh cũng không thể chạy trốn cả đời. Anh chỉ không biết đương đầu ra sao với định kiến xã hội, với truyền thống phong tục và vô số rắc rối khác nữa nếu anh tiếp tục ở bên cạnh hắn. Nhiều lúc, Hồng Tri Tú nghĩ rằng giá như bản thân giống Doãn Tịnh Hán, bá đạo, ngông cuồng, không kiêng dè bất cứ ai, bất cứ điều gì, đường hoàng ngẩng cao đầu trước sóng gió cuộc đời.
- Tôi không phải thánh thần. Tôi cũng chỉ là một người thường như cậu, Hồng Tri Tú. Tôi đơn thuần là một người đàn ông đem lòng yêu mến cậu, nguyện ước cả đời đều đặt trọn vào cậu. Tôi không vô tâm vô phế đến mức có thể để mặc người đời nói ra nói vào, nhưng tôi có thể nhẫn nhịn vì cậu. Trên tất cả, tôi biết tôi sẽ ổn thôi miễn sao chúng ta cùng nhau vượt qua. Nhưng cậu thì sao? Cậu nhẫn tâm chà đạp lên nỗ lực của tôi, tình cảm của tôi, tự dày xéo trái tim cậu và chấp nhận chọn định kiến thay vì người cậu yêu?
Nét mặt bi ai và ánh mắt đau buồn của Doãn Tịnh Hán khi nói ra lời ấy hiện về trong tâm trí Hồng Tri Tú. Anh cau mày, lật chăn. Hiện tại nhớ lại, Hồng Tri Tú cảm thấy Doãn Tịnh Hán đã chịu không ít tổn thương chỉ vì lòng ích kỉ và sự hèn nhát của anh. Thời gian trôi qua, có lẽ đau buồn đã vơi dần đi, nhưng vết sẹo vẫn còn ở đó. Hồng Tri Tú tự trách bản thân, cũng hiểu lời Doãn Tịnh Hán nói hoàn toàn đúng, chỉ là anh quá bận tâm tới ánh nhìn của người khác để nhận ra điều gì là quan trọng nhất đối với mình.
Hồng Tri Tú thở dài, đứng dậy. Ngay khi anh định cất tiếng gọi Phu Thắng Khoan mang nước vào để anh rửa mặt, cậu nhóc đã lăng xăng chạy đến.
- Cậu út! Cậu dậy rồi hở? Để em mang nước vào cho cậu. Cậu chuẩn bị đi nhé, sắp đến giờ rồi.
- Chuẩn bị gì cơ? - Hồng Tri Tú ngơ ngác hỏi lại.
- Ơ, em tưởng ông chủ thông báo với cậu từ tối qua? Hôm nay tiểu thư Toàn gia cùng cha mẹ đến thăm hỏi đấy! Hình như ông chủ định trực tiếp bỏ qua lễ đính hôn để tổ chức kết hôn luôn thì phải?
(1) Thủ đô Moskva: (hay còn gọi là Moscow - phiên âm: Mát-xcơ-va) thủ đô của Liên Xô.
(2) Nhà thờ St.Basil: Nhà thờ nổi tiếng nhất của Nga nằm rất gần Lăng Lenin và Cửa hàng bách hóa tổng hợp GUM.
(3) Sông Moskva: Một con sông ở Trung Nga, chảy trong tỉnh Moskva và một phần của tỉnh Smolensk tại Nga, đồng thời là sông nhánh phía tả ngạn của sông Oka.
(4) Cây bạch dương: (tiếng Nga là береза) Một loài cây phổ biến ở Liên Xô.
(5) Lomonosov: Trường Đại học Quốc gia Moskva Lomonosov.
Quà Valentine cuối ngày. Hi vọng các bạn đã có một ngày lễ vui vẻ và thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip