5.

Hồng Tri Tú ngoan ngoãn bước theo Doãn Tịnh Hán, không thắc mắc, không phản kháng, cứ yên lặng như vậy để hắn nắm tay mình kéo đi. Nhịp tim đập rộn trong lồng ngực, anh len lén nhìn xuống mười ngón tay đan chặt vào nhau. Hơi ấm từ bàn tay to lớn của hắn truyền sang anh, dần dần men theo sợi chỉ tình yêu đã vẽ nên sẵn, rồi dễ dàng thâm nhập vào trái tim. Lòng anh bỗng lâng lâng một loại cảm giác hạnh phúc khó tả, đủ để choáng ngợp tâm trí, và lan hồng sang cả hai gò má. 

Doãn Tịnh Hán dắt Hồng Tri Tú đi qua một con hẻm nhỏ, chật hẹp và vắng người. Cảnh tượng vừa nãy trước cổng phủ Hồng gia gây ra không ít náo loạn, Doãn Tịnh Hán không địa điểm tiếp theo cũng ồn ào như thế. Cảm nhận lòng bàn tay người kia vừa vặn áp vào lòng bàn tay mình, hắn nhếch môi mỉm cười, đôi mắt từ từ chật kín hân hoan. 

Chẳng mấy chốc, cả hai đã tiến ra ngoại ô thủ đô, quang cảnh trước mắt heo hút không bóng người. Hồng Tri Tú có chút ngơ ngác, liếc nhìn Doãn Tịnh Hán đầy khó hiểu. Hắn nhìn sang Hồng Tri Tú, mỉm cười ranh mãnh, thành công cướp hồn anh đi trong thoáng chốc. Nhưng nhanh chóng, Hồng Tri Tú lấy lại sự tỉnh táo của mình, gặng hỏi:

- Anh dẫn tôi đến đây làm gì?

- Lát nữa sẽ biết. - Doãn Tịnh Hán cười bí ẩn, bàn tay đang nắm lấy tay Hồng Tri Tú càng chặt chẽ hơn. Hắn kéo anh đi tiếp, anh cũng thật sự yên lặng nối gót hắn. Hồng Tri Tú càng bước, lòng càng đặt nghi vấn. Mỗi nhịp chân đặt xuống nền đất đều mang theo ý hỏi chưa có ai giải đáp.

Doãn Tịnh Hán đưa Hồng Tri Tú vòng qua những rặng cây dại. Anh đem ánh mắt lướt ngang vai hắn, liền nhận ra hai bóng người đang đứng đợi sẵn ở gần đó. Doãn Bảo Ngọc cười tươi rói, vẫy vẫy tay với hai người đang bước tới, chân đi theo Thôi Thắng Triệt tiến lại gần về phía họ. 

- Hai người... Sao lại...? - Hồng Tri Tú ngơ ngác nhìn Thôi Thắng Triệt mỉm cười kỳ bí, lại hướng mắt qua Doãn Bảo Ngọc vui vẻ giơ tay hình chữ V. 

- Mọi chuyện đều theo kế hoạch của Doãn Tịnh Hán. Bọn tôi chỉ đơn thuần nể tình nghĩa anh em mà muốn giúp cậu ta thuận lợi đem cậu về. - Thôi Thắng Triệt từ tốn kể lại, giống như đang nói chuyện của người khác. Hồng Tri Tú giật mình quay sang bên cạnh, vừa vặn chiêm ngưỡng ngũ quan sắc sảo của Doãn Tịnh Hán, gương mặt từng chút đều được sự thỏa mãn bao bọc. - Trước khi cậu ta lên máy bay, Tịnh Hán đã gửi gấp một lá thư sang Pháp, ý đại khái mong tôi giúp cậu ta phen này, có gì sau này báo đáp. Chuyện tôi cần làm cũng không có gì nhiều, chỉ đơn giản nếu Hồng Chính Hy gia chủ muốn sắp xếp hôn sự cho cậu, thì nhờ tôi gài người bên mình vào. Cậu thấy đấy, trong chuyện này, tôi vừa thực hiện được lời hứa với ông chủ Hồng, vừa nhận được sự hỗ trợ âm thầm từ phía cậu cả Doãn. Chẳng mất gì, cũng được lợi không ít. 

Hồng Tri Tú kinh ngạc đảo mắt, hết ngó qua Doãn Tịnh Hán lại nhìn sang Thôi Thắng Triệt. Gã né tránh ánh mắt dò hỏi của anh, bình thản giải thích:

- Bên Pháp tôi có quen một cậu hậu bối học khoa khảo cổ, gốc Việt, người nhà họ Toàn, tên Toàn Viên Hựu. Tôi từng giúp đỡ cậu ta khá nhiều, nên cậu ta muốn báo đáp ân tình. Tôi nhờ em gái Toàn Viên Hựu - Toàn Thanh Hà - giả làm hôn thê cậu, diễn thật tâm một chút, đổi lại điều kiện nâng đỡ Toàn gia trên triều đình. Ông chủ Toàn cũng thật sự muốn quan hệ với Hồng gia, dù có hơi tội lỗi, nhưng chỉ cần không lộ, liền không có thiệt hại. Toàn gia vừa được Thôi Thắng Triệt hỗ trợ, vừa được Hồng Chính Hy gia chủ niềm nở đón tiếp. Hơn nữa, nếu kế hoạch Doãn Tịnh Hán thành công, phía bên đó cũng không nhận thương tổn gì, thậm chí - với tính cách của ông chủ Hồng - còn được bù đắp lại ít nhiều. Còn nếu kế hoạch thất bại, Toàn gia đương nhiên vẫn nhận quá nhiều lợi ích. Ngoài ra, tôi cũng sắp xếp hôn sự khác cho Toàn tiểu thư rồi. 

- Thế... lời tỏ tình của cô gái đó, cũng là diễn sao? - Hồng Tri Tú sững sờ, nhớ lại dáng vẻ của Toàn Thanh Hà ở vườn phía Tây ban nãy. Rõ ràng anh trông cô rất thật lòng, lẽ nào mọi thứ chỉ là kịch bản?

Thôi Thắng Triệt nhìn Doãn Tịnh Hán, liếc Doãn Bảo Ngọc. Doãn Bảo Ngọc nhún vai, ai biết. Cô thích thú nhìn anh trai khó chịu, vô tình bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Hồng Tri Tú đang chạy thẳng về phía cô. Cô xua tay, tỏ vẻ vô tội, nói:

- Em không biết gì về chuyện anh Tịnh Hán với anh Thắng Triệt bàn nhau hết. Mãi tới tận hôm anh Thắng Triệt gửi giấy cho anh Tịnh Hán, em mới được thông báo. - Doãn Bảo Ngọc vòng tay trước ngực, bình thản nói tiếp. - Mà, em có tham gia chút vào vụ này. Em cũng nhận được lá thư của anh Tịnh Hán, nhiệm vụ đả thông não bộ cho con người ngốc nghếch là anh. Thêm nữa, về Long Thành(1) rồi, anh ấy cũng chẳng nhúc nhích gì được, an phận ở trong phủ dưới sự theo dõi của cha thôi. - Doãn Bảo Ngọc hất cằm về phía Doãn Tịnh Hán. - Nói thật, em không rảnh quan tâm quá mức đến chuyện tình yêu của anh trai đâu. Anh ấy thất tình thì hai anh em đi nhậu giải sầu, em ngồi nghe tâm sự đêm khuya được rồi, không có thời gian tìm đến tận nhà người yêu anh ấy để hàn gắn hai người đâu. 

Hồng Tri Tú sửng sốt, mắt mở lớn. Anh đơn thuần nghĩ Doãn Bảo Ngọc vì quan tâm tới anh trai lớn nên mới cất công quay về Hà Nội, đến dinh Hồng gia tìm gặp anh. Thật không ngờ, đằng sau cuộc trò chuyện ấy còn có mưu mô thâm hiểm vậy. Hồng Tri Tú nhất thời cảm thấy con người bên cạnh không đáng tin, mơ hồ hình dung lại tính cách người yêu, liền đỡ trán, lắc đầu thở dài. 

- Em đã nói "chuyện gì rồi cũng sẽ có cách" đúng không? - Doãn Bảo Ngọc cười tinh nghịch. - Anh Tịnh Hán vốn dĩ đã tính đến chuyện nếu những bước đường trước đó thành công, sẽ cùng anh trốn ra nước ngoài rồi.

- Tôi đã chuẩn bị sẵn cho các cậu một nơi trú ở Nazca(2). Với chuyện của hai người, chuyển đến đất nước cách càng xa tầm tay của ông chủ Doãn và ông chủ Hồng thì càng tốt. - Thôi Thắng Triệt không kiêng dè biểu cảm thất kinh của Hồng Tri Tú, bổ sung thêm. - Ban nãy tôi vừa nhắc đến đàn em Toàn Viên Hựu của tôi, cậu ta là người gợi ý đấy. Viên Hựu hiện đang đi khảo cổ ở Nazca cùng với các giáo sư, nên cậu ta nhận giúp đỡ một chút. Nhưng trước hết, các cậu phải bay đến Pháp cùng tôi, sau đó mới đến Nazca được. Ở Việt Nam bây giờ không có đường bay nào đáp thẳng xuống thành phố ấy đâu. 

- Em cũng về Pháp nữa chứ? - Doãn Bảo Ngọc không thấy Thôi Thắng Triệt nhắc đến tên mình, nghiêng đầu hỏi. 

- Không, Trịnh thiếu gia đang sắp sửa sính lễ sang Doãn gia hỏi cưới em rồi. Chuẩn bị tinh thần đi. 

- Ơ.

Doãn Tịnh Hán trực tiếp bỏ ra sau tai cuộc tám chuyện của hai người kia, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay còn lại của Hồng Tri Tú. Hắn từ từ nâng tay anh, xoa nhẹ làn da mịn màng, rồi cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Cẩn trọng, nâng niu, giống như đang chạm vào một quý báu dễ tan, chỉ cần chạm vào cũng nhanh chóng vỡ ra. Cả không gian dường như ồn ào hơn, hai nhịp tim rời rạc phá mọi rào cản vật lý, muốn nhanh chóng hòa vào nhau, nhưng cũng căng thẳng nỗi sợ mơ hồ bị từ chối. Doãn Tịnh Hán bày trăm phương ngàn kế, đến cuối cùng cũng không đủ can đảm chắc chắn câu trả lời của Hồng Tri Tú. Hắn nhìn anh, khẩn cầu, gấp gáp.

- Tri Tú, tôi đã cố gắng đến vậy, đáp án của cậu là gì?

Hồng Tri Tú nhìn người con trai trước mắt. Doãn Tịnh Hán đã nỗ lực tính toán mọi đường đi nước bước, lập sẵn một kế hoạch trơn tru chỉnh tề, chỉ vì ước nguyện muốn được ở cạnh anh cả đời. Hồng Tri Tú bất giác thấy khóe mắt mình cay cay, anh không nghĩ hắn thật tâm đem cả tương lai rực rỡ kia đặt vào tay anh. Hồng Tri Tú mỉm cười, hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay hắn, đôi mắt sáng lấp lánh chỉ phản chiếu duy nhất gương mặt của Doãn Tịnh Hán. 

- Tôi xin lỗi, Tịnh Hán, đã khiến cậu tổn thương, lại để cậu đơn phương chờ đợi như vậy. Tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa, tuyệt đối. - Hồng Tri Tú hạnh phúc nhìn sâu vào mắt Doãn Tịnh Hán, rời cái nắm tay của hắn, ôm lấy gương mặt vui sướng đến vỡ òa kia. - Tôi về rồi đây. 

Doãn Tịnh Hán ôm ghì lấy Hồng Tri Tú, hôn nhẹ lên đôi môi anh. Những tâm tư thẳm sâu trong trái tim cứ thế chậm rãi chảy ra ngoài, như nước ăn mòn đá, róc rách rơi xuống chiếc hồ phía dưới. Mặt hồ yên ả đã lâu không đón gió, cũng từ từ gợn sóng lăn tăn, dễ dàng chấp nhận giọt nước từ trên cao kia, trao cho nó một chốn về. 

Dù chỉ lướt qua, nhưng nụ hôn kia cũng đủ để cảm xúc bùng nổ khó kiểm soát được. Họ đã yêu nhau, tổn thương nhau, và rồi về với nhau. Trong trái tim đập vồn vã ấy, có một căn nhà nhỏ, nơi tình yêu của họ được vun vén và phát triển. Nụ hôn chấm dứt, nhưng trán hắn nhanh chóng cụng vào trán anh. Doãn Tịnh Hán mang tất cả đáng yêu của thể giới này đặt vào ánh mắt, nhìn thẳng vào con ngươi rung rinh của Hồng Tri Tú. 

- Tôi yêu cậu, Tri Tú. 

- Tôi cũng yêu cậu, Tịnh Hán. 

_.-:-._

- Này! - Dì bán bún khều chị bán chả bên cạnh, vội vàng hỏi. - Biết gì chưa?

- Chuyện gì? - Chị bán chả sầu não vì không buôn được mấy, cau mày khó chịu trả lời.

- Đứa cả nhà tôi bảo, nãy nó thấy cậu Doãn nắm tay cậu út Hồng trước cổng phủ Hồng gia!

- Thật hả? - Chị bán chả đang thở dài buồn bã, nhanh chóng tươi tỉnh quay sang dì bán bún bên cạnh. Chị bán chả đang định dò hỏi thêm, đã nghe thấy tiếng gọi thất thanh từ đằng xa.

- Mấy bà! - Mợ bán rau khệ nệ đặt gánh hàng xuống, thở hồng hộc. - Nghe gì chưa?

- Cậu Doãn nắm tay cậu út Hồng trước cổng phủ Hồng gia hở?

- Giời ạ, không phải! Tin mới đây này. - Mợ bán rau phủi tay, ngả người về phía trước, hai cô kia cũng theo thói quen mà chụm đầu vào. - Cậu Doãn cướp cậu út Hồng luôn rồi! 

(1) Long Thành: Một cách gọi Hà Nội trong dân gian.

(2) Nazca: Một thành phố và hệ thống các thung lũng trên bờ biển phía nam của Peru. Đây cũng là tên của thị trấn lớn nhất hiện có ở tỉnh Nazca. Tên gọi này có nguồn gốc từ nền văn hóa Nazca, phát triển mạnh mẽ trong khu vực từ năm 100 trước Công nguyên đến năm 800 sau Công nguyên.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip