Chap 1
Tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa bật mở sau một cái vặn tay nhẹ nhàng, thế nhưng chỉ vừa đặt bước chân đầu tiên vào nhà, Chung Thần Lạc chợt chùn bước, cậu phát hiện dù cố gắng thế nào cậu cũng không thể tiến lên phía trước một bước, âm thanh bật thốt ra vì thỏa mãn kia như đang nói với cậu, hãy rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
Tuy Chung Thần Lạc không biết người vừa phát ra âm thanh đó là ai, nhưng cậu có thể chắc chắn Lý Nhiên đang ở bên trong, chỉ là hiện tại, người nằm dưới thân hắn không phải là cậu mà thôi, hai tay cậu bất giác run rẩy, Chung Thần Lạc hít thật sâu, nhưng rồi cậu phát hiện hơi thở bị nghẹn lại ở yết hầu, thì ra trong căn phòng này vẫn luôn tràn ngập thứ không khí đáng ghê tởm như vậy, Chung Thần Lạc đột nhiên cảm thấy nơi này thật bẩn, đến mức cậu không cách nào chịu đựng thêm một phút giây nào nữa, vì thế Chung Thần Lạc xoay người rời đi, cậu gỡ chìa khóa xuống đặt phía sau cánh cửa, rồi mới nhẹ nhàng đóng nó lại. Chung Thần Lạc nở nụ cười tự giễu, cứ xem như đó là việc cuối cùng cậu làm vì Lý Nhiên đi.
Đứng trước cửa nhà của Lý Đông Hách, Chung Thần Lạc đưa tay ấn chuông, sau đó nghe thấy bên trong vang lên thanh âm : "Đã trễ thế này, ai đến vậy?" Rồi khi Lý Đông Hách nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Chung Thần Lạc phía sau cánh cửa, không khỏi mở to mắt : "Tiểu Lạc, cậu mới bị cướp sao?"
Chung Thần Lạc lắc đầu : "Vị kia nhà cậu đâu?"
Lý Đông Hách ngẩn người một chốc, rồi mới nhanh chóng đáp : "A, anh ấy vừa về rồi, giờ có thể cho tớ biết bộ dạng này của cậu là sao không?"
Chung Thần Lạc nói : "Để tớ vào nhà trước đã."
Lý Đông Hách nhìn hành lý trong tay Chung Thần Lạc hỏi : "Đừng nói là sau khi đi công tác về cậu liền đến chỗ của tớ đó nha?"
Chung Thần Lạc buông hành lý ra rồi ngã phịch xuống ghế sa lon, Lý Đông Hách nhìn đôi mắt đã phiếm hồng của Chung Thần Lạc, nhưng cậu lại không nói lời nào, chỉ ngẩn người trừng trần nhà, đành thở dài hỏi : "Cậu ăn cơm chưa? Tớ đi nấu gì đó cho cậu nhé?"
"Không muốn ăn, cậu cứ làm chuyện của mình đi, tớ nằm một lát thì ổn rồi." Chung Thần Lạc nói xong lấy tay che kín đôi mắt.
Lý Đông Hách cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, vội bước qua gỡ tay của Chung Thần Lạc, liền nhìn thấy cậu đang không ngừng chảy nước mắt, nhưng không phát ra âm thanh, chỉ yên lặng rơi lệ, Lý Đông Hách cho dù là thằng ngốc cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, vì thế cau mày nói : "Cậu và Lý Nhiên chia tay?"
Chung Thần Lạc vẫn không nói lời nào, Lý Đông Hách tức giận đứng lên muốn đi ra ngoài, Chung Thần Lạc vội giữ chặt tay hắn : "Cậu tìm hắn làm gì?"
Lý Đông Hách nhìn về phía Chung Thần Lạc : "Còn có thể làm gì? Cho tên vương bát đản đó một trận! Lão tử thừa biết hắn không phải là hạng người tốt mà."
"Đừng đi." Chung Thần Lạc rũ mi mắt xuống nói : "Kỳ thật tớ sớm biết hắn bên ngoài có người khác, bởi vì hắn chưa bao giờ để chính mình chịu khổ, tớ đi công tác hơn nửa tháng, hắn tìm người cũng không có gì kỳ quái."
Lý Đông Hách ngồi xuống bên cạnh Chung Thần Lạc, đưa tay búng một cái vào ót của cậu : "Rốt cục cậu đang nghĩ gì vậy? Tên đó ở sau lưng cậu. . ., cậu còn nói đỡ cho hắn? Chẳng lẽ cậu muốn bị coi thường đến vậy sao?" Lý Đông Hách bỗng nhiên ngậm miệng, hình như mình đã nặng lời rồi, thế nhưng lại nhìn thấy Chung Thần Lạc mỉm cười : "Tớ cũng không phải thằng ngốc, cậu cho rằng tớ nói như vậy là bởi vì còn muốn quay về bên cạnh hắn? Trước kia mỗi lần hắn ôm tớ, trên người luôn mang theo mùi hương của người khác, khiến tớ cảm thấy không thoải mái mà đẩy hắn ra. Thế nhưng hôm nay khi tớ đi công tác trở về, chỉ cần nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy hắn, tớ đã hưng phấn đến mức vừa xuống máy bay liền đón xe về nhà, kết quả vừa vào cửa thì nghe được thứ thanh âm đó, lòng tớ chẳng khác gì bị tạt một gáo nước lạnh, mẹ nó, thực lạnh."
Chung Thần Lạc vừa dứt lời thì toàn thân không khống chế được mà bắt đầu run rẩy, Lý Đông Hách vội vàng ôm cổ cậu : "Được rồi, đừng nghĩ đến nữa, tớ cũng sẽ không nhắc lại." Thế nhưng vẫn nghe thấy Chung Thần Lạc tiếp tục : "Cậu biết không? Lúc ấy tớ cảm thấy vô cùng ghê tởm. Từ lúc đại học tớ đã ở bên cạnh hắn, khi thực tập cũng về công ty của hắn, cho đến giờ vẫn ở bên cạnh giúp đỡ hắn, kết quả mới hai năm, cái gì cũng thay đổi, tớ thật sự chịu không nổi người tớ yêu nhất lại phản bội tớ, chính là lần đầu tiên biết hắn bên ngoài. . . tớ lại phát hiện căn bản mình không thể buông tay thoải mái như trong tưởng tượng, tớ tự an ủi mình rằng hắn chỉ đang cảm nhận sự mới mẻ thôi, thế nhưng về sau, tớ càng chịu đựng hắn lại càng kiêu ngạo, mãi cho tới hôm nay, phát hiện hắn đem người vào nơi mà tớ từng cho rằng là tổ ấm chỉ thuộc về hai người, tớ mới chợt nhận ra, mỗi khi tớ vắng nhà trong hai năm qua, không biết đã có bao nhiêu người đặt chân vào tổ ấm này, cùng hắn lăn lộn trên chiếc giường của bọn tớ, hiện tại vừa nghĩ tới, tớ đã cảm thấy ghê tởm, cả đời này tớ cũng sẽ không tha thứ cho hắn."
Chung Thần Lạc đã ngừng khóc, chỉ là vẫn lầm bầm lầu bầu như nói cho chính mình nghe, khiến Lý Đông Hách cũng cảm thấy đau lòng : "Được rồi, đừng nói nữa, cậu cứ yên tâm ở lại đây đi, muốn ở bao lâu cũng được hết."
"Lý Đông Hách, tớ muốn từ chức."
"Được."
"Hiện tại tớ cảm thấy thật may mắn đã đem theo hộ chiếu, chứng minh thư và các giấy tờ tùy thân khác khi đi công tác, bằng không tớ còn phải chịu đựng cảm giác ghê tởm mà bước vào căn phòng kia."
"Cho dù không mang theo cũng chẳng sao, đi làm lại là được."
"Lý Đông Hách, tớ nghĩ mình cần nghỉ ngơi một thời gian, sau đó sẽ đi tìm công việc mới."
"Được, cậu hãy yên tâm ở lại đây tận hưởng kì nghỉ đi."
Mãi cho đến nửa đêm Chung Thần Lạc mới đi ngủ, nhìn cậu dù ngủ cũng mặt nhăn mày nhó không yên giấc, Lý Đông Hách thở dài lấy di động gọi cho Lý Minh Hưởng, đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy : "Bảo bối nhi?"
"Được rồi, không có tâm tình tán dóc với anh."
"Sao vậy?"
"Chung Thần Lạc và Lý Nhiên chia tay rồi, cậu ấy tạm thời ngủ lại nhà em, ngày mai anh mang chút đồ ăn đến đây đi, anh cũng biết nhà bếp chỗ em trước nay chưa từng được sử dụng qua."
"Rõ rồi, nếu không em cũng đến nhà anh ở đi, danh chính ngôn thuận luôn."
"Biến! Đừng nhiều lời, cứ như vậy nhé."
***
Căn hộ của Lý Đông Hách là tự cậu bỏ tiền mua, mà nơi này là khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, vì thế Chung Thần Lạc cũng từng phong cho Lý Đông Hách cái danh "Nhà giàu mới nổi". Từ ngày hôm đó đến nay, Chung Thần Lạc vẫn đóng đinh ở căn hộ của Lý Đông Hách, khi Lý Đông Hách hào phóng nói nhường phòng của mình cho Chung Thần Lạc, kỳ thật Chung Thần Lạc phải rất kiềm chế mới không khinh bỉ Lý Đông Hách khi cậu ta vừa lộ ra biểu tình "Tớ rất hào phóng", lại vừa cao hứng phấn chấn thu dọn đồ đạc dọn đến nhà Lý Minh Hưởng.
Chung Thần Lạc vẫn không dám khởi động máy, cũng không phải sợ Lý Nhiên gọi điện thoại tìm mình, cậu sợ chính là dù mình có mở máy, Lý Nhiên cũng sẽ không gọi, thậm chí ngày đó, mình có về nhà hay không chỉ e là Lý Nhiên cũng không biết. Di động mới vừa khởi động thì chuông điện thoại cũng vang lên, Chung Thần Lạc không khỏi cười lạnh nghĩ : "Thật đúng là sợ cái gì thì đến cái đó." Vì thế sau khi ấn phím nhận cuộc gọi, liền nghe được từ đầu dây bên kia một âm thanh không cảm xúc : "Nghe nói chuyến công tác của em đã sớm kết thúc rồi, sao đây? Vẫn chưa muốn về?"
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Nhiên đã không còn nói chuyện ôn nhu với cậu như trước, mỗi lần hai người trò chuyện với nhau, biểu hiện của hắn chẳng khác gì đã chẳng còn kiên nhẫn để nghe cậu nói, chủ động gọi điện thoại cho cậu lại là số ít của số ít.
"Lý Nhiên, tôi có về nhà."
Không nhận được sự hồi đáp từ đầu dây bên kia, Chung Thần Lạc đoán có lẽ hiện tại hắn đang rất vội, lần nào gọi điện thoại cũng đều như thế, phải thật lâu sau mới nhớ tới có một người đang chờ câu trả lời của hắn, mà Chung Thần Lạc cũng luôn như thế, kiên nhẫn chờ mỗi khi hắn trầm mặc. Nhưng lần này, khi Chung Thần Lạc đang định quyết đoán cúp điện thoại, thì chợt nghe đến bên kia nói : "Có chuyện gì trở về rồi nói, tối nay anh sẽ ở nhà."
Không đợi Chung Thần Lạc đáp lời bên kia liền treo máy, Chung Thần Lạc cười một tiếng : "Dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ mãi chờ anh?"
Để điện thoại di động xuống, Chung Thần Lạc cầm chìa khóa ra cửa, khi cậu bước vào thang máy, người đã đứng trước bên trong khiến cậu phải quay lại nhìn nhiều lần, người đàn ông một thân tây trang giày da này thoạt nhìn cũng cùng tuổi với cậu, nhưng lại cao hơn cậu nửa cái đầu, rành rành là một anh chàng đẹp trai thế nhưng gương mặt lại chẳng có biểu cảm gì, thậm chí khóe miệng không có một chút độ cong, toàn thân như đưa ra lời cảnh báo "Người lạ chớ lại gần", Chung Thần Lạc âm thầm cảm thấy đáng tiếc ở trong lòng, người đẹp trai như thế mà không được làm quen. Vì vậy Chung Thần Lạc ngoan ngoãn chui vào trong góc đứng, mà người đàn ông kia vẫn vô cùng nghiêm trang đứng trước nút bấm thang máy, không có dấu hiệu nhúc nhích.
Chung Thần Lạc muốn đưa tay ấn nút xuống tầng trệt, nhưng lại không biết phải làm sao, quả thật cậu không muốn tới gần người này, vì thế chỉ có thể do dự mở miệng nói : "Lầu một, cảm ơn."
Nam nhân dường như hơi sửng sốt, Chung Thần Lạc quả thực muốn rơi lệ : vì sao mặt của hắn vẫn không chút thay đổi, nhưng mình lại có thể nhận ra hắn hơi sửng sốt? ? ?
Sau đó Chung Thần Lạc nhìn thấy người đàn ông gật gật đầu với vẻ hơi ngơ ngác, sau đó nữa hắn đưa tay ấn vào phím "1″. Sau đó của sau đó nữa người đàn ông quay đầu nhìn về phía Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc cũng nhìn hắn, cuối cùng cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh : "Anh. . . Có việc gì không?"
"Cậu vẫn chưa nói cảm ơn với tôi."
"Hả?" Chung Thần Lạc sửng sốt, sau đó phát điên, vừa rồi rõ ràng cậu có nói cảm ơn nha.
"Lúc nhờ thì có nói, nhưng sau khi tôi giúp cậu vẫn chưa nói mà." Người đàn ông như biết được Chung Thần Lạc đang suy nghĩ gì, tốt bụng giải thích.
". . ." Chung Thần Lạc yên lặng nuốt ngược nước mắt : "Cảm ơn. . . Cảm ơn."
Sau đó nam nhân quay đầu đi không hề để ý đến Chung Thần Lạc, vì thế Chung Thần Lạc cũng nổi đóa bảo : "Này anh, anh vẫn chưa nói "Không có chi" đấy."
Người đàn ông ngẩn người, nhìn về phía Chung Thần Lạc, hồi lâu mới nghe câu : "Không có chi."
"Hừ ~" Chung Thần Lạc đắc ý nhướng mày, ngay khi cửa thang máy mở ra sau một tiếng "đinh", cậu dõng dạc đi ra ngoài.
Phác Chí Thành nhìn bóng lưng của Chung Thần Lạc, trong lòng sinh ra buồn bực : Thì ra sau khi người khác nói cảm ơn, còn phải đáp lại là không có chi a.
Sau khi mua những thứ thiết yếu, Chung Thần Lạc về tới nhà cũng đã sáu giờ, vừa vào cửa chợt nghe tiếng chuông điện thoại đổ không ngừng, cậu buông bao to gói nhỏ trên tay, đi qua cầm di động lên xem, vừa thấy tên người gọi đến, tâm tình của Chung Thần Lạc lại âm u. Ngay khi cậu ấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mất kiên nhẫn : "Chung Thần Lạc! Bây giờ cũng đã biết bắt chước người ta, làm bộ làm tịch không tiếp điện thoại của anh rồi đúng không? Em đang giở trò gì?"
Chung Thần Lạc nở nụ cười : "Lý Nhiên, sao bây giờ tôi mới phát hiện anh có bản lĩnh đến thế? Chung Thần Lạc này dựa vào cái gì mà không thể lơ điện thoại của anh? Hôm nay anh có nghe hết lời tôi nói sao? Anh chỉ bận tâm xem mình đã truyền đạt hết chưa thôi! Tôi vốn định nói chuyện chia tay anh, nhưng bây giờ ngẫm lại, Lý Nhiên, tất cả những gì là của anh tôi đều không muốn lấy, còn những thứ của tôi, anh không thích có thể vứt đi, hiện tại bất luận vật gì trong căn phòng đó tôi đều ngại bẩn, đặc biệt là anh!"
Chung Thần Lạc sau khi nói xong thì trực tiếp tắt máy, thở ra một hơi rồi ngồi trên ghế sa lon, đưa tay ấn hai bên thái dương, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cậu và Lý Nhiên đã thật sự chấm dứt.
Người bị cúp điện thoại ở đầu dây bên kia, Lý Nhiên ngây ngẩn cả người, quả nhiên ngày đó Chung Thần Lạc có về nhà, chìa khóa nằm ngay cửa kia chính là của cậu ấy , trước giờ chưa từng thấy cậu ấy nổi giận, Lý Nhiên cho rằng Chung Thần Lạc sẽ vờ như cái gì cũng chưa phát sinh mà tiếp tục ở lại bên cạnh hắn. Kể từ khi Chung Thần Lạc vì hắn come out với gia đình rồi theo hắn đến thành phố này đến giờ, vẫn chưa từng rời khỏi hắn nửa bước. Nghĩ như vậy, Lý Nhiên ném di động : "Giỏi lắm, để xem em có bao nhiêu bản lĩnh mà không thèm về nhà."
"Cậu đã tìm được công việc mới chưa?"
Nhận được điện thoại của Lý Đông Hách, Chung Thần Lạc buồn bực kêu rên : "Người anh em, cậu nói thử xem bây giờ nghiên cứu sinh còn không tìm được việc, tớ chỉ có bằng đại học thì ăn thua gì chứ?"
Lý Đông Hách vui vẻ : "Hắc ~ thế mới nói, nếu dễ dàng thì đâu gọi là cuộc sống. Người ta ai cũng cần phải ăn cơm mà, cậu có kinh nghiệm làm việc, ít nhiều trước kia cũng đã từng là quản lí, sợ gì chứ, vốn liếng rất nhiều đấy."
"Cậu mới nhiều vốn ấy, lười nói với cậu, hôm nay là công ty cuối cùng rồi, cầu Trời phù hộ cho tớ đi."
"Được, cố lên nhá."
Nơi mà Chung Thần Lạc phỏng vấn là công ti lớn, gọi là "Tường Phi", vì đã từng làm việc cho công ty nhà Lý Nhiên một thời gian dài, cho nên khi đứng trước toàn nhà cao lớn này, Chung Thần Lạc cũng không đến nỗi trông giống như hai lúa lần đầu tiên vào thành phố, "Chờ đã!"
Chung Thần Lạc gọi lớn trước khi thang máy đóng cửa, thế nhưng lúc nhìn thấy người đứng bên trong cậu không khỏi nhủ thầm trong lòng : Hay thật! Tại sao lại là hắn nữa chứ?
Đứng trong thang máy Phác Chí Thành có cảm giác cậu đang nhìn mình, vì thế hắn xoay hẳn người lại nhìn Chung Thần Lạc, được rồi, đã nhìn trực tiếp như vậy, Chung Thần Lạc giơ tay lên : "Thật là khéo, anh cũng tới phỏng vấn hả?"
Trong đầu Phác Chí Thành căn bản nhớ không nổi mình gặp qua Chung Thần Lạc khi nào, nhưng vì phép lịch sự hắn gật đầu xem như chào hỏi.
Chung Thần Lạc khóe miệng khẽ nhếch, cậu nghĩ chắc có lẽ người này hoàn toàn chẳng nhớ rõ mình là ai đâu.
Sau đó Phác Chí Thành lại nhìn Chung Thần Lạc, cậu sửng sốt : "Có việc gì?"
Phác Chí Thành lắc đầu, khóe miệng Chung Thần Lạc lại nhếch lên : "Vậy anh nhìn tôi làm gì?"
"Cậu nhìn tôi trước."
". . . Thế nên anh nhìn lại tôi hả?"
"Đúng vậy, theo sách vở, người khác nhìn mình thì phải lịch sự đáp lễ."
"Sách?"
"Phải!"
Chung Thần Lạc sửng sốt, sau đó thang máy "đinh" lên một tiếng giải thoát không khí trầm mặc do mấy câu đối thoại kì dị gây ra, vì thế Chung Thần Lạc kích động nói : "Ái chà, tôi tới rồi, hẹn gặp lại nhé." Khi rời đi, Chung Thần Lạc nghĩ người đàn ông kia không phải là mắc chứng bị hạn chế giao tiếp chứ.
Mà Phác Chí Thành đứng trong thang máy lại bắt đầu nghĩ chẳng lẽ mình nói sai chỗ nào rồi, cho nên đối phương mới phản ứng như vậy, vì thế mặt than đổi sang nét buồn bực, "Hay mình thoạt nhìn chưa đủ thân thiện?"
"Chung Thần Lạc?"
Nhìn về hướng của giọng nói, Chung Thần Lạc sửng sốt, sau đó cười chào hỏi : "Quản lí Trần."
"Anh tới công ty có việc gì vậy?" Trần Đông Kiệt là giám đốc công ty của Tường Phi, lần trước công ty Lý Nhiên hợp tác cùng với bên này là do hai người phụ trách.
Chung Thần Lạc hơi xấu hổ cười cười : "Tôi tới phỏng vấn."
Trần Đông Kiệt trừng lớn mắt có vẻ không thể tin được, sau đó cười nói : "Anh đang đùa tôi phải không? Xém chút nữa là bị lừa rồi."
". . ." Chung Thần Lạc cũng bị Trần Đông Kiệt làm cho không biết nói gì, vì thế lấy lý lịch ra, chứng tỏ mình không phải nói giỡn, nụ cười của Trần Đông Kiệt tắt ngấm, xấu hổ gãi gãi má : "Chuyện này. . . Chúng tôi tuyển thư kí tổng giám đốc, có thể không thích hợp với anh, hơn nữa lần này sếp tự mình phỏng vấn."
Chung Thần Lạc thả lý lịch vào lại trong bao : "Không sao, hiện tại có việc làm là tốt rồi, tôi cầu còn không được nữa là."
"Vậy tốt rồi, anh đi theo tôi." Trần Đông Kiệt nói xong đi về phía thang máy.
"Lại đi thang máy nữa sao?" Chung Thần Lạc thiếu điều khóc không ra nước mắt.
Trần Đông Kiệt lại nghĩ Chung Thần Lạc đang nói với hắn nên bảo : "Anh chắc chưa biết rõ phỏng vấn ở đâu , văn phòng tổng giám đốc ở lầu cao nhất."
". . ." Chung Thần Lạc nghĩ chẳng phải mình là bởi vì không muốn ở một chỗ với mặt than nên mới tùy tiện đi ra sao?
"Àh. . . Tiểu Lạc." Lúc Chung Thần Lạc sắp đi vào Trần Đông Kiệt gọi cậu lại, rồi nói : "Thế này, kỳ thật, Phác tổng là người không tồi, chỉ có điều. . . Hay phát cáu, dù sao anh đừng nên trông mặt mà bắt hình dong."
". . ." Chung Thần Lạc rất muốn hỏi rốt cuộc ý của Trần Đông Kiệt là gì, kết quả Trần Đông Kiệt vỗ vỗ vai cậu như cổ vũ sau đó xoay người đi mất, nếu Chung Thần Lạc không hoa mắt, dáng vẻ kia là đang chạy trối chết đi.
Đưa tay gõ cửa rồi đi vào phòng, Chung Thần Lạc nhanh chóng lùi lại một bước, một con sóng đang mãnh liệt gào thét trong lòng cậu : Chết tiệt, tại sao lại là hắn? Cái mặt than hình quả trứng đang nghiêng chuẩn một góc 45° kia có thể nào biểu hiện chút cảm xúc được không vậy.
". . ." Chung Thần Lạc đóng cửa đi đến trước bàn : "Xin chào, tôi đến phỏng vấn chức vụ thư ký."
"Ừm."
Chung Thần Lạc nâng khóe mắt : "Nè, anh vừa mới cười đúng không?"
"Ừm!" Đôi mắt của Mặt than tỏa sáng nhìn về phía Chung Thần Lạc, ánh mắt kia như khẳng định với cậu rằng : Cậu hiểu tôi.
". . ." Chung Thần Lạc run rẩy ngồi xuống ghế sa lon : Nếu như tôi có thể nhận ra biểu tình trên mặt anh, thì tôi đây tuyệt đối không phải lo nghĩ gì nữa.
Phác Chí Thành nhìn lý lịch của Chung Thần Lạc, sau đó nhìn về phía cậu, vì thế Chung Thần Lạc trả lời : "Bởi vì có chuyện cho nên từ chức."
"Ừm."
". . ." Mình có thể nhìn ra vừa rồi ánh mắt của hắn đầy vẻ nghi hoặc ư? Tại sao vậy?
"Được rồi, ngày mai cậu đến làm nhé."
"Anh nhận tôi thật á?" Chung Thần Lạc nhìn Phác Chí Thành : "Chỉ như vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi là sao?"
"Chỉ hỏi có bấy nhiêu là đã nhận rồi à?"
"Ah, thế có nghĩa là cậu không muốn được nhận sao, tốt lắm. . ."
"Được rồi! Ngày mai tôi sẽ đi làm." Chung Thần Lạc như biết rõ hắn muốn nói "Tốt lắm, vậy chúng tôi không thể nhận anh." Vì thế giành nói trước.
Sau khi ra khỏi cửa Chung Thần Lạc hét lớn với sự vui sướng : "Cha mẹ cơm áo ngày sau của ta, ta yêu ngươi!"
". . ." Phác Chí Thành rất muốn tốt bụng nhắc nhở rằng, cậu chưa đóng cửa, sau đó hắn lại nghe được câu kia, cái gọi là cha mẹ áo cơm có nghĩa là người phát tiền lương cho cậu ta, suy ra chính là mình, mà Chung Thần Lạc nói thương mình, vậy là đang bày tỏ. Vì thế Phác Chí Thành gật gật đầu như khẳng định ý nghĩ của chính mình : "Tôi biết." Chính là như vậy, chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip