i fall into your arms
6.
jisung bây giờ đã là người rất có uy tín, làm theo ý chenle, những ngày cuối tuần cậu không hề gọi điện hay đến nhà anh. và chenle cho đó là chuyện tốt, anh nghĩ xa mặt là cách duy nhất để cách lòng, mắt không thấy thì tim nhất định sẽ không đau.
nhưng thật ra sự việc không như chenle đoán cho lắm, jisung bấy lâu nay luôn chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt trong tim anh. và sự xuất hiện đột ngột của jisung làm anh vô cùng bối rối, nó xáo trộn mọi thứ trong tâm trí mà trước đây anh luôn dốc sức để sắp xếp ngay ngắn, chenle dường như không thể tập trung vào việc gì trong những ngày này nữa, vì hình ảnh mới mẻ hoàn toàn khác với trước của jisung liên tục quấn lấy tâm trí của anh.
chenle đã từng nghĩ, nếu mình sau này có gặp lại jisung thì cũng chẳng sao cả. vì anh đã lớn lên rồi, một jisung năng động hoạt bát vô tư sẽ không còn thích hợp với mình, như thế thì bản thân nhất định sẽ không rung động nhiều như trước đây. nhưng chenle lầm to, từ ngày anh đi jisung đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa cậu còn trở thành mẫu người anh cần nhất vào lúc này.
7.
thứ hai, chenle trở về với nếp sống thường ngày, đến công ty và ở đến tối như mọi khi.
chenle đương nhiên có gặp đồng nghiệp nam nọ, nhưng trước mắt anh không định hỏi chuyện về đêm hôm ấy, vì cảm thấy chuyện này thật sự rất khó mở lời, đối với người ngả ngớn như anh ta thì càng không thích hợp để trò chuyện nghiêm túc. dù gì cũng chỉ có đi theo có một lần, nếu có lần sau thì mắng tại chỗ, vẫn tốt hơn là bây giờ lôi ra nói chuyện trực tiếp.
hôm nay lúc đang chuyển tài liệu lên phòng quản lý thì chenle va phải đồng nghiệp nam ấy ở cửa ra vào thang máy, chồng giấy trên tay rơi xuống đất, may mắn là đã dùng bìa giấy kẹp lại nên không có chuyện giấy rơi lả tả. chenle chỉ cười khách sáo rồi xua tay bảo đồng nghiệp đó đi trước, không cần giúp đỡ, người kia nghe xong liền đi lướt qua như anh mong đợi.
chenle cảm thấy có chút nhẹ nhõm, có vẻ là nhờ sự xuất hiện của jisung vào đêm hôm nọ nên đồng nghiệp này đã tự biết tạo khoảng cách rồi.
nhưng cuối cùng vẫn là zhong chenle nghĩ lầm, ừ, dạo này chenle cứ hay vướng phải việc tặng cho cuộc đời những cái nhìn lầm lũi. trên đường đi về nhà chenle chợt nhớ ra từ chiều đến giờ không thấy thẻ mở cửa nhà. soát trong túi quần mãi cũng không có, quay đầu lại định về công ty tìm thì bắt gặp đồng nghiệp kia lại đi theo mình. lại nhớ thêm một điều nữa, sáng nay chenle kẹp thẻ nhà vào trong tệp giấy, lúc va nhau ở thang máy nhất định là đã rơi ra. cộng thêm việc tên đồng nghiệp nam vừa cúi người xuống nhặt giúp một tờ giấy liền nhanh nhẹn bỏ đi thì đã có thể xác nhận rằng thẻ nhà của mình đang nằm trong tay hắn.
chenle đối với việc này thì có chút sợ, có lẽ là động phải biến thái hạng nặng rồi. cứ như thế để hắn theo đến nhà nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra, bây giờ nói chuyện đòi lại thẻ nhà thì càng không thể.
trong những lúc khó xử như thế này, chenle lại nghĩ đến jisung. anh rốt cuộc cũng chỉ có ba người thân là cha, mẹ và jisung, không quen với người bạn nào đến mức có thể nhờ vả vào giờ này.
chenle suy nghĩ một chút, khi đã nhận thấy được không còn cách nào tốt hơn thì liền lấy điện thoại gọi cho jisung, đầu dây bên kia reo hai hồi liền có người trả lời. "chenle?"
"jisung, giúp anh, anh bị người hôm đó bám theo nữa rồi."
"bây giờ anh đang ở đâu? tình hình sao rồi, có nguy hiểm lắm không?" qua điện thoại chenle cũng đã có thể cảm nhận được sự lo lắng tột độ của jisung, thằng bé thậm chí hoảng đến mức không kìm chế được âm tiết khiến tai anh có hơi đau.
"anh đang ở đoạn đường hôm thứ sáu mình gặp nhau, anh ổn, chỉ là đồng nghiệp kia giữ thẻ nhà của anh, nếu cứ đi thẳng về nhà thì có hơi. . ."
"ôi mẹ ơi tên đó điên thật, anh ghé vào cửa hàng tiện lợi ngồi một chút đi, em đến ngay."
"ừ anh biết rồi, tạm thời anh không sao cả, đi từ từ thôi."
chenle còn có thể nghe được tiếng jisung gấp gáp chạy xuống cầu thang, đành nhắc nhở thêm một câu chú ý an toàn rồi tắt máy.
7.
chenle vào cửa hàng tiện lợi như jisung yêu cầu, và khoảng một phút sau nam đồng nghiệp kia cũng bước vào theo.
anh tùy tiện vơ lấy bánh ngọt và một ly cà phê sữa pha sẵn rồi đến quầy thu ngân, sau đó tìm lấy bàn phục vụ bên cạnh cửa kính nhìn ra bên ngoài để ngồi. vờ lấy điện thoại ra lướt web một chút, không lâu sau thì đã thấy được jisung đang đến, đậu xe ở đối diện cửa hàng, chenle liền nhanh chóng rời khỏi nơi này và đi về phía cậu.
''đâu rồi?'' jisung nhỏ giọng hỏi.
''phía sau.'' chenle hất nhẹ cằm về phía lưng mình.
''anh ở đây đợi một chút đi nhé.'' park jisung ấn vai chenle ngồi xuống yên xe, cởi áo khoác ngoài của mình phủ lên vai anh.
''đừng làm lớn chuyện.'' chenle dặn dò, tay thì sờ sờ lên áo khoác của cậu.
jisung không quay đầu lại nhìn anh, chỉ để lại một cái phất tay rồi đi thẳng về phía người kia.
chenle nghe lời ở yên một chỗ, căng mắt nhìn jisung kéo đồng nghiệp nam kia vào một con hẻm nhỏ cách cửa hàng tiện lợi không xa lắm. bọn họ lớn tiếng cãi cọ, chenle thì mệt rồi, sau một ngày làm việc dài đăng đẳng, đầu nhức ong ong, chỉ nghe loáng thoáng được vài câu, nhưng cũng là không rõ ràng.
qua một lúc thì hai người kia chuyển từ mắng sang đánh nhau, đèn đường của con hẻm rọi ngang, in rõ rệt bóng của bọn họ lên vách tường. trong một thoáng chenle thấy được vách tường kia phản lên bóng của một cây kéo.
có phải đi xa quá rồi không?
zhong chenle chạy đến chỗ bọn họ, vừa đến đầu con hẻm thì jisung gào lên một tiếng đừng tới đây buộc anh phải dừng chân.
park jisung đứng thẳng dậy, đạp vào người đồng nghiệp kia một lần nữa rồi quay lại với chenle, chìa ra thẻ nhà của anh, nhưng lại là phiên bản bị cắt làm đôi.
''bị cắt rồi.'' jisung mếu máo.
''ôi trời em vừa mới đánh người xong bây giờ lại quay ra tỏ vẻ đáng thương này với anh cơ đấy.''
park jisung bực dọc giậm chân xuống nền đất. ''em cố gắng chỉ lấy cái thẻ về nhưng anh ta cứng đầu kinh khủng, tới lúc em dùng tới tay chân thì lại lấy kéo ra cắt thẻ của anh.''
chenle phì cười với bộ dạng trẻ con hiếm thấy trong những ngày này của jisung, sau đó lại vươn tay chạm vào vết xước trên cổ của cậu. ''được rồi, cảm ơn em. anh đoán nếu không có em thì chuyện sẽ còn lớn hơn như thế này nhiều.''
jisung nhún vai. ''bổn phận của em. nhưng mà anh định vào nhà bằng cách nào? có thẻ dự phòng không?''
''anh để thẻ dự phòng ở nhà rồi.''
''ai đời lại để thẻ dự phòng mở cửa nhà ở trong nhà chứ?'' jisung đặt tay lên trán than vãn.
''ai đời đi ra khỏi nhà lại mang theo tận hai cái thẻ nhà chứ?'' chenle thản nhiên đáp lại.
''được rồi, em thua, em thua. nhưng rốt cuộc là anh định vào nhà bằng cách nào thế?''
''cửa nhà đến sáng mai mới có thể gọi nhân viên đến làm thẻ mới, đêm nay phải ở khách sạn rồi.''
''có mang theo thẻ căn cước không?''
chenle chợt nhớ ra, gõ vào đầu mình một cái cốc. ''để ở nhà luôn rồi.''
''giờ này chẳng có khách sạn nào nhận khách không có giấy tờ tùy thân đâu. thế nên anh có ba lựa chọn: một là đến nhà em, hai là bỏ ra bốn tiếng để em đưa anh về nhà bố mẹ ngủ một tiếng rồi em lại đưa anh trở lại đi làm vào sáng ngày mai, ba là đột nhiên anh may mắn nhớ ra mình có người bạn thân thiết nào đó có đủ sự hào phóng để mở cửa nhà cho anh vào ngủ qua đêm.'' jisung nói, và càng về sau giọng nói càng trở nên đắc chí.
chenle bị jisung nắm thóp việc mình không có nhiều bạn bè thân thiết, chỉ biết ngẩng đầu lên lườm người trước mặt một cái.
jisung nhún vai. ''em là đang giúp anh đó, không cần nói cũng biết anh bắt buộc phải chọn cái đầu tiên rồi.''
chenle không nói gì, lẳng lặng ngồi lên xe, cộc lốc nói. ''về mau.''
park jisung vui vẻ cười tít hết cả mắt, lên xe, khởi động máy, rồ ga đi thẳng về nhà.
nhưng chenle thì sợ, sợ chỉ qua một đêm thôi là mình sẽ buông hết mọi phòng bị và một lần nữa ngã vào vòng tay của jisung.
8.
trên đường đi, chenle chợt thấy có gì đó không đúng, tò mò lên tiếng hỏi. ''jisung, bây giờ em đang sống ở đâu vậy?''
''còn ở đâu nữa, nhà cũ của tụi mình đấy thôi.''
và chenle lại một lần nữa hoảng hốt bởi cái độ si tình, cố chấp sống trong kỉ niệm của jisung.
''thật ra có đôi lúc em hơi bối rối vì tiền nhà. nhưng em thà đi làm thêm, ít tiêu vặt một chút còn hơn là chuyển chỗ ở.''
chenle đáp lại bằng một tiếng khịt mũi.
''anh lạnh à?''
''. . .''
''lần sau em sẽ mang theo áo dày thêm một chút nữa.'' jisung nói rồi vòng tay ra sau bắt lấy tay của chenle cho vào túi quần mình để sưởi ấm, dù cậu biết rõ chưa đầy năm giây sau anh sẽ lại rút ra thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip