05
Đổi người quá gấp nên kịch bản bắt buộc phải sửa bỏ một số chỗ, vai thứ chính của Chí Thịnh bị đẩy xuống thành một vai phụ quan trọng, hắn vẫn diễn năm phân cảnh, khác là chỉ cần học hai thay vì bốn bài hát như ban đầu. Tiêu Tuấn khen hắn diễn tốt nên đổi hai phân cảnh phải hát thành hai phân cảnh chỉ cần diễn, đến lúc hoà âm nếu hắn không lên được nốt cao thì đã có hơn mười người khác bù hết.
Và để thế chỗ, vai phụ vốn chỉ cần tung tăng chạy nhảy của Thần Lạc được đẩy hẳn lên thành vai thứ chính, Thần Lạc vô cùng bất mãn vì thời gian buổi sáng quý giá đáng lẽ sẽ dùng để ngủ của cậu bị vở kịch kia cướp đi một cách trắng trợn, hai hôm liền nhằng nhẵng theo sau khủng bố tinh thần Tiêu Tuấn.
Vai phụ quan trọng thật ra là một cách nói giúp Chí Thịnh đỡ căng thẳng mà thôi. Cứ tưởng tượng rằng bộ truyện tranh 'Doraemon' được đưa lên sân khấu, thì vai của hắn cũng như Jaian hoặc Suneo, tất nhiên không xấu tính như thế, nhưng cũng là nút thắt của một số sự kiện trong vở kịch.
Mấy hôm liền Chí Thịnh độc chiếm nhà tắm để tự tập diễn trước gương, vừa hát vừa điều chỉnh biểu cảm, có lúc tập đến gần nửa đêm, Đế Nỗ hẳn là phiền đến uất ức mà không nỡ làm gì.
Nói Đế Nỗ thấy thái độ nghiêm túc của hắn với vở kịch nên nhượng bộ chỉ đúng một phần, mà phần còn lại, hắn dám chắc là do bạn cùng phòng mới của bọn hắn.
Còn ai trồng khoai đất này...
Mấy hôm nay Tại Dân chuyển từ nhà riêng sang kí túc xá chung, ở cùng phòng với hai anh em hắn. Trên người anh ấy phảng phất cảm giác của người bố trẻ, nấu ăn rất ngon lại còn khéo tay, cuộc sống kí túc của một đám con trai nhờ vậy bớt qua loa hơn hẳn.
Ở với nhau chưa được một tuần, có lẽ nhờ tính cách vốn có và cũng vì quen nhau từ trước do cùng câu lạc bộ nên Tại Dân cực kì thoải mái với hắn, chu đáo còn hơn hai ông anh họ. Tuy nhiên có một việc khiến Chí Thịnh phiền muộn vô cùng, Tại Dân rất thích cưng nựng hắn, trong khi rõ ràng là hắn chỉ nhỏ hơn hai tuổi, lại còn cao hơn hẳn một khoảng.
Đôi khi vấn đề này khiến hắn tốn thêm tiền xăng xe lượn dạo bên ngoài vì không muốn về kí túc xá ngửi mùi đường.
Chí Thịnh thở dài thườn thượt.
'Thở ít thôi, lấy hơi mà hát chứ.'
Quay trở lại với vị tiền bối đang đàn cho hắn hát đi.
Khuôn mặt của Thần Lạc thật sự là thứ rất lừa người.
Chí Thịnh lĩnh hội được một đạo lý từ các anh em nhạc kịch, khi nào nét mặt Thần Lạc hơi ngơ ngơ một chút thì có thể đùa giỡn hoặc trêu chọc vui vui vì lúc đó cậu lag thật, khi nào nét mặt của Thần Lạc trở nên nghiêm túc thì lúc đó cần nghiêm túc nói chuyện hoặc tránh ra một góc thật xa, còn khi nào nét mặt của Thần Lạc trở về trạng thái dễ chịu hiền hoà, trước khi cậu đến gần, cũng nên chạy ra xa nốt.
Nếu không, bị trêu cho dỗi cũng đừng hỏi tại sao.
Cũng vì lý do này nên Chí Thịnh dù rất thích Thần Lạc thì cũng không dám làm gì quá phận.
Ngày nào hắn cũng nhét cho Thần Lạc một cái kẹo sữa, bảo là mẹ em gửi cho, ăn một mình không hết, còn người ta ăn hay không thì chịu. Thần Lạc luôn bày tỏ thái độ 'Đừng hòng bày trò' với Chí Thịnh, hắn dám lăn sàn thì cậu dám đá chân hắn, hắn hát sai cậu sẽ cau mày bắt hắn hát lại, lúc cần lời khuyên cậu vẫn sẽ cho, nhưng hoàn toàn là với tư cách một người anh cùng nhóm.
Chặt đẹp đường đi của Chí Thịnh vốn đã chẳng biết gì về yêu đương thả thính.
Chí Thịnh ngẫm nghĩ, dù sao cũng chưa có cách gì cả, cho nên hắn cứ cư xử như bình thường thôi.
'Vâng vâng vâng, em nhớ mà, anh giữ sức đi lát còn giữ được giày chứ.'
'Yahhh Phác Chí Thịnh!'
Hắn cười haha, vui vẻ nhìn Thần Lạc đỏ mặt xù lông.
Câu chuyện đằng sau rất đơn giản, Thần Lạc trong lúc tập nhảy, bằng cách nào đó không biết là do hăng quá hay quên thắt dây, một phát đá bay giày vào đầu Đông Hách.
Tất nhiên chỉ có quần chúng là vui vẻ nhất.
Đông Hách vào hùa với Chí Thịnh lườm Thần Lạc một cái, 'Đầu anh mày vẫn chưa hết sưng đâu đấy nhé!'
Thần Lạc bị trả đũa mà không nói lại được, buồn bực chui vào một góc. Cậu ngồi quan sát các thành viên, tay mò mò trong túi áo, mò đến lúc thấy một cái kẹo sữa thì bóc ra thả vào miệng.
Chí Thịnh bật cậu xong thì nhảy lên sân khấu sửa động tác cho mọi người, dáng người cao lớn chạy vòng vòng, thỉnh thoảng lại cười cong cả mắt.
Trông đúng là y hệt cái cây to tổ bố và mấy bông hoa bé xíu vây quanh.
Thành thật mà nói, Chí Thịnh là một tổ hợp tính cách rất khó tả. Năm phút trước bạn thấy cậu ta nói hoài không dứt, năm phút sau rất có thể người đứng đối diện bạn sẽ là một nam sinh lạnh nhạt nói một là một hai là hai; hôm qua bạn thấy cậu ta đơn thuần ngây ngô, hôm nay cậu ta sẽ xuất hiện trước mặt bạn với dáng vẻ 'trai đểu' vô cùng.
Cách cư xử có thể khác nhau, thế nhưng tính cách thì không khó để nhìn thấy.
Chí Thịnh thật ra có phần nhút nhát và dễ ngại ngùng. Ngay cả lúc huyên thuyên thì người nhỏ hơn vẫn có gì đó rất dè dặt, trong dáng vẻ lạnh lùng lại thấp thoáng cảm giác muốn mở lòng, nói chuyện thỉnh thoảng sẽ dùng mấy từ kì quặc vô cùng. Không chỉ Thần Lạc mà những người khác đều nhận ra điều này, cho nên bọn họ đối xử với Chí Thịnh vừa dễ tính vừa nhân từ hơn nhiều, bằng không với cái miệng của cậu và Đông Hách, đảm bảo hắn sẽ bị cà khịa cho tức chết.
Thậm chí có những lúc Thần Lạc thực sự quên mất việc Chí Thịnh đăng topic nói muốn tán mình.
'Anh đừng có mà lạm quyền nhá!'
Thần Lạc giật mình, dáo dác ngóc đầu lên tìm hướng tiếng hét.
Đông Hách và Tiêu Tuấn vừa bắt đầu rượt nhau ầm ầm, nhưng lần này là Tiêu Tuấn chạy, Đông Hách cầm cuộn kịch bản đuổi theo. Hai nhân vật chủ chốt mải đánh nhau, quần chúng tiếp tục có trò vui để hóng, kéo nhau ngồi xuống một loạt, có người vừa lấy đồ ăn vặt ra nhấm nháp vừa xem.
Khung cảnh rất buồn cười, nhưng cực kì thân thiết.
Thần Lạc quay đầu nhìn về phía Chí Thịnh, đúng lúc hắn cũng quay lại nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau, chỉ có điều bây giờ cậu không ngoảnh mặt đi nữa.
•••
'Lâu lắm không thấy người yêu cũ của em cập nhật gì thêm nhỉ, chán ghê'
'Sao anh cứ hở ra là người yêu người yêu thế nhỉ?' Thần Lạc đạp lên giường trên để bày tỏ sự bất mãn với ông anh cùng phòng, 'Em bảo là không phải cơ mà.'
Không nhắc thì thôi, càng nhắc lại càng đau đầu.
Dương Dương ló đầu xuống, trêu chọc, 'Nghe nói hai đứa lại gặp nhau rồi hả?'
Thần Lạc lựa chọn đóng giả con hến, nhất định không chịu nói gì thêm. Người bình thường biết chuyện sẽ hát You are my destiny cho cậu nghe, còn Dương Dương thì sẽ rap, đúng là cậu hay đi cà chớn người khác, nhưng riêng Dương Dương thì cậu đọ không lại.
'Thế nào? Có nói chuyện được câu gì không?'
Không những nói chuyện mà em trai anh còn bị xoa đầu, bây giờ thì đang tập kịch và sắp diễn cùng nhau cơ.
'Ê đừng bảo ngay lần gặp thứ hai em trai đó đã tỏ tình với em rồi nhé?'
Tỏ tình luôn đã tốt, đằng này cậu ta cứ thản nhiên như không có việc gì, em trai anh tự nhiên lại biến thành người phải đi để ý nè.
'Mặt mũi như này, chả lẽ câu lạc bộ của em cũng biết luôn rồi à?'
Bọn họ mà biết chắc chắn không phải do em trai anh hay Chí Thịnh, nhỡ may thật sự bị lộ thì em sẽ đến hỏi tội anh đầu tiên.
'Sợ anh bán thông tin của em đi hay gì?'
Cho cậu xin đấy.
'Ê hay em cũng thích thằng bé?'
Thế là đủ rồi, lần thứ n trong năm, Thần Lạc là người chịu thua trước.
'Anh thôi đi!!!'
'Thế là rõ rồi nhé'
Dương Dương hài lòng lăn về giường của mình, cách một lớp chăn đệm dày cũng có thể nghe thấy tiếng anh ấy vừa cười vừa chơi game, ngón tay gõ màn hình lạch tạch lạch tạch. Thần Lạc uất ức úp mặt xuống gối, gầm gừ trong cổ họng, không thèm giải thích nữa.
'Ôi trời ơi,' tiếng cười của Dương Dương từ giường trên vọng xuống, 'mèo con nhà ta đáng yêu thật đấy'.
Một lát sau, Thần Lạc ngộp thở không chịu được đành chui khỏi ổ chăn gối, nằm ngửa vắt tay lên trán, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Bốn ngày nữa là đến D-Day rồi.
Dù sao Chí Thịnh cũng không phải thành viên chính thức, Thần Lạc nghĩ thầm, hết vở kịch này bọn họ sẽ tiếp tục là đàn anh - đàn em khác khoa, Chí Thịnh về với DFL, cậu tiếp tục ở lại MIP, gần như không có dịp gặp nhau nữa, có lẽ mọi chuyện sẽ quay trở về vị trí cũ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip