01. Baby, what a shame

Một chút lập lòe ánh đèn xanh đỏ, một chút Margarita đắng đắng nhưng vừa miệng, một chút âm nhạc không rõ lời, tất cả tạo nên một ngày Chủ Nhật nhàm chán của Jisung. Cậu chép miệng, tay lại nâng cốc cocktail lên hớp một ngụm, nghĩ về việc ngày cuối tuần quý báu này lại bị tâm trạng trống rỗng trong mình tiêu hoang. Một tuần vừa trôi khuất sau lưng cậu đã diễn ra một sự kiện không mấy vui vẻ, khiến cậu chẳng còn muốn nhún nhảy hay hưởng ứng theo điệu nhạc như mọi khi cậu hay làm.

Jisung trong cơn ngà ngà say khẽ nâng bàn tay mình lên ngang mắt, ngắm nghía chiếc nhẫn bạc được khắc tinh xảo, vừa vặn đeo nơi ngón áp út. Sau đó, cậu tháo ra, để nó lăn long lóc trên bàn gỗ, vừa hay lại lăn đến cạnh bên bàn tay của bartender.

Anh ta đang cười đùa vài câu với mấy cô nàng xinh đẹp, thấy tay mình như vừa chạm phải vật gì đó, lại ngước mắt nhận ra con người đang ngồi bơ vơ kia, tiến đến gần bắt chuyện. "Sao hôm nay người mẫu nổi tiếng của chúng ta nán lại nơi này lâu thế?"

Vì chút chuyện tình cảm. Jisung dự định tổ chức lễ thành hôn vào tháng tới, vốn dĩ đến đây để báo tin hỷ với anh, nay lại thành đến nói về chuyện đường ai nấy đi. Dĩ nhiên Jisung có khướt mới đem kể huỵch toẹt ra, cậu viện một câu nói khác nhằm đánh trống lảng. "Jeno này, gu nhạc của anh luôn dở tệ. Anh bật cái bài hát như muốn đuổi khách vậy."

"Mở để đuổi mày đó, người em yêu dấu ạ." Jeno trợn mắt trước lời góp ý thiếu thành ý từ Jisung, chốc lại quay ngoắt thái độ, nở một nụ cười tươi rói với cô gái trẻ ngồi cách chỗ họ không xa đang nhìn lén anh. Jeno đặt chiếc nhẫn xuống bàn, không quên lấy tay sờ nó vài cái, lòng tấm tắc khen tài nghệ của người đã làm nên sự tinh xảo cho nó. Jisung lại chỉ xem chiếc nhẫn kia như đồ bỏ, gục mặt xuống rồi nắm lấy nó ném chuẩn xác vào chỗ thùng rác được giấu sau quầy. "Trục trặc với vị hôn thê sao?"

"Chia tay rồi, có vài chuyện. Nếu anh đồng ý bao em ly Margarita này thì em sẽ kể."

Jeno bĩu môi, xoay đầu. Mấy cái khuyên trên tai cũng theo chuyển động của anh mà rung rinh, ánh lên một màu bạc chớp nhoáng trong không gian mờ ảo. "Yêu đương lằng nhằng thế không sợ bị đám nhà báo chộp được sao?"

"Em là người mẫu, không phải thần tượng. Chỉ cần không vi phạm pháp luật—"

"Anh rất hứng thú đấy, có thể kể anh nghe không?"

Jisung đang càu nhàu, chợt bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang. Cậu nghe giọng thôi đã biết người đang đứng sau lưng mình là ai, cũng vì vậy mà không thèm quay đầu nhìn, cầm cốc uống tiếp một ngụm rồi hoàn thành câu nói còn dang dở.

"—ăn chơi đàn đúm vài lần là chuyện bình thường." Jisung xoa loạn mái tóc vừa nhuộm cam sáng của mình, hai mắt lộ rõ vẻ chán ghét, giọng cũng theo đó dần nồng đặc mùi mỉa mai. "Tình cũ đúng là không rủ cũng tới."

Người kia không để tâm đến giọng điệu châm biếm của Jisung, khóe miệng kéo lên tạo thành một nụ cười giảo hoạt, mắt cong cong. Anh ta tự nhiên ngồi xuống ghế kế bên Jisung, còn không quên kéo sát lại chỗ cậu, khuỷu tay chống lên bàn, cằm tựa vào hai bàn tay, mở lời ngọt ngào. "Quan tâm người yêu cũ một chút chẳng phải là việc nên làm sao? Em kể anh nghe, anh trả tiền rượu. Em có quyền gọi bất cứ loại nào, chẳng phải quá hời rồi sao?" Chenle ngồi thẳng người dậy, hai tay cũng đan vào, chà xát. Jisung đưa mắt nhìn theo từng chuyển động của những ngón tay thon dài nơi anh, tâm trí trong phút chốc lại bị cuốn đi đâu mất. Nụ cười của Chenle vẫn ở đó, vẫn nửa thực nửa hư như vậy. Nhưng Jisung lại thấy không quen, lòng trào lên cảm giác xa lạ trước biểu tình này. Cậu ngắm anh trong một, hai giây, sau đó liền nhận thức được hành vi của mình, lắc đầu vài cái. Chenle mà Jisung từng một lòng yêu thương, giờ đây cũng chỉ là người yêu cũ đôi lúc bước vào đời nhau vài tiếng rồi lại rời đi, đâu lại vào đấy.

"Macallan Rare and Fine. Hôm nay uống mạnh một chút chắc không thành vấn đề với anh đâu nhỉ?"

"Dĩ nhiên." Chenle làm dấu tay OK với cậu, đoạn quay sang Jeno đang đứng đối diện bọn họ kêu một tiếng. Jeno không đáp lời anh, từ khi nào đã đem đến chai rượu đắt tiền đó, còn sẵn rót cho họ hai shot. Chenle cười với anh, tay cầm ly rượu nhỏ rung rung, thấy được chất lỏng sóng sánh không ngừng dao động. "Anh còn đang sợ tửu lượng của em không đủ để nốc cạn chai Whisky này đó."

"Hai năm rồi, tôi cũng có còn là thằng nhóc đến mocktail cũng không biết uống và nhát cáy đâu Chenle."

Cả hai chạm mắt, tuyệt nhiên không bên nào có ý định lảng đi hướng khác. Jisung chăm chăm nhìn vào mắt Chenle không vì mục đích gì, Chenle lại như muốn tìm kiếm chút cảm xúc còn sót lại từ tận cùng đáy mắt cậu. Lòng anh hụt hẫng vô cùng khi nhận ra chẳng còn điều gì tồn tại trong nơi đó cả. Tất cả. Có vẻ sau khi buông tay, thứ Jisung học được không chỉ là sự dằn vặt trong tình yêu mà còn là cách đối xử lạnh nhạt với người mà cậu ta cho rằng họ không xứng đáng được yêu. Thật ra, chẳng có ai là không xứng đáng được yêu cả, chỉ là cậu ta lẫn Chenle tự mình làm khó mình, tự giấu đi tấm lòng của bản thân rồi cũng tự cho rằng cả hai đã chỉ còn là những mảnh vụn vỡ hoang tàn.

Chenle kiềm lại cơn đau âm ỉ trong thân tâm, khuôn mặt quay về trạng thái nửa đùa nửa thật, kéo theo cả hai quay về chủ đề ban đầu, phá vỡ mười mấy giây yên lặng mờ ám kia. "Anh tiêu cả nửa tháng lương cho chai rượu rồi, không kể không được đâu." Rồi anh hướng mắt về phía Jeno, người đang quay lưng lại với họ như đang cố tỏ ra mình không liên quan đến việc này, cất giọng trêu chọc. "Ông chủ Lee không cần ráng dỏng tai nghe trộm đâu, quang minh chính đại ngồi cùng chúng tôi nghe chuyện cũng không tệ."

Jeno giật bắn mình vì bị phát giác, quay lại kèm theo cái nhướn mày, đáp lời. "Chuyện của hai người, tôi không tiện nghe. Chúc vui vẻ." Anh sau đó gọi một cậu bartender khác đứng thay chỗ mình, bản thân thì vẫy tay chào rồi lẩn mình vào sau tấm rèm đen dẫn lên tầng hai của quán.

Jisung cười nhẹ, nâng ly nhấp môi. Cậu ban đầu không nghĩ Chenle sẽ sẵn sàng chi hàng tá tiền vào một chai rượu chỉ để được nghe kể chuyện, ai ngờ anh lại chịu. Nhưng rồi Jisung lại nghĩ, chút chuyện yêu đương này cũng chẳng có gì khó nói, kể ra cũng không hại ai.

"Tôi vừa chia tay vợ sắp cưới. Lễ cưới, hình chụp gì đó hủy hết cả rồi. Mấy ngày nay cha mẹ cứ gọi điện hỏi, mệt chết đi được."

"Ồ, anh rất lấy làm tiếc." Và khuôn mặt Chenle chẳng có ý gì là tiếc nuối mặc dù anh ta đang buông lời an ủi. Anh chầm chậm chạm vào bàn tay của Jisung, thấy cậu ta giật tay ra ý chỉ không muốn tiếp xúc lại thu về. Ngón tay vừa động vào ban nãy có chút tê rần mà chính Chenle cũng không hiểu vì sao, anh chỉ đưa lên nhìn rồi cười nhẹ trong lòng.

"Anh không thể nào biết diễn một chút à?" Jisung mỉa mai lời nói của Chenle.

Đáp lại, anh chỉ nhún vai, bĩu môi. "Giám đốc nghệ thuật giàu hơn diễn viên."

Dưới tác dụng của rượu, khuôn mặt của Jisung càng như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ hơn. "Thật ra tôi cũng không cảm thấy điều gì khi cô ấy nói lời chia tay, chỉ là tôi chẳng thể nói với ba mẹ rằng hai người đường ai nấy đi mà không có một lý do cụ thể nào khi mà hai chúng tôi trước đó còn vừa chụp ảnh cưới." Jisung nốc cạn chỗ rượu còn sót lại trong ly, có hơi nhăn mũi vì chưa kịp thích ứng với mùi cồn nồng nặc. Chenle ngồi đó quan sát theo từng chuyển động nơi yết hầu của Jisung khi cậu ngửa cổ tiếp nhận đống rượu mạnh kia, cơ thể không chủ động được hình ảnh có phần dụ hoặc đó nên liền đảo mắt một vòng, cố không để bản thân dán chặt vào người Jisung. Anh nắm lấy thân chai rượu, nhẹ đổ ra một shot, đẩy đến trước mặt cậu. Jisung hơi cau mày. "Anh định chơi chiêu chuốc say tôi à?"

"Hết thì rót thêm, uống hay không là quyền của em chứ." Chenle chỉ nhún vai.

Jisung hừ nhẹ, gạt sự nghi ngờ trong lòng đi mà tiếp tục kể. "Nghe thì có vẻ nực cười, nhưng cô ấy và tôi chia tay chẳng vì lý do gì cả. Chỉ là đến một hôm nào đó, nhận ra cả hai từ đầu đã chẳng phải dành cho nhau, nhận ra cả hai yêu mà như chẳng yêu, như hai đường thẳng song song cứ đối diện nhau mà chạy."

Vò đầu một cái thật mạnh, Jisung vì hơi men trong người bắt đầu gục xuống bàn, tay cào mặt bàn gỗ kêu lên từng tiếng rin rít. "Vậy em có muốn thử những điều mà trước kia em chưa từng làm không?" Chenle nhìn theo đôi mắt nhắm nghiền của cậu, nhìn rất chăm chú, như thể anh sợ sau lần gặp mặt này sẽ chẳng còn được nhìn thấy dáng hình Jisung thêm bất cứ giây nào nữa.

"Tôi rất sẵn lòng..."

"Như quay lại với tình cũ, chẳng hạn."

"Hả?" Jisung nghe xong cũng không thèm ngồi dậy, mặt tì trên bàn cũng chỉ nghiêng nhẹ một cái rồi liếc nhìn anh. Hai má cậu ửng hồng, không biết vì do nồng độ cồn trong rượu quá mạnh hay vì lời nói của ai kia. "Tôi tưởng phong cách của anh là không chơi lại đồ cũ."

"Cậu chưa bao giờ là món đồ cũ trong lòng tôi cả, Jisung à."

Bởi người ra dấu chấm kết thúc cho cuộc tình này hai năm trước không phải Chenle, mà là Jisung.

"Hai năm trước, em vì sợ người cha ở nhà sẽ đoạn tuyệt với mình mà chóng vánh gạt anh đi, bỏ lại anh với cái thứ tình cảm chó rách đó. Sau khi chia tay, em qua đường với rất nhiều người khác, miễn sao họ không phải là nam, cha em sẽ không có lời đe dọa nào. Rồi em quen cô gái kia, ngày ngày đều cố tình đăng thật nhiều ảnh lên mạng xã hội để thể hiện bản thân đang hạnh phúc. Jisung của năm mười tám vẫn là còn là một người con bám lưng cha mẹ, tôi không biết em của năm hai mươi liệu có còn như thế không nhỉ?"

Jisung ngẩng đầu trước những lời nói dồn dập từ Chenle, khuôn mặt hướng về phía anh nhưng đôi mắt lại tránh né. Cậu lấy tay gạt vội chút nước mắt đang vô cớ chảy trào từ đôi mắt mình, ngậm trong miệng một tiếng chửi thề bởi phản ứng không phù hợp hoàn cảnh này.

Jisung không rõ hành động vùi đầu mình vào hõm vai anh sau đó là vì điều gì, cũng chẳng rõ vì sao cậu lại đi làm cái chuyện như thế. Chenle không phản ứng trước cái áp sát bất ngờ từ cậu, anh hơi nghiêng đầu nhìn sang, nhìn hàng mi cong cong kia, nhìn con mắt hờ hững thấm đượm một nỗi buồn nào đó không rõ tên. Chenle quay sang nhìn chai Whisky đã vơi một nửa. Đúng thật là "rượu vào lời ra", chẳng ai trong hai người bọn họ còn tỉnh táo sau khi nhấm nháp thứ cồn những tưởng ngọt ngào mà thật ra lại là đắng đắng cay cay này.

Jisung chưa bao giờ rõ ràng khi nhắc về mối quan hệ giữa mình với Chenle. Mỗi lúc cậu định nhắc đến, tâm trí lại bắt đầu giằng xé giữa "tội lỗi" và "nuối tiếc", loạn lạc giữa việc có nên hoàn toàn buông tay anh hay giữ lại chút hơi ấm đã cũ từ những cái ôm năm đó.

Jisung và Chenle, ai cũng nhớ về tình cũ của họ.

"Quay lại với nhau, một đêm thôi cũng được, được không anh?"

Jisung giờ đây đã vì rượu mà không kiểm soát được lời nói của mình, từng câu phát ra đều không mang theo nghĩ suy nào. Cậu ôm Chenle vào lòng bằng một lực thật mạnh, khiến người anh dán sát vào cơ thể cậu. Đầu cậu tì xuống vai Chenle, mũi bị cái hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể anh xâm chiếm, tuyệt đối mê hoặc không muốn buông.

"Đã bảo là uống không nổi đâu mà lại không nghe." Chenle cựa quậy trong cái ôm của Jisung nhưng càng nhúc nhích lại càng bị cậu dùng thêm lực quấn lấy, khổ sở mong chờ một vị thánh nhân nào đó đến giải cứu mình.

Và dường như cầu được ước thấy, Jeno bất giác xuất hiện, tách hai người họ ra trước khi Jisung có thể bóp chết ngạt Chenle.

Jisung say xỉn chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, cứ thế ngả vào người Chenle. Jeno nhìn thấy cảnh đó cũng chỉ nhướn cao mày, tay anh ta chỉ về một góc trong bar. Chenle cũng nhìn theo hướng bàn tay của anh, lờ mờ thấy được có ai đó đang cầm máy ảnh chĩa về chỗ họ.

"Tôi biết việc cắt ngang hai cậu là không tốt nhưng một giám đốc nghệ thuật và một người mẫu đứng đầu có những hành động thế này, kiểu gì ngày mai cũng thành đề tài nóng hổi."

"Anh có phòng trống nào không? Tôi và em ấy đều có cồn trong người, lái xe không phải là chuyện nên làm." - Chenle hơi cau mày khi nhìn tên paparazzi bám đuôi bọn họ.

"Qua căn hộ của tôi đi." Jisung lầm bầm trong vòng tay của Chenle, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Hả?"

"Khu phức hợp đối diện, cứ nói tên tôi là được."

"Khoan, em nói anh làm gì?"

Jisung rướn người lên, đôi môi mở hờ kề sát bên vành tai Chenle.

"Chẳng phải anh nói muốn một đêm sao?"

"Em say thật rồi." Chenle lấy một tay đập vào trán.

"Say cũng tốt, đằng nào sáng mai tôi cũng sẽ quên."

Chenle khó khăn một tay giữ lấy cả người nặng trịch, tay kia mò mẫm túi quần. Mất một lúc sau anh mới có thể đặt được thẻ thanh toán lên bàn, mắt nhìn Jeno, đầu không quên hất về phía tay paparazzi đang ngồi. Jeno nhận lấy tấm thẻ, xoay nó mấy vòng trên tay, ánh mắt rất thích thú trước câu chuyện tình yêu tình báo đang diễn mặt ngay trước mặt anh. "Tôi sẽ lo tên kia thay các cậu. Chúc vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip