16.
Mùa xuân năm đó, anh đã rời đi, cậu ở lại.
Thời gian tiếp tục trôi, cậu vẫn sống qua ngày, đi làm, đi học, đi chơi như bao người khác. Cậu sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, ngày mà anh quyết định bỏ cậu lại một mình, lúc đó cậu giận anh.
Jeonghan không ở thành phố nữa, cậu dọn về quê với mẹ sau khi tốt nghiệp thay vì đi làm, Jeonghan quyết định làm bảo mẫu ở quê. Trông các bé nhỏ nhỏ khiến tâm hồn cậu được chữa lành phần nào trong nỗi nhớ anh. Với lại đó cũng là ước mơ của cậu.
Seungcheol à dạo này cậu sao rồi?
Mình vẫn vậy thôi, cậu dưới đó vẫn sống tốt chứ?
Tất nhiên rồi, xung quanh mình nhiều vitamin như vậy mà... Bé ơi đừng chạy nữa, kẻo ngã!.
Hẳn là vui ha. Giờ mình đi làm đây, bai bai.
Ưm bai bai.
Tên Choi Seungcheol giờ là vận động viên, cậu ta khỏe lắm như voi vậy ý, lâu lắm rồi họ cũng chưa gặp nhau từ lúc cậu chuyển về quê tới giờ. Seungcheol cũng có người yêu thương rồi, chỉ còn cậu mãi một mình thế này, cũng tại anh.
" Vậy mà bảo yêu mình... "
Jeonghan vẫn còn rất nuối tiếc Jisoo, cả hai không có cho nhau được một tấm hình, hay một thứ gì đó giữa hai người, cậu chỉ có quyển sách này, đọc đi đọc lại đến mòn rồi... Vậy khi nào ta gặp lại đây ?
Jeonghan sống ở đây rất nhàn hạ, không khí mát mẻ, ấm áp, trời xanh, mây trắng. Ở đây cũng có biển, cũng có vườn hoa, khung cảnh đẹp không kém thế giới của anh, chỉ là không có anh.
.
.
.
.
Cậu 31, 10 năm từ lúc xa anh. Mẹ cậu cũng sớm rời đi bỏ cậu lại, cậu mồ côi. Sengcheol đã có gia đình nhỏ, cậu một mình. Cuộc sống bây giờ tệ quá, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi anh bảo mẫu trẻ.
Căn nhà nhỏ hồi nào còn 2 thành viên giờ chỉ còn mình cậu, hỏi ông trời sao cuộc đời cậu như bể khổ, đau buồn nhiều hơn hạnh phúc nhỉ ?
" Mình làm gì có lỗi sao ? "
Jeonghan ngồi một mình trong góc tường, nhìn về cửa sổ, hoàng hôn không còn đẹp như lúc xưa nữa, bây giờ trước mắt chỉ còn nỗi cô đơn chồng chất, nên sống như vậy hay sao đây... Nhờ bọn trẻ, cậu mới cố gắng tới bây giờ, lớn rồi mà còn dựa dẫm thật xấu hổ quá đi, nhưng cậu phải sống cho phần của anh nữa, sống để trọn vẹn đời này, đến lúc phải đi cậu mới thật sự rời đi.
.
.
Hôm nay nắng vàng, không khí trong lành, Jeonghan dậy từ sớm, dọn dẹp lại nhà cửa, sửa sang khu vườn nhỏ sau nhà, tưới hoa, rồi vệ sinh cá nhân. Đầu hè, chào đón cậu là mùi hương của gió biển, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quân tây đen như lúc trước rảo bước bên bờ, nhặt từng vỏ sò bỏ vào hộp, tự nghĩ sẽ làm một cái chuông gió treo trước cửa lớp, cho các bé chơi. Jeonghan lại đi đến tiệm hoa, mua một vài cành, gói gọn trong giỏ mây. Cậu dạo xuống chợ, nơi thường ngày vẫn rất đông, mua nguyên liệu làm bánh, hẳn là bánh cho các nhóc xinh. Rồi lại thong thả đi qua từng con đường, đón nhận ánh nắng sớm, cậu không còn cảm thấy khó chịu vì độ chói của mặt trời. Qua một tiệm trà nhỏ trong vùng, cậu khẽ đẩy cửa bước vào, một cậu trai trẻ đang thưởng trà, nhìn cậu mỉm cười như lời chào hỏi, rồi đưa cậu một túi trà nhỏ.
" May cho anh là còn một gói đó, em đã đặc biệt để lại cho anh á."
" Cảm ơn em. Mà em này, chắc sau này anh không tới lấy trà nữa đâu... "
" Anh đừng có nói điều vớ vẩn nữa.. "
Jeonghan mỉm cười trước vẻ mặt cậu em trai đang nhăn nhó nhìn mình, cậu tạm biệt rồi rời đi. Trà này là vị mà cậu đã tìm kiếm rất lâu, hương vị mà anh đã từng pha cho cậu, dù có cố thế nào cậu cũng không thể pha giống anh được. Jeonghan để gọn vào giỏ mây cùng hoa rồi bước về nhà.
Cậu lấy một lo hoa trắng, cắt tỉa từng ngọn rồi cắm vào lọ, đặt trên bàn sau vườn. Cậu dọn bàn rồi đặt trên nó bộ tách trà. Nước vừa sôi cậu pha một bình trà nhỏ từ gói trà bé, đổ ra tách, bỏ lượng đường vừa ý rồi khuấy đều, cử chỉ nhẹ nhàng như anh đã từng làm.Bánh mới làm còn nóng hổi, cậu cắt từng miếng rồi lấy một miếng nhỏ để ra dĩa
Sau khi đã chuẩn bị xong, cậu thanh thản ngồi xuống ghế, nhìn ngắm xung quanh rồi đọc sách, quyển sách mà cậu đã thuộc lòng đến từng dấu chấm, dấu phẩy.
" Đợi chút nữa thôi, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi..."
Cậu ăn uống xong thì dọn dẹp, vào nhà thay một bộ áo mới tinh tươm hơn, gọn gàng hơn. Cậu bấm số gọi lần cuối.
À Seungcheol à..
Có chuyện gì không Jeonghan, lâu rồi mới gọi cho mình vậy?
Mình gọi để tạm biệt cậu.
Cậu sắp đi nước ngoài hả!?
Có lẽ còn xa hơn nữa...
Cậu nói gì vậy chứ, cậu lại buồn điều gì phải không?
Mình không sao, vậy nhé, nhớ sống tốt và chăm sóc gia đình cho tốt đó, tạm biệt cậu.
Nói rồi cậu cúp máy, mặc Seungcheol lo lắng gọi lại mấy lần, cậu tắt nguồn điện thoại. Cậu vào phòng khóa cửa chặt, rồi nhìn ảnh mẹ lần cuối, cậu ngó xung quanh, tìm cây bút để có thể ghi lại, lời cuối cùng...
Cảm ơn cậu đã xuất hiện, cảm ơn vì mình đã được yêu cậu, cảm ơn vì mình vẫn nhớ cậu, cảm ơn cậu đã chờ mình. Mình yêu cậu, Hong Jisoo.
Gấp nhỏ tờ giấy rồi để trên bàn, Jeonghan với lấy lọ thuốc trắng cạnh đó, cậu mở nắp rồi nốc một lần hết sạch. Rồi cậu nằm gọn xuống giường, khóc lần cuối cùng, và dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Jeonghan mất.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
1 tuần sau Jeonghan mất. Seungcheol đã lo hết hậu sự cho người bạn thân nhất, cậu khóc rất nhiều, từ sau cuộc gọi đó, cậu đã nghi nghờ, vì quá lo lắng nên cậu đã về quê Jeonghan, cuối cùng vẫn không kịp, cậu tự trách mình chậm trễ để bạn ra đi khi còn trẻ như vậy.
Đám tang của cậu nhỏ thôi, chỉ có hàng xóm và bạn, cậu trai trẻ ở tiệm trà cũng đến, cậu ấy cũng khóc, người anh hay mua trà ấy, ai nghĩ lời cuối cùng anh ấy nói ra có thể nhẹ nhàng như vậy, cậu ấy không hề nghĩ tới chuyện này. Vậy là vị trà này, em không cần phải để dành lại cho anh một phần nữa rồi.
Căn nhà từ 2 thành 1 rồi không còn ai, nó bây giờ trống vắng đến đáng sợ, dù vẫn gọn gàng ngăn nắp, như người vẫn còn đó.
10 năm trước, anh ra đi bỏ cậu ở lại, 10 năm sau, cậu ra đi liệu có gặp lại anh?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
28 năm sau anh đi, 18 năm sau cậu mất.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tại 2 nơi khác nhau, 2 con người xa lạ được sinh ra.
Hong Joshua, sinh viên ngành y tại đại học Seoul.
Yoon Jeonghan, sinh viên sư phạm tại đại học Seoul.
Anh dạo trên con đường lạ lẫm, Hàn kiều mới về nước còn lạ, phải đi tìm hiểu một chút. Khu anh sống có vẻ khá yên tĩnh, vậy cũng tốt. Ở đây khác hẳn với nơi anh sống.
Cậu mới dọn vào khu nhà gần đó, học sinh ngoan từ quê lên cũng lạ với cuộc sống tấp nập nơi thành phố, sắp xếp đồ đạc xong lại hơi đói bụng, chắc đi ăn một chút nhỉ.
Jeonghan thong thả bước trên đường, cậu tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, nhà nào cũng cao, to che hết ánh sáng mặt trời. Mải mê mà lạc mấy đường về, cậu đang mò thì gặp một cậu trai trạc tuổi, hình như cũng lạc rồi nè.
" Cậu ơi? "
" Hm? A chào cậu."
" Cậu có biết đường về khu này không? "
" Mình cũng ở đó, may quá, nhưng mình bị lạc rồi."
" Mình cũng vậy."
Hai người tròn mắt nhìn nhau, rồi bất giác mỉm cười như đã quen biết. Cậu và anh cùng tìm đường về, hơi lâu nhưng dường như đã thân thiết hơn.
Thật may, ta gặp được nhau rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.end.
----------
🌷
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip