một
"Này, biết tin gì chưa?" Junghwan khẽ thúc vào mạn sườn của thằng bạn đang ngồi kế bên mình để kể những gì mà nó vừa hóng hớt được.
"Gì?"
"Lớp 11-1 nghe nói hôm trước bị sập trần đấy"
"Thật á? Tao tưởng chỉ là nói đùa thôi" Haruto cũng quay xuống khi nghe thấy câu chuyện mà Junghwan kể.
"Không đùa đâu, lớp bên đấy bị sập trần thật mà. May là lúc đấy là giờ thể dục nên không có học sinh nào trong lớp, không thì cái trường này toang rồi." Junghwan vừa kể vừa đưa tay kề lên cổ, trông nó đến thật buồn cười nhưng Haruto cũng không phản đối gì với lời mà nó vừa thốt ra.
Bởi lẽ, cái lớp 11-1 đó đâu phải lớp thường. Lớp đấy là lớp trọng điểm mà cái trường này mở ra từ mấy năm trước, nơi hội tụ toàn những thành phần mà họ gọi là "con nhà người ta". Học sinh lớp đó trên người luôn có ba đặc điểm: học giỏi, nhà giàu và được cha mẹ bao bọc hết mực. Vậy nên, vụ sập trần nhà mười năm có một này đã làm không ít phụ huynh bên đó phản ánh hẳn lên hiệu trưởng rồi. Nghe thôi đã thấy đau đầu.
"Mà học sinh lớp đó thì sao?" Haruto khẽ hỏi.
"Chắc là nghỉ học thôi, làm gì còn lớp để học" Jeongwoo vừa nói vừa cười "Bên đấy cũng sướng thật đấy, tự dưng được trốn học chính đáng mà"
"Mày nghĩ lớp người ta giống cái lớp này hay gì" Junghwan ném cái nhìn khinh bỉ về phía bạn cùng bàn của mình, và cũng đã thành công trong việc chọc cho Park Jeongwoo nổi điên lên.
"Cái thằng quỷ này..." Nó hét lớn, nhưng chưa kịp làm gì thì một vật thể đã chuẩn xác tiếp xúc với đầu nó một cách thân thương, khiến nó dừng lại câu chửi thề chưa kịp phát ra kia.
"Mày làm anh Jihoon tỉnh rồi kìa" Haruto chỉ tay về phía cậu trai còn đang lờ đờ vì thiếu ngủ kia.
"Có phải tại tao đâu..." Jeongwoo uất ức nói nhưng giọng nói cũng bé lại vài phần "Mà cái lớp 11-1 kia thì trường xử lý sao?"
"Thì chuyển học sinh đều về các lớp chứ sao" Junghwan điềm nhiên nói, không hề quan tâm đến Jeongwoo trợn tròn mắt vì ngạc nhiên kia.
"Anh Jihoon, anh nghĩ sao về vụ này?" Haruto quay sang hỏi người trông có vẻ bình tĩnh nhất trong bốn người đang ngồi ở đây.
"Mày nghĩ tao đang nghĩ gì?" Jihoon hỏi ngược lại Haruto, vẻ mặt cợt nhả trông đểu hết sức "Đánh học sinh mới nhé"
Anh trai họ Park này, nhìn anh trông cũng giống chuẩn bị đi đánh con nhà người ta đấy.
Jihoon cũng không cần Haruto đáp lời lại, vẻ mặt lại quay trở về trạng thái bất cần đời như cũ. Đối với anh, chỉ cần cái trường này không bị đứa thiểu năng nào đó châm lửa là được rồi. Còn việc cái lớp "con nhà người ta" kia có làm sao không...
Chẳng liên quan gì đến anh.
Jihoon đứng dậy, chỉnh lại cái áo hoodie đen đầy những dòng chữ tiếng anh nguệch ngạc rồi bước về phía cửa lớp phía sau. Nhìn điệu bộ này của anh thì ai cũng đoán được anh định làm gì. Nhưng ai dám cản cơ chứ.
Nói đúng hơn, bọn họ vẫn muốn sống yên ổn trong lớp lắm. Cái biệt danh "Chó điên" của Park Jihoon từ hồi mới vào 10 đâu phải là được đồn cho vui đâu.
Còn về phần Park Jihoon, sau khi ra khỏi lớp thì lững thững đi ra phía khu nhà học ở sau trường. Chỗ này ngay từ hồi mới vào trường Jihoon đã tìm ra nó, một nơi tràn đầy lý tưởng để... trốn học.
Đúng vậy, vì chỗ này là nơi camera của trường không quay đến, thành ra nơi đây thành chỗ yêu thích của những đứa hay trộm hút thuốc hay đơn giản hơn là trốn học như Park Jihoon vậy.
Jihoon dẫm chân lên viên gạch chỗ góc tường rồi lấy đà để bám vào vách tường đầy dây leo trước mặt mình. Bỗng nhiên có một giọng nói đầy khí thế ở ngay đằng sau anh vang lên
"Cái em kia, dừng lại. Ai cho em trốn học hả... PARK JIHOON, lại là em đúng không. Đứng lại ngay cho tôi" Giọng nói đầy nội lực của thầy giám thị vang lên cùng với khuôn mặt đỏ bừng kia khiến ai nhìn vào cũng sợ rằng thầy sẽ vỡ mạch máu nếu hét thêm một tiếng nữa mất.
Park Jihoon thở dài, bỏ ngay cái ý định trốn học của mình mà ngoan ngoãn bỏ tay ra khỏi vách tường. Khẽ nở một nụ cười với người đang ở trước mắt mình mà không hề sợ mình sẽ chọc cho thầy giám thị nổi cơn tam bành ngay tại chỗ.
"Lại còn cười, em tưởng em cười là tôi sẽ bỏ qua cho em sao hả Park Jihoon" Nghe đến thế, Jihoon cũng thu lại nụ cười của mình lại. Đầu năm nay muốn làm người khác hài lòng cũng khó lắm.
"Nhìn em xem kìa, có chút nào là vẻ tươi sáng, vui vẻ của học sinh không. Nhìn qua không biết người ta còn tưởng em là xã hội đen nữa đấy" Thầy giám thị chỉ tiếc hận rèn sắt không thể thành thép mà nhìn Jihoon "Mà cái áo của em là như thế nào đây, đồng phục của em đâu?"
"Không mang ạ" Jihoon thành thật đáp.
"Em..." Thầy giám thị cũng sắp bị cậu chọc cho tức chết rồi "Lên văn phòng, viết bản kiểm điểm 3000 từ rồi đưa cho tôi. Không viết xong thì em cũng đừng về nhà nữa" Thầy giám thị hùng hồn nói với Park Jihoon rồi quay đi, tránh cho việc ở lại để bị thằng nhóc trước mặt này chọc cho tức chết nữa.
Bây giờ đang là giờ học, văn phòng giáo viên cũng vắng tanh, trừ một vài giáo viên đang ngồi chấm điểm thì các giáo viên khác đều đang giảng bài trên lớp. Nhưng người Park Jihoon mong không ở văn phòng nhất thì lại không nằm trong số những người đó.
"Lại chọc cho thầy Kim tức giận phải không" Một giọng nói quen thuộc cất lên trong văn phòng tĩnh lặng này. Park Jihoon liếc qua chỗ góc văn phòng, cô Park- chủ nhiệm của lớp cậu đang ngồi ở đó để chấm bài, ánh mắt của cô còn chẳng nhìn qua phía này. Như là đã quá quen với việc sẽ có người tới vào lúc này.
Cô Park, tên thật là Park Haemin, đã làm chủ nhiệm lớp cậu từ hồi lớp 10 đến giờ. Nếu nói cô đẹp thì cũng không hẳn vậy, dáng người cao gầy với mái tóc luôn được búi cao nhìn cô có vẻ đặc biệt nghiêm túc, là người không dễ nói chuyện chút nào.
Nhưng cậu lại là một ngoại lệ đấy thôi.
Cô Park đau đầu khi nhìn khuôn mặt đã quá quen này kéo ghế phía đối diện cô ra, thuần thục lấy giấy và bút bên bàn bên cạnh để ngồi viết... bản kiểm điểm.
"Cô còn tưởng chỗ này sắp thành lớp học thứ hai của em rồi đấy"
"Theo một cách nào đó thì điều cô nói cũng có ý đúng đó" Park Jihoon viết lên trên tờ giấy ba chữ 'Bản kiểm điểm' to tướng rồi để bút qua một bên, không có ý định viết tiếp một chút nào.
"Bớt cợt nhã đi" Cô Park khẽ lườm Park Jihoon, rồi tay lấy ra một tờ giấy để trước mặt cậu "Em nhìn đi"
"Cô biết em không để ý việc này... hạng 32? Chẳng phải lớp mình có 31 người sao?"
"Có một bạn bên lớp 11-1 chuyển sang lớp ta, nhưng đó không phải chuyện quan trọng lúc này. Vấn đề là, với điểm này em định làm gì? Đánh răng cho cá sấu sao?"
"Đó cũng là một ý kiến hay" Park Jihoon nói xong cũng nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ mình vừa ngồi để tránh ma trảo của cô Park đánh tới.
"Xách cái thân em cùng cái bản kiểm điểm về lớp ngay cho cô, học hành cho đàng hoàng vào"
Sau câu nói của cô cũng là một tiếng "Rầm" của cửa ra vào văn phòng phát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip