Chap -3-

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Jungkook đi học, sẵn tiện đó ghé ngang tiệm bán đồng hồ. Jungkook nhẹ nhàng mở cửa, giữ phép lịch sự cúi đầu chào cô chủ tiệm. Cô chủ tiệm thấy quen mặt, chợt nhớ đến cậu bé hôm qua, cô mới sựt nhớ đến đồng hồ mà cậu muốn đặt. Cô chủ tiệm cau mày, thét lên vì hối lỗi:

- Ối, thật xin lỗi cháu! Cô đã quên đặt đồng hồ rồi! Nhưng, đừng lo, tối nay sẽ có ngay cho cháu.

- À không, nếu cô chưa đặt thì đừng đặt nữa ạ! Cháu đến mua cái khác! - Jungkook thở phào nhẹ nhõm, cũng may chưa đặt, không thì lại tốn thêm một bộn tiền.

Cô chủ tiệm mừng suýt rơi nước mắt. Jungkook mím môi, đi tới đi lui để xem đồng hồ. Sau một lúc, Jungkook lấy đồng hồ trắng với khắc họa tinh hoa nhiều đường viền sắc nét. Vừa đơn giản lại đẹp mắt mà giá cả cũng ok. Jungkook đưa cô chủ tiệm liền nở nụ cười thân thiện:

- Cô ơi, cháu lấy cái này!

- May cho cháu, đây là cái cuối cùng đó! Tiệm cô chỉ có ba cái thôi, cái này được sản xuất ở Ý, rất đặc biệt nga! - Cô chủ tiệm vừa khoe vừa gói vào hộp.

- Ế nhưng mà, đến tối cháu đến lấy được không? Tại tính cháu hay hậu đậu, vụng về, sợ sẽ làm mất. - Jungkook gãi đầu, ngượng ngùng nói.

Cô chủ tiệm cũng đồng ý. Jungkook đặt cọc trước nửa giá rồi ung dung, vui vẻ đến trường. Hôm nay cũng lạ thật, đến trường thì không thấy Taehyung. Jungkook lo lắng, đến tận lớp Taehyung hỏi thăm. Ra là Taehyung bận việc nên nghỉ, nhưng sao lại không báo cậu biết? Jungkook nghĩ thầm trong lòng:" Chắc Taehyung không muốn mình bận tâm nên mới không báo."

Vừa ra về, Jungkook nhanh chóng đến tiệm đồng hồ rồi sang nhà Taehyung tìm hiểu. Đúng lúc Jimin xuất hiện, anh mỉm cười nhìn cậu. Jungkook lại thế rồi, quên mất hình ảnh Taehyung và sau đó trong đầu chỉ chứa nụ cười lẫn sắc thái đa dạng trên gương mặt anh. Jimin lịch sự chào hỏi:

- Chào em, Jungkook!

- Chào Jimin hyung!

- Em đến mua đồng hồ nữa à? Em dường như rất thích đồng hồ thì phải. - Jimin cười đùa, trêu cậu.

Jungkook ngượng, đan hai tay lòng vào nhau. Cậu và cả anh đều nhìn nhau đắm đuối, Jimin bất chợt với tay phủi tóc Jungkook:

- Trên đầu em dính lá, anh phủi dùm.

- Ah, cảm ơn anh. - Jungkook mím môi, gương mặt ửng đỏ vô cùng dễ thương.

Cô chủ tiệm bước ra, đưa gói quà cho Jungkook. Jungkook mỉm cười nhận lấy, Jimin tò mò hỏi:

- Em tính tặng ai à?

- À, là quà của Taehyung đấy ạ!

- Thế thì hay quá! Đợi anh một chút, rồi hai chúng ta cùng đến nhà Taehyung.

- Ơ, thế thì phiền anh quá! Em đi một mình được mà! - Jungkook từ chối khéo nhưng thật ra trong lòng đã vội vui mừng.

- Không phiền đâu! Với lại em là người yêu của em trai anh, anh không giúp em. Anh mới thấy ngại đó! - Jimin mỉm cười dịu dàng nhìn Jungkook.

Ngay giây đầu tiên nhìn thấy Jimin cười, Jungkook không kìm được lòng mình. Đôi tay run run cầm món quà, hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Jimin. Jungkook nhận ra, Jimin không những lịch sự, ôn nhu mà còn dịu dàng đến khó tin. Jungkook gật đầu nhẹ, Jimin liền cười ra tiếng:

- Em không cần cảm thấy phiền đâu. Dù sao đi một mình cũng chán, có thêm em để cùng trò chuyện thì đỡ buồn chán hơn.

- Cơ mà..., anh đến đây chỉ để chở em thôi sao?

- Ah! Lo nói chuyện với em, anh quên mất vụ đồng hồ, đợi anh một lát nha!

- Vâng!

Jimin đến gặp chủ tiệm, trong khi đó Jungkook sướng đến tột độ. Chưa bao giờ cậu lại có cảm giác này bao giờ. Tuy đã gặp nhiều loại người con trai, nhưng Jimin lại làm Jungkook thích thú vô cùng. Jungkook trề môi, bất chợt suy nghĩ mông lung:" Jimin hyung là bạn trai mình thì hay biết mấy!" Jungkook bất giác tự đánh lên má, lại suy nghĩ bậy bạ. Jungkook vội lắc đầu, tự nhủ không được có ý đồ với anh trai bạn trai mình.

Jimin sau khi xong việc, liền hướng đến chỗ Jungkook đứng:

- Chúng ta đi thôi!

- Dạ!

Trên đường đi, Jungkook vẫn cứ ngại ngùng không dám nói gì nhiều, chỉ có Jimin tạo nên không khí để cậu bớt căng thẳng, nhưng vẫn nói chung là vì Jimin đã tạo cảm giác cho Jungkook muốn trở nên tham lam hơn. Jungkook vốn nói nhiều, lại hay dỗi nhưng đối với Jimin liền ngoan ngoãn như thỏ con. Jungkook rất muốn nói chuyện tự nhiên với Jimin nhưng chỉ cần nhìn mắt Jimin, Jungkook liền đổ rập không nói nên lời, lại sợ bản thân ngốc nghếch nói những điều không nên nói. Quy chung là vì Jungkook ngượng. Và là vì Jimin quá thu hút cậu.

Đến nhà Taehyung, Jimin vẫn giữ khuôn phép ấy, lịch sự mở cửa cho Jungkook, làm Jungkook cảm thấy rất được anh nâng niu, rất được anh ưu thuận, không giữ được bình tĩnh liền nở thành nụ cười, lộ hàm răng thỏ cực dễ thương. Jimin nhìn thấy cậu cười, trong lòng cũng vui lây. Đúng lúc Taehyung bước ra, nhanh chóng thu vào tầm mắt hình ảnh anh và cậu đang nhìn nhau cười.

Bước chân nặng nề đến gần Jimin và Jungkook, hỏi:

- Sao em đến đây, Jungkook? - Trong giọng nói, Taehyung trầm hơn bình thường lại có chút giận dữ.

Jungkook nín lặng khi nhìn thấy Taehyung, cắn chặt môi dưới vì tông giọng giận dữ của Taehyung:

- E-Em hỏi anh mới đúng? Sao hôm nay anh không đi học? Đã vậy, còn không gọi hay nhắn tin em một tiếng. - Jungkook rụt rè, nói.

Jimin nhìn thái độ không đúng mực của Taehyung, cau mày lại:

- Em sao lại tức giận với Jungkook?

- E-Em..., không có! - Taehyung ngay lập tức quay lại hình ảnh hiền hòa.

Jungkook nhìn ra được gương mặt ửng hồng cuả Taehyung, là Taehyung ngượng vì Jimin hay do Taehyung xấu hổ vì bị anh trai chỉnh trước mặt Jungkook? Jungkook có chút thất vọng và hụt hẫng.

- Taehyung hyung, em mang quà đến cho anh... Anh đừng vậy nữa, em làm gì sai sao?

Taehyung giật mình, cười ôn nhu xoa đầu Jungkook:

- Không, anh xin lỗi! Hôm nay có Jimin hyung ở nhà nên anh nghỉ một bữa thôi, anh quên nhắn em. Với lại, anh có hơi chút ghen khi nhìn thấy em cười với Jimin hyung... - Taehyung nhận lấy quà từ Jungkook, mỉm cười - Cảm ơn em. - Song nhìn gương mặt uất ức của Jungkook, Taehyung liền lên tiếng - Anh xin lỗi, anh làm em sợ sao? - Taehyung đã ôn nhu thế này, Jungkook còn buồn được sao.

Jungkook hơi gật đầu nhẹ, bĩu môi:

- Vì anh ghen, nên tha cho anh đấy!

Taehyung cười xòa, Jimin liền đánh nhẹ lên vai Taehyung, làm vẻ tức giận:

- Đến anh mà em cũng ghen sao?

- Người yêu em mà, không ghen sao được hyung! - Taehyung mếu môi, đùa giỡn nói.

Cả ba đều cười thành tiếng trước hành động dỗi của Taehyung. Taehyung vội vội vàng vàng mời Jungkook vào nhà, còn Jimin thì về nhà. Cuộc nói chuyện giữa hai người mãi không dứt, cười đùa thoải mái trong nhà như thể hai người là cặp vợ chồng mới cưới. Taehyung chợt đưa Jungkook ly nước:

- Chắc em khát rồi, uống đi!

- Cảm ơn Taetae hyung! - Jungkook cười tít mắt, nhận lấy.

Jungkook uống ừng ực, sảng khoái vô cùng. Họ lại bắt đầu nói chuyện vô cùng thân mật, thì bất chợt Jungkook cảm thấy chóng mặt. Rồi mọi chuyện như thế tan thành một luồn khí không hơi, Jungkook chẳng còn cảm giác gì...

___________________________________

Hơi ấm quen thuộc, Jungkook cảm nhận được hơi ấm ấy. Jungkook nhăn mặt nhăn mày, từ từ mở mắt. Thứ ánh sáng chói chang kia làm mắt cậu mờ đi hẳn, một lúc sau mới nhìn rõ được mọi thứ xung quanh. Jungkook bật người dậy, xoa xoa cái đầu nhức nhói chết tiệt này song nhìn mọi thứ xung quanh. Là một căn phòng rất ngăn nắp và đầy hương thơm ngọt ngào, Jungkook biết đây không phải phòng mình càng khẳng định đây không phải phòng Taehyung. Vì màu Taehyung thích là màu hạt dẻ không phải màu xám.

Jungkook nhận định một loạt, không rõ là ở đâu nhưng hơi ấm thật sự rất quen thuộc mà cậu lại không nhớ ra. Đầu Jungkook đau vô cùng, cơ thể bất chợt run lên, một luồn nóng chạy dọc cơ thể cậu. Đúng lúc, cánh cửa bật mở ra, bước chân đều đều, Jungkook kinh hoàng nhìn về phía cánh cửa:

- H-Hyung...? S-Sao lại là hyung?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip