9. Nỗi bất an của Junkyu
Junkyu thẫn thờ đi vòng quanh ký túc xá, cậu tiến đến bàn ăn tự rót cho mình một ly nước rồi ngồi xuống một chiếc ghế trống gần đó cứ như vậy im lặng trong bóng tối. Không hiểu vì sao dạo này trong lòng cậu luôn canh cánh một nỗi bất an vô hình, chúng khiến cậu không cách nào ăn ngon miệng ngủ yên giấc. Junkyu lặng lẽ rút điện thoại ra, giữa căn phòng bếp tối tăm ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng cả khuôn mặt tỏ rõ sự lo lắng của cậu.
Tin nhắn cuối cùng cậu gửi cho Jihoon đã cách đây hai tiếng và anh vẫn chưa có dấu hiệu đã xem chúng. Sau lần cậu phải nhập viện kỳ trước, Park Jihoon đã đối với cậu không còn quá hà khắc, đây đáng lẽ là một tín hiệu đáng mừng nếu như nó không phát triển theo một chiều hướng như hiện tại.
Đôi khi Junkyu cảm thấy dường như...anh không còn quá quan tâm cậu nữa.
Nhưng đây chỉ là một suy đoán mơ hồ của bản thân cậu, Junkyu cũng không nói cho anh biết điều mình đang suy nghĩ. Cậu sợ rằng anh sẽ không vui khi cậu lại nghĩ như thế, có thể dạo này vì phải bận rộn hướng dẫn cho nhóm thực tập sinh nên anh mới như vậy, nhất định là không vì lí do gì khác.
Junkyu tự mình an ủi bản thân.
Khẽ cắn một miếng táo trong tay, bình thường cậu sẽ cảm thấy vị của trái táo này rất ngọt nhưng hiện tại cậu chỉ cảm nhận được sự nhạt nhẽo đang lan tỏa trong khuông miệng mình vô cùng nhàm chán.
"Junkyu? Em chưa ngủ à?"
Một giọng nói bất chợt vang lên trong màn đêm, Junkyu giật mình vì tiếng gọi ấy từ đằng sau, Hyunsuk đứng ở cửa bếp bước đến bàn ăn ngồi cạnh cậu cũng tự rót cho mình một ly nước.
"Chẳng phải anh cũng chưa ngủ đó sao"
"Anh khát nước nên mới vào bếp, còn em thì sao? Trông dáng vẻ của em nhất định là đã ngồi đây lâu rồi đúng không?"
Junkyu không trả lời anh, cậu chỉ nhẹ gật đầu siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình. Hyunsuk vốn rất hiểu rõ cậu vừa nhìn đã biết cậu đang chờ đợi điều gì, trong lòng anh bỗng cảm thấy một sự chua xót không nói nên lời.
"Jihoon không trả lời tin nhắn của em à?"
Hyunsuk biết rằng vạch trần những điều như thế này có phần hơi không nên, nhưng anh muốn cậu từng chút một đối diện với từng sự việc trước khi Junkyu biết đến sự kiện còn kinh khủng hơn gấp mấy lần kia.
Đúng vậy, rồi sẽ có ngày Junkyu sẽ biết tất cả sự thật.
Cho dù anh không nói, Haruto không nói hay thậm chí là Park Jihoon sẽ không bao giờ khai nhận mọi việc thì sự việc ấy cũng sẽ có ngày vỡ lở ra mà thôi. Không ai có thể giấu giếm sự thật mãi được.
"Anh Hyunsuk, em hỏi anh cái này nhé"
"Ừm"
Junkyu vân vê ly nước trên bàn, cậu im lặng thật lâu như muốn lựa chọn từ ngữ thật tốt trước khi nói, cuối cùng cậu vẫn nhẹ giọng hỏi.
"Anh nghĩ Jihoon sẽ chán em chứ?"
Cả gian bếp chìm trong sự tĩnh mịch, Hyunsuk không ngờ Junkyu sẽ hỏi mình câu như vậy. Thật ra bản thân anh cũng chỉ là một người bình thường, không thể nào tùy tiện đoán trước tương lai được, những việc anh có thể làm đó là giữ gìn hòa khí giữa các thành viên trong nhóm, mong muốn mỗi thành viên đều sẽ thật thoải mái khi ở cùng nhau. Nhưng riêng trường hợp của Junkyu thì khác, mối quan hệ giữa Junkyu và Jihoon không giống mọi người. Đó không đơn giản là mối quan hệ anh em, bạn bè mà đó là tình yêu, là tình cảm đặc biệt chỉ có thể dành cho một người duy nhất trong cuộc đời. Nếu như sau này hai người thật sự không còn cách nào cứu chữa được nữa...
"Junkyu này, thay vì sợ rằng Jihoon sẽ chán mình sao em không thử một lần nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy? Nếu như cả hai có cơ hội hiểu rõ về nhau hơn cũng sẽ khiến mỗi người cảm thấy yên tâm phần nào khi ở cạnh đối phương. Điểm yếu của Junkyu là quá quan tâm mọi người nhưng lại không muốn người khác biết quá nhiều về mình đó em biết không?"
Junkyu trầm mặc lắng nghe từng lời anh nói, đúng thật là như vậy. Cậu luôn muốn quan tâm đến mọi người nhiều nhất có thể, cậu muốn hiểu rõ về đối phương, mang lại những điều tốt đẹp dành cho những người xung quanh nhưng cậu lại không muốn chia sẻ quá nhiều về bản thân mình cho người khác. Cậu sợ rằng một phần nào đó trong bản thân cậu sẽ khiến đối phương không yêu thích rồi dần dà khi cậu ngày càng bộc lộ nhiều điều về mình mọi người sẽ dần cảm thấy chán nản. Đó cũng là điều mà cậu lo lắng nhất.
"Gần đây...em cảm thấy cậu ấy không còn quan tâm em nữa"
Junkyu ban đầu không định nói ra suy đoán của mình nhưng càng suy nghĩ nhiều cậu càng cảm thấy mơ hồ với tình hình hiện tại, cậu thật sự cần một nơi để chia sẻ và Hyunsuk chính là lựa chọn tốt nhất mà cậu có thể tìm tới.
Khi nói những lời này gương mặt Junkyu tỏ rõ sự buồn bã không hề che giấu, Hyunsuk đau lòng kéo lấy đứa em ngốc nghếch của mình vào lòng vỗ nhẹ bờ vai an ủi cậu. Mọi việc vừa tốt hơn một chút lại dần quay về quỹ đạo ban đầu của chúng. Có một số điều dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng...
Jihoon vốn dĩ có sự tác động rất lớn đến Junkyu.
...
Junkyu đi dạo vòng quanh cửa hàng tiện lợi trong công ty, đêm hôm qua cậu thức quá khuya hậu quả là sáng hôm sau dậy muộn khiến cho cậu phải vội vàng lên công ty luyện tập cùng mọi người trong tình trạng vẫn chưa kịp ăn sáng. Jihoon khi biết được chuyện này liền thúc giục cậu mau đi ăn sáng nếu như không muốn ngất xỉu vì luyện tập quá độ cùng chiếc bụng đói.
Junkyu đứng tần ngần trước kệ bánh phân vân không biết nên chọn món nào bởi vì món nào Junkyu cũng thích cả, trong lúc cậu còn đang chìm vào thế giới riêng của mình bỗng từ bên cạnh có một bàn tay vươn tới cầm lấy một chiếc bánh kèm theo đó là giọng nói như vừa lạ vừa quen.
"Cậu ăn thử cái này đi, loại này khá ngon đấy"
Junkyu giật nảy mình quay sang nhìn người bên cạnh, Daehyun không biết đã đến từ lúc nào đang nhìn cậu mỉm cười, anh cầm lấy chiếc bánh đi đến máy tính tiền sau đó nhét vào tay cậu.
"Bánh này tôi tặng cậu, xem như quà gặp mặt. Tôi với cậu quả thật là có duyên đó"
Junkyu gượng cười, đối với sự tốt bụng đột ngột này cậu cảm thấy có chút ngại ngùng. Đây đã là lần thứ hai anh đối tốt với cậu rồi, dù rằng trên gương mặt anh luôn thường trực nụ cười vô cùng thân thiện nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy bối rối trước sự dịu dàng này.
Cảm nhận được sự bối rối ấy của Junkyu, Daehyun trái lại còn mỉm cười dịu dàng hơn.
"Cậu ngượng à?"
"Không...không có"
Junkyu lắp bắp phủ nhận, cậu không hề biết rằng mỗi lần bản thân cậu nghĩ gì đều sẽ viết hết lên mặt, con người đơn thuần như Junkyu quả thật là rất ít có lẽ cũng vì chính đặc điểm này mà Yoshi vẫn luôn phải dặn dò cậu cẩn thận với thế giới xung quanh vì không còn ai dễ dụ hơn cậu đâu. Mỗi lần nghe những lời ấy Junkyu đều sẽ bĩu môi phản đối nhưng xem ra trong hoàn cảnh lúc này lời Yoshi nói cũng không phải là không đúng.
"Vì Junkyu dễ thương nên xứng đáng được đối xử tốt mà...à mà tôi phải quay trở về phòng tập đây, hẹn gặp lại cậu sau nhé"
Daehyun vừa dứt lời đã nhanh chóng rời khỏi bỏ lại Junkyu một mình trên tay vẫn còn cầm lấy chiếc bánh nhỏ vừa được tặng. Cậu khó hiểu nghiêng đầu nhìn bóng lưng đang xa dần sau đó quay lưng định trở về phòng tập bỗng bất chợt nhìn thấy Park Jihoon đang đi về phía mình.
"Em sao lại đi lâu như vậy?"
"A...tại nhiều đồ em thích quá nên lựa có hơi lâu"
Không hiểu sao Junkyu không có ý định sẽ kể với Jihoon về Daehyun, người này dù sao cũng thật kỳ lạ cậu cũng không muốn anh phải lo lắng nên đành giấu đi, với lại cũng là chuyện không quan trọng lắm.
Jihoon nghe cậu nói vậy cũng chỉ gật gật đầu nắm lấy tay cậu cùng nhau trở về phòng tập, hai người vừa đi khuất, từ đằng sau cây cột gần đó một người khác cũng lặng lẽ rời khỏi.
...
"Anh Hyunsuk, anh Jihoon đâu rồi"
Haruto nhìn xung quanh phòng tập không thấy bóng dáng Park Jihoon đâu trong lòng liền bất an chạy đến hỏi nhỏ Hyunsuk, cứ nghĩ đến việc Jihoon có thể đang đi gặp cậu thực tập sinh đó Haruto liền cảm thấy vô cùng không thoải mái. Đôi khi cậu cảm thấy rất bức bối nếu không nhờ Hyunsuk ngăn cản có lẽ cậu đã không kiềm lòng được mà đi kể cho Junkyu biết hết mọi chuyện rồi.
"Anh cũng không biết nữa, chắc là đi kiếm Junkyu rồi, thằng bé bảo đi mua đồ ăn sáng. Mà...để anh cứ đi ra ngoài xem sao"
Hyunsuk từ trên ghế đứng dậy đi ra ngoài, vừa đến cửa bỗng bước chân anh dừng lại, bên ngoài phòng tập của họ đang có một người lạ mặt đứng như đang chờ đợi gì đó. Dù bảo là lạ mặt nhưng đối với Hyunsuk đây đã là lần thứ hai anh từng trông thấy người này.
Chính là thực tập sinh đã đứng cùng Park Jihoon ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip