Ánh Dương < Chap 1 >
Xin chào. Để bắt đầu không quá khô khan tôi nên vào thẳng vấn đề chính tôi lập cái log này là vì gì luôn nhỉ ?
Tôi có một cậu bạn, cậu ta có sở thích là gọi tôi bằng tên của cậu ấy. Nếu mà có một ngày cậu ta gọi tên tôi tử tế thì chỉ là vì đứng trước mặt người lớn, hoặc là muốn kêu tôi đọc bài trên lớp thôi.
Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, từ lớp bảy đến giờ tính cũng được 3 năm. Năm nay là năm cuối cấp rồi, chúng tôi là học sinh lớp 9 trường trung học ở Busan.
Hồi nhỏ tôi sống ở Seoul cơ, nhưng vì bố mẹ ly dị nên bị chuyển xuống đây sống cùng ông bà ngoại. Còn Jimin, cậu ta là dân Busan thứ thiệt mà lại có cái giọng chẳng giống người tỉnh là mấy. Như tôi đã nói, cậu ta chỉ gọi tôi là Min Min. Nghe như tên thú cưng của cậu ấy vậy. Nhưng mà tôi cũng sẵn có biệt danh cho cậu ta rồi, so với Min Min thì Chimchim cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ keke...
Hôm nay tôi vào lớp trễ hơn bình thường, ừ tại hôm nay là ngày trực lớp tôi có nhiệm vụ đi sớm dọn dẹp mà đến gần giờ học mới moi mặt mốc vào đây. Xác định là sẽ bị tên bạn cùng bàn rủa rồi đi. À không, cậu ta làm gì có gan chứ.
"Ế..."
Tôi thò đầu vào lớp với cặp mắt ngạc nhiên, mở lớn hết mức vì không thấy Jimin đâu. Cậu ta ngủ quên ư? Không thể nào. Jimin không phải là sâu ngủ. Với lại cậu ta cũng chưa chắc gì ngủ yên với âm loa của bố. Sáng nào cũng do bố cậu ấy đánh thức còn gì.
Tôi bỏ cặp trên bàn rồi tìm giẻ lau đi giặt. Bàn ghế chưa xếp, bảng thì đầy phấn, cửa kính bị mờ, rác và giấy vụn cứ thi nhau lăn lóc dưới sàn...kiểu này chắc tôi chết với con nhỏ lớp trưởng quá. Jimin, cậu bị ốm sao?!
"Này!"
Tôi gõ vào đầu cậu ấy thật mạnh. Dám trốn việc hả!
Rõ ràng đến trường rồi mà lại núp ở ngoài ban công đứng hóng gió ngon lành thế này. Muốn chết chắc !
"Cậu muốn cái con chuyên gia chỉ trích người khác đó tố tội tụi mình với bà cô chủ nhiệm sao?!! Hôm nay nổi hứng muốn ăn phạt thay cơm à ?"
"Ừ đấy!"
Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi rồi lại bỏ lơ, đôi mắt nhỏ hướng ánh nhìn trượt dần xuống rồi nhắm lại. Jimin xoay người dựa vào thành lan can, hơi ngửa đầu về phía sau. Chưa bao giờ tôi thấy cậu ta tâm trạng dữ thần vậy hết.
Không, có một lần cậu ta đa sầu đa cảm như thế này là vào năm lớp 7, Jimin thích một bạn nữ lớp kế bên mà không biết nên ngỏ lời thế nào. Sau này khi người ta chuyển đi rồi mới biết hối hận. Tôi cười cậu ta vài phát rồi cũng quay sang an ủi. Jimin buồn không lâu, vốn cậu ta có tinh thần chịu đựng rất tốt. Chắc lần này là chuyện cỏn con gì đấy. Rồi cậu ấy cũng sẽ vượt qua thôi.
Tại có tôi mà, hai đứa tôi cứ gặp nhau là cà rỡn (lên cơn tăng động) chả biết trời trăng gì hết thì làm sao buồn cho được.
"Đồ điên! Đi giặt giẻ lau giùm cái. Chuông sắp reo rồi." Tôi giục. Ngỡ cậu ta phải lăng xăng lên chứ
"Hay Min Min cúp học đi với tôi đi."
"Đi đâu??" Tôi hỏi, thậm chí là hốt hoảng. Jimin là bé ngoan nha, đúng nghĩa mẫu mực luôn ấy mà hôm nay lại rủ tôi trốn học.
"Đi đi rồi nói."
"Cậu bị điên à?!" Tôi quát.
Dù sao thì tôi cũng không muốn cậu ta bị bố mắng.
"Đi tàu lượn siêu tốc !"
HẢ? Không lầm chứ?! Tôi nhớ rõ cậu ta vốn rất nhát trò này mà. Mỗi khi mệt mỏi hay quá căng thẳng tôi đều đi tàu lượn, Jimin không chơi được nên chỉ đứng nhìn. Cho nên cảm xúc của tôi không được cân bằng và trọn vẹn lắm, dù buồn hay muốn giải toả cũng muốn có tên bạn thân ở kế bên. Chúng tôi phải nói là cực kì cực kì thân thiết luôn. Kiểu như anh em sinh đôi vậy. Tôi biết cậu ta kinh hãi mấy trò tốc độ mạnh mà. Bữa nay chắc ăn nhầm cám lợn rồi. Hay sáng nào cũng bị appa đặt chuông báo thức cạnh gối lâu ngày sinh ra bệnh thần kinh nhỉ?
Tôi vẫn cứ một mực giữ ý nghĩ như vậy cho đến khi Jimin dắt tôi vào công viên, mua vé, xếp hàng vào chơi tôi mới bừng tỉnh. Thì ra cậu ta bảo thật!
"Này.. Cậu có chắc là chơi được chứ?" Tôi run run. Tưởng tượng đến cảnh cậu ấy bám vào tôi khóc mếu hoặc là nôn mửa lên áo quần tôi là mặt tôi tái xanh lên rồi.
"Ừ."
Cậu ta nhìn tôi, giọng chắc chắn. Sao Jimin bình than đến khó tin thế??
Chắc chắn có chuyện rồi. Chuyện gì khủng khiếp hơn trò chơi tử thần của cậu ấy đây?!
"Này, Kim Nayeon." Jimin gọi cả tên lẫn họ của tôi khi tàu bắt đầu chạy lên dốc cao.
"Cái gì hả?" Tôi lo lắng quay sang nhìn cậu ấy. Trái ngược với biểu hiện sắp chết của Jimin mà tôi thử tưởng tượng ra, cậu ấy vô cùng vô cùng bình tĩnh!
"Cậu có thể cùng mình đi Mỹ học được không?"
"Mwo??" Tàu lên cao hơn, tiếng ồn của động cơn rè mạnh khiến tôi không tập trung được vào những gì Jimin vừa nói.
"Đi Mỹ cùng mình nhé Min Min!"
"Cậu bị điên sao?!""
Vẫn là câu hỏi đó. Mỗi khi tôi quá bất ngờ hoặc quá sốc bởi điều gì cũng đều thốt lên như vậy. Vì Jimin luôn hành động lặng lẽ, làm những thứ người khác không đoán trước được.
Đến đỉnh điểm của cơn hồi hộp. Vâng, chiếc tàu dài này đang chuẩn bị trượt một mạch xuống dưới kia với tốc độ bay quai hàm. Tôi biết Jimin không còn đủ sức chịu đựng được nữa rồi, trò này cực kì khinh khủng với cậu ấy mà. Jimin chụp lấy tay tôi, mắt nhắm tịt cả lại. Cậu ta hét rõ to khi tàu rơi xuống. Tim tôi cứ như bị treo thòng. Cảm giác không được giải toả như những lần chơi trước mà như bị ép chặt bởi những lời nói của cậu ấy. Nó vang, vang như tiếng thét chói tai đó. Nó làm tim tôi lềnh bềnh, đầu óc lùng bùng, bên tai tràn ngập âm thanh đầy mẫu thuẫn...
Cái gì mà...
MinMin, tôi thích cậu lắm?...
Thích...?
Thịch...thịch...thịch...
Cái siết thật chặt quanh cổ tay tôi...
Thịch...
JiMin, cậu nói gì vậy chứ ?
Chúng ta là bạn mà...
"Đi du học Mỹ, giống như TaeYang huyng, mình sẽ trở thành một nghệ sĩ thực thụ. Min Min, mình rất muốn cậu đi cùng mình trên con đường đó. Thật đường đột nếu mình nói mình sẽ ra đi. Cậu là bạn thân của mình, mình không muốn bỏ cậu ở lại. Mình thích cậu, mình biết cậu muốn đến LA, hãy đi với mình !"
Tôi cầm tờ giấy nhỏ mà cậu ấy vừa nhét vào trong tay đọc xong. Ngoái đầu nhìn theo bóng lưng đó. Tự nhiên tôi cảm thấy bất lực, tự nhiên lại trống rỗng vô cùng. Vốn là cảm giác mất mát đang đến, thực sự gần, cho nên mới không thể không bất an.
Jimin cho tôi một tuần, tuần này cậu ấy không đến lớp nữa để chuẩn bị thủ tục xuất cảnh. Nếu tôi đồng ý, cậu ta sẽ nói bố nhờ bạn cấp visa và một số giấy tờ khác cho chuyến đi bốn năm này.
Còn nếu không...
Nếu không thì sao?
Tôi sẽ không gặp Jimin trong bốn năm tới. Không được nhìn thấy sự trưởng thành của nhau. Không được cùng nhau ôm tấm bằng tốt nghiệp phổ thông chụp choẹt. Không được cùng nhau miệt mài ôn thi đại học.
Nhiều cái không được lắm, tỉ như không còn cùng đi dạo phố rồi bắt gặp bài hát hiphop hay nào đó mà đứng lại giật giật, nhảy vài điệu buồn cười cho người ta giễu vào mặt.
Nghĩ đến đây thôi, nước mắt tôi đã chảy xuống ướt đẫm một mảng gối...
Đêm dài, giấc không sâu, miên man trong áp lực chọn lựa...
"Min Min, tớ thích cậu lắm!."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip