Chap 100: Jiyeon tỉnh lại

Sáng hôm sau, ánh sáng chan hòa rực rỡ của bình mình khẽ vươn vào một căn phòng. Nơi có cô gái nằm trên chiếc giường nhỏ, mặc một bộ đồ của người bệnh. Còn một cô gái thì ngồi cạnh bên giường, đầu cô gục xuống giường, còn tay cô vẫn nắm lấy bàn tay thon thả của người kia mà say giấc.

Vì ánh sáng ấy nên làm cho Hyomin thức giấc, cô ngồi thẳng người dậy, lắc lư người mình vài cái cho đỡ mỏi rồi lại nhìn người con gái nằm trên giường kia. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt xinh đẹp không chút tì vết kia của Jiyeon, cô khẽ lên tiếng:

- Sáng rồi, dậy nào Yeonnie!

Nhưng nó vẫn không có một chút động tĩnh nào, vẫn nằm im ở đó. Hyomin thở mạnh một hơi. Đặt tay của nó trả về chỗ cũ rồi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Ngay khi cô vừa vào được một lúc thì đôi mắt kia nhẹ nhàng mở ra. Jiyeon đã tỉnh lại, nó yếu ớt đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhắm mắt lại một lần nữa.

Một lúc sau Hyomin bước ra với một chiếc thao đựng nuớc và còn cầm một cái khăn. Cô tiến đến bên giường, đặt chiếc thao lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Tỉ mỉ cho khăn vào nuớc rồi vắt khô, sau đó dùng nó lau mặt cho Jiyeon.

Nhưng khi chiếc khăn vừa chạm vào má, thì nó liền lập tức mở mắt dậy khiến cho Hyomin một phen giật mình xen lẫn một chút vui mừng:

- Yeonnie, em tỉnh rồi!

Nhưng sau đó gương mặt Hyomin liền trở nên bàng hoàng khi nghe câu nói phát ra từ miệng Jiyeon:

- Cô là ai vậy?

Hyomin chớp chớp mắt, miệng lắp bắp:

- Yeonnie...em...em không nhớ unnie sao?__Rồi cô lập tức chạy ra ngoài: Bác sĩ!!!

Cô chạy tìm vị bác sĩ biết tiếng Hàn Quốc đến xem tình hình cho Jiyeon. Hyomin hồi hộp đứng đợi Jiyeon kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, ông bác sĩ tiến đến chỗ của Hyomin và vui vẻ nói:

- Chúc mừng cô, bệnh nhân không có vấn đề gì cả. Bây giờ chỉ cần ở đây thêm vài tuần để hồi phục hoàn toàn sức khoẻ mà thôi!

Nghe vị bác sĩ nói xong, Hyomin khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ bật thành tiếng:

- Không có vấn đề gì sao?

- Phải, hoàn toàn bình thường. Cô có thể yên tâm.

Nói rồi vị bác sĩ rời đi. Bỏ lại một Hyomin với một dòng suy nghĩ "Hoàn toàn bình thường, sao em ấy lại không nhận ra mình?" Cô tiến đến bên giường, lúc này Jiyeon đang vật vả muốn ngồi dậy.

- Yeonnie!

Nghe Hyomin gọi tên mình, Jiyeon dừng hành động của mình lại rồi nhìn cô. Nhìn thấy gương mặt của Hyomin hiện lên một nỗi buồn sâu thẵm, Jiyeon khẽ nhíu mày. Vừa định lên tiếng thì Hyomin đã lên tiếng trước:

- Em...thật sự không nhớ unnie là ai sao?

Trong đầu Jiyeon bỗng xẹt lên một tia sáng, nó chầm chậm đáp lại:

- Unnie...là ai?

Khi nhận đuợc câu hỏi đó từ Jiyeon thì Hyomin hoàn toàn suy sụp. Tại sao? Lại quên cô chứ? Hyomin bỗng bật khóc, ngồi xổm xuống đất mà ôm mặt khóc nức nở.

Jiyeon nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vụn vỡ, liền muốn tiến đến đem Hyomin vào lòng mà vỗ về. Nhưng do sức của nó chưa hồi phục nên khi cố gắng ngồi dậy, đã làm động đến mũi kim đang ghim trong tay nó để truyền nuớc biển.

- A~

Hyomin nghe thấy tiếng nó kêu lên, cô lập tức đứng dậy chạy đến xem nó.

- Yeonnie, em.....

Chưa kịp nói hết câu, cả người của cô đã bị Jiyeon ôm chặt. Cô đơ cả người, không kịp phản ứng liền nghe giọng nói trầm ấm của Jiyeon vang lên:

- Minnie, xin lỗi. Vừa rồi em đùa quá trớn rồi phải không? Em xin lỗi!

Cái gì? Đùa???

Hyomin bừng tỉnh rời khỏi cái ôm của Jiyeon mà bất mãn nói không nên lời:

- Em.....___ Cô đánh vào vai của nó

- A!

Chợt nhận ra Jiyeon đang bị thương, cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh mà lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ? Unnie xin lỗi!

Mặc dù đang đau, nhưng có Hyomin bên cạnh, mọi nỗi đau liền lập tức biến mất. Nó nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi giọt nuớc mắt còn đọng lại ở má cô rồi mỉm cười đáp lại:

- Không sao, Minnie là liều thuốc giảm đau tốt nhất của em.

- Đang bị thương lại còn ở đó nói đùa!__Hyomin nhíu mày.

- Là thật mà!

Nói rồi đưa môi mình chạm vào môi Hyomin. Cả hai hôn nhau một cách nhẹ nhàng không vội vã, một nụ hôn ngọt ngào. Bỗng nhiên Hyomin vội vã dứt ra:

- Khoan đã, unnie phải báo cho Appa Umma biết em đã tỉnh lại!__Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra

Còn nó chỉ còn biết cười nhìn theo mọi hành động của cô.

Sau khi thông báo cho ông bà Park xong thì Hyomin xoay người lại nhìn Jiyeon một cái, rồi đỡ nó ngồi ngã vào gối. Sau đó lấy khăn nhúng vào nuớc và vắt khô một lần nữa rồi mang lau mặt cho Jiyeon:

- Lau mặt cho sạch sẽ, để lát nữa Appa Umma đến sẽ khen unnie là chăm sóc em tốt!

Câu nói của Hyomin làm cho nó phì cười một cái.

- Cười gì chứ, unnie còn chưa tính sổ với em chuyện lúc nãy đó!__Hyomin lườm nó

- Aigooo, Minnie ah em vừa mới tỉnh lại thôi mà unnie đã muốn tính sổ với em rồi sao?__Jiyeon bất mãn đáp lại

Hyomin nhìn nó, cô mang khăn bỏ vào thao rồi dùng tay chọt vào trán của nó mà bảo:

- Ngốc tử nhà em, cũng may là đùa. Nếu em mà dám quên unnie thật, thì.....

- Thì sao?__Nó nghiêng đầu hỏi

- Thì...unnie sẽ tìm bạn trai mới!

Nói rồi Hyomin cười lớn. Cứ tưởng là Jiyeon sẽ có phản ứng nhưng không, nó cũng đang cười y như cô. Điều này làm Hyomin khá ngạc nhiên:

- Yah, nghe unnie có bạn trai mới, em vui đến vậy đó hả?

- Unnie nói xem, em làm sao không vui cho đuợc. Làm gì có chuyện unnie tìm bạn trai mới. Bất quá nếu em có quên unnie thật, thì unnie cũng sẽ ở bên cạnh em và cố gắng làm cho em nhớ lại.__Jiyeon vừa cười vừa tự tin nói

Hyomin nghe xong, mặt đờ rõ ra. Cái gì đang diễn ra vậy trời? Cô híp mắt lại nói với Jiyeon:

- Em nói chuyện như đúng rồi vậy!

- Tất nhiên rồi. Có người vợ sắp cưới nào lại đi tìm bạn trai mới khi bị chồng sắp cưới của mình lãng quên hay không? Không có chuyện đó đâu Minnie à. Nhưng nếu có, em nghĩ, unnie sẽ không nằm trong nhóm người có hành động như vậy!__Nói rồi Jiyeon nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của cô

Hyomin mỉm cười. Phải, làm sao cô lại có thể bỏ lại Jiyeon mà tìm một người khác cơ chứ. Dù thật sự Jiyeon có quên cô đi chăng nữa. Thì chỉ cần Jiyeon còn có mặt trên cõi đời này, Hyomin sẽ không bỏ cuộc mà ở bên cạnh nó.

- Cảm ơn em đã tin tưởng unnie, Yeonnie!__Hyomin nhẹ ôm lấy nó

Mặc dù khá bất ngờ với lời nói và hành động của Hyomin, nhưng nó vẫn đưa tay ôm đáp lại cô và nở nụ cười tươi:

- Em luôn tin tưởng unnie mà. Unnie, sẽ luôn tin tưởng em chứ?

Nghe Jiyeon nói thế, Hyomin rời khỏi cái ôm đó, nhìn nó bằng một ánh mắt chứa chan tình yêu thương. Cô khẽ đáp lại:

- Tất nhiên rồi Yeonnie ah!

Nói xong, Hyomin đưa mặt mình tới, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Jiyeon rồi nhanh chóng dứt ra. Dù nụ hôn không kéo dài, nhưng đủ để cả hai hạnh phúc.

Hyomin bất chợt nhớ ra điều gì đó, liền nhanh miệng hỏi Jiyeon:

- Ah...Yeonnie! Em làm sao lại chạy sang bên đường?

Nhận đuợc câu hỏi của Hyomin, Jiyeon nhớ lại chuyện hôm qua. Nó nhớ mình đã vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt và vài lon Coca rồi đi thanh toán tiền và ra khỏi cửa hàng. Trong lúc đang di chuyển ra xe thì.....

- Có một chú cún...

- Hả?

- Một chú cún đang băng qua đường...Lúc đó, em nhìn thấy có chiếc xe lớn đang lao đến, lập tức không kiểm soát đuợc, liền muốn cứu chú cún ấy. Nên...em đã...là như vậy đấy!__ Mặt Jiyeon đượm buồn

- Yeonnie ah....__Đôi mắt Hyomin long lanh

- Cũng may là chú cún không bị làm sao.__Jiyeon mỉm cười rồi nói với cô: Minnie ah, em làm vậy rất đúng phải không?

- Unnie hiểu mà Yeonnie, em làm rất đúng... nhưng mà.....

Nói đến đây, cổ họng nghẹn lại, nuớc mắt khẽ rơi một lần nữa.....

Hết chap 100

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip